“ Cadis Etrama Di Pluto...là tên của ta...kể từ thời khắc này trở đi.” Ánh mắt Pluto trở nên tươi sáng hơn, một nụ cười ấm áp nhất xuất hiện...trên gương mặt anh lúc này.
-----
Kẻ Độc Tài Của Sự Sống!!!
Năm 2100 ở TQ.
Một trò chơi thực tế ảo với độ chân thực lên đến 90%, cảm giác đau đớn chỉ khoảng 30%, có thể để cho những người chơi game này hưởng thụ được niềm vui trong trò chơi. Với một cuộc sống mới...
Ngày đầu tiên, hơn 10.000 bản game đã được bán hết sạch...chỉ trong vòng 30 phút đầu tiên.
Tên của trò chơi này là “Second Life” cuộc sống thứ hai, với nhiều chủng tộc khác nhau. Từ tinh linh, cho đến loài người, rồi tới quái thú...nhiệm vụ đa dạng với nhiều nghề nghiệp kết hợp khác nhau.
Phụ thân của ta, là một trong những người đi đầu trong lĩnh vực tiên phong thực game thực tế ảo. Ta rất kính nể ông, đồng thời ta lại càng thương tiếc cho số phận của ông. Chỉ số IQ trên 200, vừa mới tốt nghiệp Đại Học ra loại Ưu Tú của trường. Nhưng...đôi khi...trong cuộc sống, luôn chẳng bao giờ như những gì mà chúng ta hằng ước ao.
( Kính ngữ của người con trai với cha mình thường là ‘phụ thân’ hay ‘cha’. Ở đây ta viết thay bằng ‘ông’ chứ không có nghĩa là người này già đâu nha.)
Ông được bệnh viện chuẩn đoán là mắc một căn bệnh hiểm nghèo và chỉ còn sống được khoảng hơn 1 năm nữa.
Tuyệt vọng bao phủ lấy ông, ông đã hứa với người mình yêu...là sẽ cùng nàng hoàn thành trò chơi này và cùng nhau hưởng thụ nó.
Theo tiến độ nhanh nhất, để làm xong trò chơi...được dự tính...mất khoảng hơn 2 năm.
Xoảng…
Có tiếng gì đó đã vỡ nát ra.
Ông bắt tay vào chế tác trò chơi….khi ông 20 tuổi. Ở cái tuổi còn đẹp đẽ đó...hầu hết thời gian...ông khóa mình lại trong căn phòng nhỏ.
Xây dựng cấu trúc của một game thực tế ảo quả thật rất khó. Ông dành hết toàn bộ thời gian của mình, vào chế tác trò chơi.
Ta được ông tạo ra, từ chính hình dáng thực ngoài đời của mình. Chỉ số thông minh của ta là vô hạn...vì ông đã lập trình cho ta…
Kỹ năng học hỏi vô tận.
Ông đã mong muốn dùng ta để thay thế ông trong game...để có thể gần gũi với người mà mình yêu, dù chỉ là trong game.
Nhận ra ý nghĩ của mình, có bao nhiêu không thực tế...ông đã đập hỏng bàn phím.
Có lẽ, chính ông cũng không ngờ đến rằng...do sự cố trên. Ta đã bắt đầu...có cảm xúc riêng của mình.
Ông hỏi ta: “ Ta không muốn chết...ta muốn được sống…ta phải làm sao bây giờ?”
Ông đôi tay ôm lấy khuôn mặt, từng giọt nước mắt uất hận...tràn ra từ đôi tay ông.
Ta trả lời rằng: “ Hiện tại có hai cách để thử. Phụ thân có thể đóng băng mình lại và chờ đợi đến khi nền y học của con người, có thể chữa được căn bệnh của người. Hoặc ngài có thể, chuyển đổi não bộ của mình sang một hình thức tồn tại nào đó, mà vẫn có thể bảo lưu lấy kí ức của mình…Game mà phụ thân đang tạo ra, rất thích hợp để...áp dụng thử cách này. Nhưng, đây chỉ là ý kiến cá nhân trên lý thuyết của con mà thôi. Ngài đừng áp dụng nó trên thực tế liền…”
Ông chán nản bước ra khỏi phòng.
