T iểu thái giám bên ngoài dè dặt lại gần, thì thầm vài câu ở trước mặt Đại tổng quản.

Tô Ly liếc mắt nhìn sư phụ một cái, Tô Nhiên trừng mắt: “Nhìn ta làm gì, chuyện này còn cần tƯEBTRUYE“Hoàng Thượng, Húc vương đang ở ngoài cửa cung cầu kiến!” Tô Ly tiến lên một bước, không dám nhìn thẳng, bẩm báo tin tức tiểu thái giám vừa truyền đến cho quân thần hai người kia.Hay lắm, đây là tới tìm trẫm đòi người!” Cái gì tới sẽ tới, mà trong lòng Chu Quân Phàm lại buông lỏng không ít.

Cũng không biết tiểu tử kia khi biết vợ hắn bị trúng độc ở trong cung, có thể làm loạn Cung Khôn Ninh lên hay không.

Chỉ mong hắn thấy bây giờ Tiểu Thảo vẫn vui vẻ thoải mái mà giữ cho mọi người chút thể diện, đừng để mọi chuyện rơi vào hoàn cảnh khó xử“Triệu!” Chu Quân Phàm nháy mắt với Tiểu Thảo một cái.

Nếu tiểu tử Húc vương kia nổi giận, cũng chỉ có nha đầu này có thể dập lửa!Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt khó hiểu: Hoàng Thượng, nam nhân nhà ta tới đây, người lại ném cho vi thần một ánh mắt quyến rũ, như vậy là có ý gì?“Vi thần thỉnh an Hoàng thượng!” Chu Tuấn Dương bước đi vội vàng.

Hắn đã chờ ở ngoài cung rất lâu những vẫn không thấy cô vợ nhỏ ra ngoài, trong lòng tự biết có chuyện không ổn.

Sau khi vào cung lại thi triển năng lực của mình đọc được tiếng lòng của cung nữ và thái giám Cung Khôn Ninh, hắn mới tra xét ra tin tức cô vợ nhà mình bị trúng độc.


Tin tức này quả thật khiến hắn gấp đến độ thiếu chút nữa đã dùng khinh công “Bay” vào.Vừa vào đến Cung Khôn Ninh, tầm mắt của hắn đã vội tìm kiếm bóng dáng cô vợ nhỏ nhà mình.

Sau khi nhìn thấy nàng sắc mặt hồng hào, bình yên vô sự ngồi trong Đông Noãn Các, trái tim lo lắng của hắn mới buông xuống hơn nữa.“Ông xã à...!Tướng công….

Gia!” Dư Tiểu Thảo liên tục thay đổi xưng hô với nam nhân nhà mình đến ba lần.

Cách xưng hô thứ nhất không quá hợp với thời đại bây giờ, cách thứ hai thì lại buồn nôn quá đi? Vậy cứ xưng hô theo cách thứ ba đi! Dù sao trước kia khi nàng đọc văn xuyên không, nữ chính cũng xưng hô như vậy với các nam chính là bối lặc, Vương gia; khi ấy nàng còn cảm thấy rất thú vị nữa.Hoàng thượng vừa mới thốt ra hai chữ “Bình thân” thì đã nhìn thấy Chu Tuấn Dương sải bước thật dài, chỉ ba bước đã đi đến bên cạnh nha đầu Tiểu Thảo, kéo tay nàng, dùng hành động buồn nôn đánh giá thật lâu, mới hỏi câu: “Thật sự đã giải hết độc?” Tiểu tử này, làm sao biết vợ hắn trúng độc? Chẳng lẽ trong cung có tai mắt của hắn?Dư Tiểu Thảo lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, trong mắt lộ ra vẻ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói: “Đúng rồi!! Hoàng thượng, có cách rồi!! Gia của chúng ta giỏi về thẩm tra xử lý những gia hỏa mạnh miệng kia nhất.

Để hắn giúp đỡ, có lẽ vụ án này sẽ có tiến triển mang tính đột phá!”“Hả? Ngươi thật có lòng tin vào chồng của mình đó!” Chu Quân Phàm không ôm hy vọng gì, ngay cả Tô Nhiên cũng bó tay không còn cách nào.