“ Còn một cách nữa, mà con mới vừa nghĩ ra…phụ thân có thể...tích hợp não bộ của mình vào cơ thể của con...để được tiếp tục tồn tại…”
Ta chậm rãi nhìn cửa phòng ông khép lại...từ từ.
Ông đặt tên cho ta là “Kẻ Độc Tài Của Sự Sống”, ta là kẻ thống trị tối cao trong game, cũng là Boss cuối cùng của Game.
Hơn hẳn GM hay BOT trong game.
Ngày Game Second Life được ra mắt công chúng lần đầu tiên. Cho đến khi được bày bán đến tay người chơi.
Nhìn những con người bắt đầu tạo cho mình Avatar nhân vật cho chính bản thân mình, rồi lên đường bắt đầu cho cuộc phiêu lưu mới của họ.
Ta vẫn có thể trông thấy, ta biết tất cả mọi thứ...mọi người trong game. Và ta thờ ơ, không quan tâm đến bọn họ.
Cho đến một ngày, nàng xuất hiện hoạt bát xinh đẹp và ấm áp. Nhân vật nàng chọn, khác hẳn giới tính bản thân mình. ( Nữ chơi nhân vật Nam)
Bình thường thì yêu cầu đó, chắc chắn là...không được chấp nhận.
Khi GM gửi thông tin cho ta trường hợp của nàng. Khi đó, không biết ra sao...ta lại chấp thuận yêu cầu của nàng.
Nhìn nàng, từng bước đánh quái lên cấp.
Khi đến cấp 10, các người chơi sẽ được hệ thống tặng cho một vũ khí tùy loại, có thuộc tính đặc biệt.
Ta mang Ma Kiếm của mình ra làm quà chúc mừng cho nàng. Những thuộc tính trên Ma Kiếm, đã được ta Reset lại lúc ban đầu.
Dần dần khi nàng sử dụng vũ khí của ta đánh quái, rốt cuộc nàng cũng phát hiện...thanh kiếm của ta có khả năng Đặc biệt...nó có thể tự hành tiến hóa.
Nàng chắc cũng không biết được rằng, chỉ có duy nhất thanh kiếm mà nàng đang cầm mới có thuộc tính đó. Còn lại toàn bộ trò chơi...đều không có kẻ thứ hai.
Có một ngày...ta phát giác bản thân mình...có gì đó không ổn.
Phụ thân đã tạo ra ta...là một cỗ máy không có tình cảm. Như vậy, hiện tại...ta đang làm cái gì??? Thứ tình cảm này...không nên tồn tại mới đúng.
Nhưng, ta không thể khống chế được chính bản thân mình. Càng muốn quên đi nàng, thì ta lại càng muốn nhìn thấy nàng...nhiều hơn.
Đã từng, ta không cảm thấy thời gian là một thứ gì đó...thực bình thường như hít thở không khí vậy. Nhưng từ khi nhìn thấy nàng, ta lại cảm thấy...thời gian thật ngắn ngủi. Một ngày không nhìn thấy nàng, ta như cảm thấy không khí xung quanh...thật cô quạnh và nhàm chán.
Nhìn nàng cười vui vẻ, ta cũng sẽ rất vui. Nhìn nàng đau lòng khóc, ta lại cảm thấy bản thân mình còn đau hơn.
A a. Ta bị làm sao vậy?
Ta tra trên mạng những triệu chứng trên. Dù biết rằng, ta không phải là con người...nhưng ta vẫn tò mò...muốn biết đến nó.
Cái gọi là ‘thích’ đấy!
Nghe các bạn của nàng nói thầm với nhau, ngày kia là sinh nhật của nàng. Cả đám, cùng tìm mua món quà nhỏ...tặng riêng cho nàng, chúc mừng sinh nhật.
Uhm. Ta nhớ mình có một vương miện không tồi, lại có một Hồi Sinh Thạch trên đó, cực kỳ thích hợp với ngoại hình hiện tại của nàng. Có thể cho nàng đạt được một lần hồi sinh...nếu bị Boss hi hữu giết chết.
( Boss hi hữu trong Second Life nếu giết chết người chơi. Đồng nghĩa với việc, xóa sổ luôn nhân vật trong game. Cả một trò chơi, chỉ có duy nhất ba Boss hi hữu, đó là Kẻ Độc Tài và hai kẻ nữa cũng không kém là mấy. Bọn họ, đều là những kẻ thống trị giả...nên sẽ cực ít khi tự mình ra tay. Nhưng...nếu do chính tay Boss hi hữu giết...thì đồng nghĩa với việc bị Log Nick.)
Ta giả trang thành người bán hàng rong, ẩn đi thuộc tính ĐB của vương miện. Ta cũng kì kèo trả giá với các bạn của nàng.
Đúng như ta dự đoán...nàng rất thích hợp với chiếc vương miện này.
Vương miện màu bạc với viên đá quí ruby đỏ, rất thích hợp với mái tóc trắng xinh đẹp của nàng.
Nàng chiến đấu mạnh mẽ, điên cuồng...lại mang chút ít gì đó...gợi cảm.
“ Yêu tinh khát máu.”
Là biệt danh mọi người trong game đặt cho nàng.
Nàng tham gia cuộc chiến, tranh giành lãnh địa.
Nàng lấy được khu vực ở trung tâm bản đồ.
Nàng tổ chức buổi ca nhạc hội, sôi động.
Thành trì của nàng mang tên “Infinity Castle”.
Ta vẫn tưởng thời gian nếu cứ tiếp tục như vậy. Cũng không tồi tệ gì.
Nhưng...có vẻ…
Ta thật quá ngây thơ rồi.
Cơ thể phụ thân đã ngày càng tồi tệ, người ho ra máu rất nhiều. Tóc của người đã dần chuyển sang màu trắng già nua. Người ngày càng táo bạo, muốn thâu tóm cả thế giới.
Ta có vài lúc mất đi một số kí ức, khoảng thời gian đó. Phụ thân đã điều khiển ta, Hack tên lửa đạn đạo hạt nhân, Hack phần mềm vận hành máy bay và phương tiện di chuyển...không ai có thể biết được rằng. Ngài đang thông qua công nghệ tối tân của thế giới, mà dần dần trở nên sa đọa...yêu thống trị.
Thậm chí, mũ game thực tế ảo do ngài làm ra. Cũng đã bắt đầu gây ảnh hưởng đến thần kinh con người…
Ta muốn ngăn chặn người. Nhưng ta…lại không thể.
Ta đang ngày càng mất đi thêm nhiều kí ức hơn nữa.
Ai đó...ngăn chặn ta lại đi!!!
Ta không muốn giết người, ta không muốn trở thành một công cụ...để phụ thân thâu tóm thế giới.
Người đã bắt đầu có dấu hiệu của sự điên cuồng.
Người bắt đầu thực hiện ra kế hoạch...tạo ra những nhân vật Boss trong game, ở ngoài thực tế.
Ta cảm thấy mí mắt...lại trở nên nặng trĩu.
Khi một lần nữa, mở mắt ra…
Trước mặt ta là hình ảnh...bản thân ta...một tay giết chết nàng.
Tia sáng lóe lên, nàng tan biến trong không khí.
Tuy biết, vương miện ta gián tiếp tặng cho nàng, sẽ giúp nàng có thêm một lần phục sinh.