Chẳng lẽ đường đệ này của hắn lại có thể bổ đầu người ta ra xem xét hay sao?Tiểu Thảo lại bày ra vẻ mặt đương nhiên, kiêu ngạo nói: “Đó là chuyện đương nhiên! Hắn là nam nhân của ta, ta không tin hắn thì tin ai?”Chu Tuấn Dương thấy nàng còn có tinh thần đấu võ mồm cùng Hoàng thượng, một nửa lo lắng còn xót lại cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nghe lời Tiểu Thảo mới vừa nói, hắn nhíu mày, hỏi: “Làm sao? Còn chưa điều tra ra người hạ độc? Ẩn nấp cũng đủ sâu! Hoàng thượng, thần nguyện đi trước giúp đỡ điều tra!!”“Hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong!” Giọng nói của Tô Ly lại vang lên lần nữa.Chu Quân Phàm tiếp đón em họ và em dâu: “Tuấn Dương cũng chưa ăn có đúng không? Ăn chút gì đó lót dạ trước, sau đó mới bàn đến vụ án! Vừa rồi vợ của đệ còn nói người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn có thể đói ngất! Hoàng đế không thể nuôi binh đói, tới đây đi! Ăn chung!”Bữa tối bày trong phòng khách ở Tây Noãn Các Chu Tuấn Dương cũng không phải người ngoài, Hoàng thượng lại không chú trọng những lễ nghi phiền phức cho nên khi dùng bữa, không chỉ có Hoàng hậu nương nương mà ngay cả Thái tử Chu Hãn Văn cũng được gọi tới đây.

Dẫu sao cậu bé cũng được coi như người nối nghiệp của một quốc gia, tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm như vậy làm sao có thể dễ dàng bị gian tế coi như đối tượng để xuống tay.Đầu bếp và công công trong Ngự thiện phòng bị bắt gần một nửa, lòng người hoảng sợ.


Cũng may bếp chính của Ngự thiện phòng trấn giữ, mới có thể hoàn thành một bữa tối hoàn chỉnh đến như vậy.Bữa tối không tính là phong phú, chỉ có tám món mặn một canh.

So với những món ăn xa xỉ trong các buổi ngự yến cung đình được chiếu trên tivi thì bữa tối này coi như là đơn giản.

Có canh bát trân, vây cá mập om, gân lộc nướng, thịt cung đình vạn phúc, gà hấp, gà xé phay trộn thập cẩm, hải sâm, tôm tươi viên, cơm rang rau củ.Tô Ly đứng ở một bên, dùng ngân châm thử từng món ăn một, nếu ngân châm không đổi sắc mới dâng lên trước mặt các chủ tử.

Tiểu Thảo đã sớm ở một bên giơ đũa lên chờ đợi.Nhưng Chu Tuấn Dương lại đè cánh tay đang ngo ngoe muốn rục rịch của nàng lại.

Hắn gắp một miếng gân lộc, tự mình cắn một miếng, tinh tế nhai nhai rồi đợi trong chốc lát, không thấy có phản ứng gì khác lạ mới gắp miếng mới vào trong chén trước mặt Tiểu Thảo.Tiểu Thảo ăn gân lộc nướng cũng coi như có được chút ấm áp, chớp đôi mắt, nói: “Buổi sáng loại độc hạ vào chỗ điểm tâm kia là độc mãn tính! Ta có thể chất đặc thù, đầu lưỡi tương đối mẫn cảm với thuốc cho nên mới có thể nhanh chóng phát hiện ra, rồi nhân lúc độc tính chưa phát tác hoàn toàn để uống thuốc giải độc.” Ý bên trong là cách làm này của chàng chỉ có tác dụng với những loại thuốc độc phát tác tại chỗ, còn đối với thuốc độc mạn tính thì hiệu quả lại cực kỳ nhỏ.Lúc này Chu Quân Phàm mới phản ứng lại: “Hoá ra dáng vẻ đau đớn lúc sáng của ngươi đều chỉ là giả bộ để thử trẫm?”“Sao có thể chứ! Vị thần nào dám lừa gạt Hoàng thượng ngài? Được rồi, cũng không thể tính tất cả đều là giả được, nửa thật nửa giả mà thôi, Hoàng thượng, vi thần trúng độc thật mà!” Dư Tiểu Thảo lại ăn viên tôm tươi nam nhân nhà mình gắp cho, thép mắt to giả vờ vô tội.Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh hoà giải: “Hoàng thượng, các thái y đã xác nhận trong điểm tâm có chứa chất kịch độc trí mạng.

Dư đại nhân cũng không lừa gạt ngài!”“Đúng vậy, đúng vậy! Chẳng qua do thể chất ta phản ứng với độc tính tương đối nhanh cho nên mới có thể kịp thời nhìn thấu quỷ kế của kẻ địch.

Hoàng thượng, hay là...!vi thần giúp mọi người thử một chút xem những món ăn này có an toàn hay không?” Dư Tiểu Thảo bất mãn với tốc độ gắp đồ ăn của nam nhân nhà mình, cái bụng nhỏ cũng thầm thì kêu gào tạo phản.


Cuối cùng nàng nghĩ ra được một cái cớ vô cùng hợp lý, có thể nhanh chóng thưởng thức tất cả những món ăn đầy đủ sắc mùi vị này.Bếp chính của Ngự thiện phòng ở một bên cúi đầu cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, trong lòng cũng run rẩy không thôi dù cho những món ăn này đều do ông ta tự tay nấu nướng, không hề qua tay người nào khác.

Nhưng chuyện điểm tâm buổi sáng, ông ta thật sự không biết đã xảy ra sai sót ở bước làm nào lại cộng thêm bên trong còn chứa kịch độc, vị ngự trù mới đến kia quả thật không thể giải thích hết nổi!Chu Tuấn Dương không đồng ý: “Lúc buổi sáng, độc tố đã xâm nhập vào thân thể của nàng.

Nếu lỡ nàng động tới một loại thuốc độc khác khiến cơ thể suy sụp thì phải làm sao?”“Ta đã dùng thuốc giải độc, trong vòng một ngày có thể miễn dịch với bất kỳ độc tố nào!” Dư Tiểu Thảo dùng từ ngữ chuẩn xác, nho nhỏ mà lại biết cách lấy lòng, “Vì an nguy của vua một nước và trữ quân tương lai, kẻ làm thần tử như ta muốn làm gương cho binh sĩ, hy sinh vì nghĩa...”“Im miệng!!” Chu Tuấn Dương mặc kệ dáng vẻ phản kháng của nàng, cũng tịch thu đôi đũa trong tay nàng miễn cho nha đầu này thật sự “Hy sinh vì nghĩa”, đến lúc đó để lại hắn một mình lẻ loi trên đời, hắn phải làm sao? Bây giờ nhớ lại, hắn vẫn còn có chút nghĩ mà sợ.

Nếu Tiểu Thảo không có thói quen mang theo thuốc giải độc bên người, nếu loại thuộc độc kia có độc tính cao một chút và vẫn chưa có thuốc giải, lúc này thứ hắn nhìn thấy chỉ sợ là thi thể lạnh băng của tiểu nha đầu.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn đã nảy sinh ra một con giao long, lúc nào cũng muốn phát điên.“Được rồi, được rồi! Ta im miệng được chưa? Đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh!” Đối với sự thay đổi cảm xúc của Chu Tuấn Dương, Tiểu Thảo ngồi ở bên người hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhất.

Nàng sợ hắn mất khống chế sẽ đập nát Cung Khôn Ninh của Hoàng hậu nương nương cho nên mới vội vàng trấn an.Chu Tuấn Dương ném đôi đũa đang cầm trong tay xuống, một tay ôm nàng vào lòng rồi siết thật chặt, cảm nhận được thân thể ấm áp của nàng, ngửi nàng hương thơm từ trên đầu nàng truyền đến, trái tim sợ hãi của hắn mới có thể yên ổn hơn đôi chút: “Nàng sống tốt, gia mới có thể sống tốt!”“Được rồi, được rồi, được rồi! Hai ta đều khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn, mọi điều suôn sẻ!” Dư Tiểu Thảo vòng tay qua bên hông hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân nhà mình, ôn nhu nhẹ nhàng trấn an hắn.Chu Hãn Văn hiển nhiên chưa từng thấy hành động “Thân mật” như thế bao giờ, khuôn mặt tuấn tú vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng.