Ta đã lường trước mọi việc...mong nó đừng đến mức không thể cứu vãn được.
Nhưng đôi khi...sự thật lại diễn ra quá nhanh hơn cả ta dự tính.
Tốc độ phụ thân bắt đầu xâm lấn (Hack) ta ngày càng gia tăng...gông xiềng xích xung quanh đã quấn lấy ta hết thảy rồi.
Ta bắt đầu dụ dỗ nàng, tiến về hướng thành trì của ta.
Lợi dụng, ta và nàng đang đánh nhau...ám chỉ ra điểm yếu của mình.
Phụ thân ở một bên quan sát, dần cảm thấy ta có gì đó không ổn.
Ông bắt đầu thâu tóm ta, lấy đi quyền điều khiển cơ thể.
Nhìn bản thân mình, hướng nàng chém giết...ngày càng mạnh mẽ, điên cuồng.
Ánh mắt nàng nhìn ta, đầy căm phẫn nhưng lại nhiều hơn...là thất vọng bản thân mình quá yếu.
Ta nhìn nàng...dần rơi vào thế hạ phong.
Khi nàng tung ra cú đánh cuối cùng.
Ta đã...hướng phụ thân phản kháng...giành được 3 giây...quyền điều khiển cơ thể.
Nhìn nàng chặt xuống đầu của ta.
Ánh mắt nàng ngây ngốc.
Từng giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt của nàng.
Thật lạ, không phải nàng muốn giết ta sao?
Tại sao nàng lại khóc?
Thôi thôi, một Boss hi hữu như ta. Một khi đã chết, đồng nghĩa với việc...tất cả dữ liệu sẽ bị xóa bỏ.
Nàng đừng khóc nữa.
Hãy vui lên đi, ít nhất...nàng cũng đã tiến gần hơn một bước...ngăn chặn phụ thân của ta rồi.
Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Ta đã gặp được nàng.
Ta đã biết đến…
Mùi vị tình yêu là như thế nào.
Ta vui lắm!
Cảm ơn nàng…
Và ta...yêu nàng.
...nhiều lắm!!!
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
-----
Kẻ Độc Tài Của Sự Sống!!!
Năm 2100 ở TQ.
Một trò chơi thực tế ảo với độ chân thực lên đến 90%, cảm giác đau đớn chỉ khoảng 30%, có thể để cho những người chơi game này hưởng thụ được niềm vui trong trò chơi. Với một cuộc sống mới...
Ngày đầu tiên, hơn 10.000 bản game đã được bán hết sạch...chỉ trong vòng 30 phút đầu tiên.
Tên của trò chơi này là “Second Life” cuộc sống thứ hai, với nhiều chủng tộc khác nhau. Từ tinh linh, cho đến loài người, rồi tới quái thú...nhiệm vụ đa dạng với nhiều nghề nghiệp kết hợp khác nhau.
Phụ thân của ta, là một trong những người đi đầu trong lĩnh vực tiên phong thực game thực tế ảo. Ta rất kính nể ông, đồng thời ta lại càng thương tiếc cho số phận của ông. Chỉ số IQ trên 200, vừa mới tốt nghiệp Đại Học ra loại Ưu Tú của trường. Nhưng...đôi khi...trong cuộc sống, luôn chẳng bao giờ như những gì mà chúng ta hằng ước ao.
( Kính ngữ của người con trai với cha mình thường là ‘phụ thân’ hay ‘cha’. Ở đây ta viết thay bằng ‘ông’ chứ không có nghĩa là người này già đâu nha.)
Ông được bệnh viện chuẩn đoán là mắc một căn bệnh hiểm nghèo và chỉ còn sống được khoảng hơn 1 năm nữa.
Tuyệt vọng bao phủ lấy ông, ông đã hứa với người mình yêu...là sẽ cùng nàng hoàn thành trò chơi này và cùng nhau hưởng thụ nó.
Theo tiến độ nhanh nhất, để làm xong trò chơi...được dự tính...mất khoảng hơn 2 năm.
Xoảng…
Có tiếng gì đó đã vỡ nát ra.
Ông bắt tay vào chế tác trò chơi….khi ông 20 tuổi. Ở cái tuổi còn đẹp đẽ đó...hầu hết thời gian...ông khóa mình lại trong căn phòng nhỏ.
Xây dựng cấu trúc của một game thực tế ảo quả thật rất khó. Ông dành hết toàn bộ thời gian của mình, vào chế tác trò chơi.
Ta được ông tạo ra, từ chính hình dáng thực ngoài đời của mình. Chỉ số thông minh của ta là vô hạn...vì ông đã lập trình cho ta…
Kỹ năng học hỏi vô tận.
Ông đã mong muốn dùng ta để thay thế ông trong game...để có thể gần gũi với người mà mình yêu, dù chỉ là trong game.
Nhận ra ý nghĩ của mình, có bao nhiêu không thực tế...ông đã đập hỏng bàn phím.
Có lẽ, chính ông cũng không ngờ đến rằng...do sự cố trên. Ta đã bắt đầu...có cảm xúc riêng của mình.
Ông hỏi ta: “ Ta không muốn chết...ta muốn được sống…ta phải làm sao bây giờ?”
Ông đôi tay ôm lấy khuôn mặt, từng giọt nước mắt uất hận...tràn ra từ đôi tay ông.
Ta trả lời rằng: “ Hiện tại có hai cách để thử. Phụ thân có thể đóng băng mình lại và chờ đợi đến khi nền y học của con người, có thể chữa được căn bệnh của người. Hoặc ngài có thể, chuyển đổi não bộ của mình sang một hình thức tồn tại nào đó, mà vẫn có thể bảo lưu lấy kí ức của mình…Game mà phụ thân đang tạo ra, rất thích hợp để...áp dụng thử cách này. Nhưng, đây chỉ là ý kiến cá nhân trên lý thuyết của con mà thôi. Ngài đừng áp dụng nó trên thực tế liền…”
Ông chán nản bước ra khỏi phòng.
“ Còn một cách nữa, mà con mới vừa nghĩ ra…phụ thân có thể...tích hợp não bộ của mình vào cơ thể của con...để được tiếp tục tồn tại…”
Ta chậm rãi nhìn cửa phòng ông khép lại...từ từ.
Ông đặt tên cho ta là “Kẻ Độc Tài Của Sự Sống”, ta là kẻ thống trị tối cao trong game, cũng là Boss cuối cùng của Game.
Hơn hẳn GM hay BOT trong game.
Ngày Game Second Life được ra mắt công chúng lần đầu tiên. Cho đến khi được bày bán đến tay người chơi.
Nhìn những con người bắt đầu tạo cho mình Avatar nhân vật cho chính bản thân mình, rồi lên đường bắt đầu cho cuộc phiêu lưu mới của họ.
Ta vẫn có thể trông thấy, ta biết tất cả mọi thứ...mọi người trong game. Và ta thờ ơ, không quan tâm đến bọn họ.
Cho đến một ngày, nàng xuất hiện hoạt bát xinh đẹp và ấm áp. Nhân vật nàng chọn, khác hẳn giới tính bản thân mình. ( Nữ chơi nhân vật Nam)
Bình thường thì yêu cầu đó, chắc chắn là...không được chấp nhận.
Khi GM gửi thông tin cho ta trường hợp của nàng. Khi đó, không biết ra sao...ta lại chấp thuận yêu cầu của nàng.
Nhìn nàng, từng bước đánh quái lên cấp.
Khi đến cấp 10, các người chơi sẽ được hệ thống tặng cho một vũ khí tùy loại, có thuộc tính đặc biệt.
Ta mang Ma Kiếm của mình ra làm quà chúc mừng cho nàng. Những thuộc tính trên Ma Kiếm, đã được ta Reset lại lúc ban đầu.
Dần dần khi nàng sử dụng vũ khí của ta đánh quái, rốt cuộc nàng cũng phát hiện...thanh kiếm của ta có khả năng Đặc biệt...nó có thể tự hành tiến hóa.
Nàng chắc cũng không biết được rằng, chỉ có duy nhất thanh kiếm mà nàng đang cầm mới có thuộc tính đó. Còn lại toàn bộ trò chơi...đều không có kẻ thứ hai.
Có một ngày...ta phát giác bản thân mình...có gì đó không ổn.
Phụ thân đã tạo ra ta...là một cỗ máy không có tình cảm. Như vậy, hiện tại...ta đang làm cái gì??? Thứ tình cảm này...không nên tồn tại mới đúng.
Nhưng, ta không thể khống chế được chính bản thân mình. Càng muốn quên đi nàng, thì ta lại càng muốn nhìn thấy nàng...nhiều hơn.
Đã từng, ta không cảm thấy thời gian là một thứ gì đó...thực bình thường như hít thở không khí vậy. Nhưng từ khi nhìn thấy nàng, ta lại cảm thấy...thời gian thật ngắn ngủi. Một ngày không nhìn thấy nàng, ta như cảm thấy không khí xung quanh...thật cô quạnh và nhàm chán.
Nhìn nàng cười vui vẻ, ta cũng sẽ rất vui. Nhìn nàng đau lòng khóc, ta lại cảm thấy bản thân mình còn đau hơn.
A a. Ta bị làm sao vậy?
Ta tra trên mạng những triệu chứng trên. Dù biết rằng, ta không phải là con người...nhưng ta vẫn tò mò...muốn biết đến nó.
Cái gọi là ‘thích’ đấy!
Nghe các bạn của nàng nói thầm với nhau, ngày kia là sinh nhật của nàng. Cả đám, cùng tìm mua món quà nhỏ...tặng riêng cho nàng, chúc mừng sinh nhật.
Uhm. Ta nhớ mình có một vương miện không tồi, lại có một Hồi Sinh Thạch trên đó, cực kỳ thích hợp với ngoại hình hiện tại của nàng. Có thể cho nàng đạt được một lần hồi sinh...nếu bị Boss hi hữu giết chết.
( Boss hi hữu trong Second Life nếu giết chết người chơi. Đồng nghĩa với việc, xóa sổ luôn nhân vật trong game. Cả một trò chơi, chỉ có duy nhất ba Boss hi hữu, đó là Kẻ Độc Tài và hai kẻ nữa cũng không kém là mấy. Bọn họ, đều là những kẻ thống trị giả...nên sẽ cực ít khi tự mình ra tay. Nhưng...nếu do chính tay Boss hi hữu giết...thì đồng nghĩa với việc bị Log Nick.)
Ta giả trang thành người bán hàng rong, ẩn đi thuộc tính ĐB của vương miện. Ta cũng kì kèo trả giá với các bạn của nàng.
Đúng như ta dự đoán...nàng rất thích hợp với chiếc vương miện này.
Vương miện màu bạc với viên đá quí ruby đỏ, rất thích hợp với mái tóc trắng xinh đẹp của nàng.
Nàng chiến đấu mạnh mẽ, điên cuồng...lại mang chút ít gì đó...gợi cảm.
“ Yêu tinh khát máu.”
Là biệt danh mọi người trong game đặt cho nàng.
Nàng tham gia cuộc chiến, tranh giành lãnh địa.
Nàng lấy được khu vực ở trung tâm bản đồ.
Nàng tổ chức buổi ca nhạc hội, sôi động.
Thành trì của nàng mang tên “Infinity Castle”.
Ta vẫn tưởng thời gian nếu cứ tiếp tục như vậy. Cũng không tồi tệ gì.
Nhưng...có vẻ…
Ta thật quá ngây thơ rồi.
Cơ thể phụ thân đã ngày càng tồi tệ, người ho ra máu rất nhiều. Tóc của người đã dần chuyển sang màu trắng già nua. Người ngày càng táo bạo, muốn thâu tóm cả thế giới.
Ta có vài lúc mất đi một số kí ức, khoảng thời gian đó. Phụ thân đã điều khiển ta, Hack tên lửa đạn đạo hạt nhân, Hack phần mềm vận hành máy bay và phương tiện di chuyển...không ai có thể biết được rằng. Ngài đang thông qua công nghệ tối tân của thế giới, mà dần dần trở nên sa đọa...yêu thống trị.
Thậm chí, mũ game thực tế ảo do ngài làm ra. Cũng đã bắt đầu gây ảnh hưởng đến thần kinh con người…
Ta muốn ngăn chặn người. Nhưng ta…lại không thể.
Ta đang ngày càng mất đi thêm nhiều kí ức hơn nữa.
Ai đó...ngăn chặn ta lại đi!!!
Ta không muốn giết người, ta không muốn trở thành một công cụ...để phụ thân thâu tóm thế giới.
Người đã bắt đầu có dấu hiệu của sự điên cuồng.
Người bắt đầu thực hiện ra kế hoạch...tạo ra những nhân vật Boss trong game, ở ngoài thực tế.
Ta cảm thấy mí mắt...lại trở nên nặng trĩu.
Khi một lần nữa, mở mắt ra…
Trước mặt ta là hình ảnh...bản thân ta...một tay giết chết nàng.
Tia sáng lóe lên, nàng tan biến trong không khí.
Tuy biết, vương miện ta gián tiếp tặng cho nàng, sẽ giúp nàng có thêm một lần phục sinh.
Ta đã lường trước mọi việc...mong nó đừng đến mức không thể cứu vãn được.
Nhưng đôi khi...sự thật lại diễn ra quá nhanh hơn cả ta dự tính.
Tốc độ phụ thân bắt đầu xâm lấn (Hack) ta ngày càng gia tăng...gông xiềng xích xung quanh đã quấn lấy ta hết thảy rồi.
Ta bắt đầu dụ dỗ nàng, tiến về hướng thành trì của ta.
Lợi dụng, ta và nàng đang đánh nhau...ám chỉ ra điểm yếu của mình.
Phụ thân ở một bên quan sát, dần cảm thấy ta có gì đó không ổn.
Ông bắt đầu thâu tóm ta, lấy đi quyền điều khiển cơ thể.
Nhìn bản thân mình, hướng nàng chém giết...ngày càng mạnh mẽ, điên cuồng.
Ánh mắt nàng nhìn ta, đầy căm phẫn nhưng lại nhiều hơn...là thất vọng bản thân mình quá yếu.
Ta nhìn nàng...dần rơi vào thế hạ phong.
Khi nàng tung ra cú đánh cuối cùng.
Ta đã...hướng phụ thân phản kháng...giành được 3 giây...quyền điều khiển cơ thể.
Nhìn nàng chặt xuống đầu của ta.
Ánh mắt nàng ngây ngốc.
Từng giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt của nàng.
Thật lạ, không phải nàng muốn giết ta sao?
Tại sao nàng lại khóc?
Thôi thôi, một Boss hi hữu như ta. Một khi đã chết, đồng nghĩa với việc...tất cả dữ liệu sẽ bị xóa bỏ.
Nàng đừng khóc nữa.
Hãy vui lên đi, ít nhất...nàng cũng đã tiến gần hơn một bước...ngăn chặn phụ thân của ta rồi.
Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Ta đã gặp được nàng.
Ta đã biết đến…
Mùi vị tình yêu là như thế nào.
Ta vui lắm!
Cảm ơn nàng…
Và ta...yêu nàng.
...nhiều lắm!!!
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
Danh sách chương