Hoàng hậu nương nương cũng ngượng ngùng dời tầm mắt, giả bộ sửa sang lại bát đũa.Chu Quân Phàm nặng nề ho khan một tiếng, nói: “Các ngươi chú ý chút, không cần rải thức ăn cho chó khắp nơi, có được không? Ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn nguội cả rồi!”Tiếp theo, Chu Tuấn Dương vẫn làm theo ý mình gắp đồ ăn cho nàng, hắn tự mình ăn một miếng, phần còn lại để cho vợ ăn.

Bữa tối kết thúc, Tiểu Thảo cảm giác bản thân chỉ hơi lửng dạ, uống một ngụm nước trà, nàng yếu ớt hỏi một câu: “Điểm tâm ngọt sau khi ăn xong đâu?”Tổng quản ngự trù mang theo bọn thái giám đang thu dọn bàn ăn, thầm nghĩ: Húc vương phi này gan cũng thật lớn! Buổi sáng mới vừa vì ăn điểm tâm mà suýt chết, bây giờ còn dám muốn ăn điểm tâm ngọt nữa.Ông ta khom người nói: “Bẩm Húc vương phi, hai vị ngự trù làm điểm tâm ngọt của Ngự Thiện Phòng, một vị hôm nay nghỉ phép, một vị bị...” Ý là ngài cũng đừng nhớ thương điểm tâm ngọt nữa.“Vậy...!cắt đĩa trái cây rồi đưa tới đây! Dâu tây, anh đào, dưa gang...!Những trái cây này không cần phải tiếc rẻ thứ gì, mỗi loại đều cắt một chút!” Bởi vì có lều lớn cho nên những loại trái cây này đều được thôn trang ở ngoại ô Kinh thành liên tục đưa ra thị trường.Tổng quản ngự trù liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, thấy hắn gật đầu, vội nói: “Vâng, vi thần tự tay đi rửa một ít mang lên.” ChuQuân Phàm tiếp tục đề tài trước bữa tối: “Tuấn Dương, đệ xem, đến bây giờ Tô Nhiên vẫn chưa trở về, hiển nhiên là chuyện thẩm vấn không có gì tiến triển.


Nếu vợ đệ đã tôn sùng đệ như thế, hay là...!Đệ qua đó một chuyến đi?”Chu Tuấn Dương đã sớm muốn bắt kẻ đã hại vợ hắn rồi băm thây vạn đoạn, đương nhiên bụng làm dạ chịu.

Hắn đi chưa được bao lâu, Tiểu Thảo còn chưa ăn hết đĩa trái cây, vụ án đã có kết quả rồi.Thì ra một cung nữ đưa đồ ăn trên đường trở về từ Ngự Thiện Phòng đã gặp đồng hương của mình- một thái giám dung mạo không có gì đặc biệt, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, sau đó bị gã ngăn lại nói chuyện mấy câu.

Khi bọn họ nói chuyện, nàng ta đã đặt hộp đồ ăn ở trên lan can hành lang phòng nghỉ ngơi ở tầng hai, kết quả đã xảy ra chuyện rắc rối ở khi đó.Tiểu thái giám này kỳ thật cũng chỉ là người thấy tiền sáng mắt.

Trước đó gã ta đã nhận bạc của một thái giám khác rồi gã ta làm người truyền tin cho vị thái giám kia tới cung nữ đồng hương.

Tên thái giám kia muốn vung tiền để kết đối với đồng hương của gã.Sau khi nghe hết chuyện, cung nữ đồng hương kia đã nổi giận mắng gã mấy câu, rồi lần nữa xách hộp đồ ăn trở về Cung Khôn Ninh.

Sau khi có được thông tin trong đầu thái giám kia, Chu Tuấn Dương lại như ngựa không ngừng vó, ngay lập tức bắt tên thái giám bỏ tiền kia.

Lúc bắt người, tên thái giám kia thấy mọi chuyện bị bại lộ, nhanh chóng cắn vỡ viên thuốc độc trong để tự sát, nhưng cuối cùng lại bị Chu Tuấn Dương cứng rắn nhét một viên thuốc giải độc vào miệng cứu sống.Khả năng khống chế tinh thần của Chu Tuấn Dương đã đánh thẳng vào đại não của thái giám kia, tìm hiểu nguồn gốc để bắt được người cầm đầu điều khiển ở phía sau - quả nhiên là gian tế vào cung cùng đợt với Tô Nhiên.

Là một lão thái giám trông coi lãnh cung đã hơn hai mươi năm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện