"Máu của em thật ngọt, bảo bối...."
Sở Thiên nhổm dậy, khuôn mặt điển trai dính chút máu ở khóe môi trông thật gợi cảm. Đường Vi mặt đỏ như cà chua.
"Anh là đồ biến thái, thả tôi ra."
"Vậy để tôi cho em thế nào là biến thái."
Sở Thiên tiếp tục cúi xuống hôn lên xương quai xanh mềm mại của Đường Vi rồi cắn nhẹ để lại một dấu hồng hồng. Bàn tay lớn lần mò xuống phía dưới.
"Buông, đồ khốn. Cút ra."
Đường Vi cắn môi run rẩy trước sự khiêu khích của Sở Thiên. Cô thực sự muốn khóc, cảm giác ghê tởm xộc lên não.
Sở Thiên thấy cô khóc nức nở liền dừng động tác lại, anh ta nhíu mày, lại nhìn vết trói tay đỏ thành mảng lớn.
"Em khóc cái gì, đau tay hả? Hay ghét bị tôi đụng chạm."
Đường Vi cắn môi, bỗng nhiên tay bớt đau, thì ra Sở Thiên đã giúp cô tháo dây thừng.
Anh ta nhìn Đường Vi xoa xoa tay, chật vật ngồi dậy do hai chân vẫn bị trói, liền toan giúp cô.
"Chát"
Một cái tát mạnh giáng lên khuôn mặt của Sở Thiên, cô tưởng anh ta giở trò, liền theo bản năng đáp trả.
"Em dám đánh tôi...."
Đường Vi lạnh lẽo nhìn anh ta, cô khó khăn ngồi dậy.
"Đường Vi, em..."
Sở Thiên tức giận ấn cô nằm xuống, lại bị Đường Vi giãy giụa. Anh ta bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, nắm chặt.
"Xoẹt"
Ánh mắt anh ta u tối, bàn tay còn lại xé toạc áo Đường Vi..
"Anh..."
Đường Vi vội vàng muốn che lấy cảnh xuân trước mắt, nhưng hai tay bị Sở Thiên nắm giữ. Anh ta nhào lên người cô.
"Cút ra, thật ghê tởm...."
Sở Thiên khuôn mặt càng trầm, đôi mắt lạnh lẽo cực điểm. "Ghê tởm", anh ta rất ghét từ này. Ai cũng có thể "ghê tởm" kẻ như anh ta, nhưng Đường Vi thì không thể.
Thành công chọc giận Sở Thiên, Đường Vi bị anh ta trói lại, sức lực lớn làm một bên cánh tay cô bầm tím.
"Anh cút ra, Tống Dịch sẽ cứu tôi. Cút."
Sở Thiên cười tà, anh ta vớ lấy khăn nhét vào miệng Đường Vi.
"Chỉ sợ khi anh ta đến, tôi đã "làm" chết em rồi!"
Nói rồi anh cúi xuống, hôn lên cơ thể mềm mại bên dưới.
Đường Vi không nói được, lại càng không cử động được. Đôi mắt lạnh lùng kia khiến cô biết được anh nhất định sẽ không dừng lại.
"Ưm..."
Bàn tay to lớn kéo chiếc chân váy Đường Vi đang mặc xuống, vứt ra phía sau. Trên cơ thể cô chỉ còn lại nội y mỏng manh.
"Ồ, anh ta động vào em rồi à?"
Sở Thiên xem xét một hồi, liền ngẩng đầu lên hỏi cô. Ánh mắt Đường Vi xao động, kẻ biến thái kia thật đáng sợ. Anh ta nhét vào mồm cô một viên thuốc, chỉ một lát sau, cơ thể Đường Vi hoàn toàn vô lực.
"Không sao, hắn ta khiến em thật bẩn. Vậy tôi sẽ rửa sạch."
Sở Thiên tháo dây trói, ôm Đường Vi dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
"Tùm."
Thân thể mềm mại bị quăng vào bồn tắm lớn. Sở Thiên cởi bỏ áo khoác, tay dùng vòi xịt vào người Đường Vi.
Nhục nhã làm cô òa khóc nức nở, không thể phản kháng. Xong xuôi việc tắm rửa anh ta ôm Đường Vi trở lại giường.
"Giờ tôi sẽ lưu lại mùi vị của tôi."
Người đàn ông này điên rồi, Tống Dịch anh ở đâu? Đường Vi khóc đến khàn cổ. Sở Thiên đang cởi bỏ quần áo bỗng dưng cơn đau ập tới. Anh ta ôm đầu.
"Aaaaa.... Sở Nguyên, mày làm cái quái gì vậy?"
Khuôn mặt của anh ta có chút biến đổi.
"Tao không cho phép mày làm hại cô ấy, thằng khốn."
Đường Vi trên giường vô cùng sợ hãi, cô lặng người nhìn nam nhân đang vật lộn dưới sàn.
"Không...." Tại sao Sở Nguyên vốn đã biến mất lại có thể mạnh như vậy.
Sở Thiên gào thét dữ dội:" Trả thân thể cho tao..."
Sau tiếng hét, không khí bỗng trở nên im lặng lạ thường, nam nhân đang nằm dưới sàn vội vàng đứng dậy.
"Đường Vi, em có sao không?"
Đôi mắt long lanh nước của cô nhìn anh, người này có lẽ đúng là Sở Nguyên rồi.
Sở Nguyên vội vàng cởi trói và bỏ chiếc khăn ra khỏi miệng Đường Vi. Luống cuống sợ cô khóc nên tìm quần áo của mình cho cô mặc.
"Đường Vi, ổn rồi... Hự!"
Trái tim của Sở Nguyên đập nhanh, không ổn rồi. Tên Sở Thiên đó sẽ không để yên cho anh đâu.
Đường Vi đã ngưng khóc, nhưng ánh mắt nhìn Sở Nguyên vô hồn. Cô đã quá sợ hãi kẻ này, dẫu là Sở Nguyên hay nam nhân biến thái kia.
"Không ổn rồi, phải đưa em mau ra khỏi đây."
Sở Nguyên toan ôm cô dậy, liền bị Đường Vi chán ghét gạt ra. Cảm thấy hơi thở bắt đầu nặng nề, anh không dám động vào cô, liền nói.
"Tiểu Vi, mau một chút trói tôi lại. Rồi ngay lập tức rời khỏi đây. Sở Thiên sẽ quay lại mất...."
Đường Vi trầm mặc gật đầu, dùng dây thừng đem Sở Nguyên trói vào giường.
"Đường Vi, xin lỗi em."
Cô không hề nhìn Sở Nguyên, loạng choạng ra cửa.
Trước khi đi, chỉ nghe giọng cô khàn khàn.
"Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa."
[..........]
Đường Vi chạy ra ngoài, mới nhìn rõ nơi đây là một căn biệt thự trên núi. Di động không có sóng, trời đất làm sao để ra khỏi đây.
Tống Dịch, tại sao vẫn chưa đến tìm cô.
Đường Vi nghe thấy tiếng hét tù trong biệt thự, mới sợ hãi chạy vào trong rừng.
Khu rừng u tối khiến cô bị lạc. Đêm lạnh bao trùm, Đường Vi co ro ngồi bên cạnh gốc cây lớn.
"Gào rú..."
Chết tiệt, nơi này có rất nhiều loài thú nguy hiểm. Phía bụi cây sột soạt, Đường Vi sợ hãi quay người, lùi về phía sau.
Tiếng sột soạt càng lớn, cô lùi dần. Không ngờ phía sau là vách vực, phía dưới toàn cây.
Đường Vi trượt chân, rơi xuống.
"Aaaa..."
"Đường Vi..."
Cơ thể nhỏ bị treo lơ lửng, phía trên khuôn mặt quen thuộc lo lắng nhìn cô, tay hắn nắm rất chặt.
Sau khi kéo được người lên, Tống Dịch mới thở phào. Hắn cúi đầu bế Đường Vi lên, cô yếu ớt nức nở.
"Tống Dịch...."
"Bây giờ mới tìm được em, để em ở đây lâu như vậy, thật xin lỗi...."
( Còn)
P/s: đọc đến đây rồi đừng quên vote cho Ly nha<3
Sở Thiên nhổm dậy, khuôn mặt điển trai dính chút máu ở khóe môi trông thật gợi cảm. Đường Vi mặt đỏ như cà chua.
"Anh là đồ biến thái, thả tôi ra."
"Vậy để tôi cho em thế nào là biến thái."
Sở Thiên tiếp tục cúi xuống hôn lên xương quai xanh mềm mại của Đường Vi rồi cắn nhẹ để lại một dấu hồng hồng. Bàn tay lớn lần mò xuống phía dưới.
"Buông, đồ khốn. Cút ra."
Đường Vi cắn môi run rẩy trước sự khiêu khích của Sở Thiên. Cô thực sự muốn khóc, cảm giác ghê tởm xộc lên não.
Sở Thiên thấy cô khóc nức nở liền dừng động tác lại, anh ta nhíu mày, lại nhìn vết trói tay đỏ thành mảng lớn.
"Em khóc cái gì, đau tay hả? Hay ghét bị tôi đụng chạm."
Đường Vi cắn môi, bỗng nhiên tay bớt đau, thì ra Sở Thiên đã giúp cô tháo dây thừng.
Anh ta nhìn Đường Vi xoa xoa tay, chật vật ngồi dậy do hai chân vẫn bị trói, liền toan giúp cô.
"Chát"
Một cái tát mạnh giáng lên khuôn mặt của Sở Thiên, cô tưởng anh ta giở trò, liền theo bản năng đáp trả.
"Em dám đánh tôi...."
Đường Vi lạnh lẽo nhìn anh ta, cô khó khăn ngồi dậy.
"Đường Vi, em..."
Sở Thiên tức giận ấn cô nằm xuống, lại bị Đường Vi giãy giụa. Anh ta bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, nắm chặt.
"Xoẹt"
Ánh mắt anh ta u tối, bàn tay còn lại xé toạc áo Đường Vi..
"Anh..."
Đường Vi vội vàng muốn che lấy cảnh xuân trước mắt, nhưng hai tay bị Sở Thiên nắm giữ. Anh ta nhào lên người cô.
"Cút ra, thật ghê tởm...."
Sở Thiên khuôn mặt càng trầm, đôi mắt lạnh lẽo cực điểm. "Ghê tởm", anh ta rất ghét từ này. Ai cũng có thể "ghê tởm" kẻ như anh ta, nhưng Đường Vi thì không thể.
Thành công chọc giận Sở Thiên, Đường Vi bị anh ta trói lại, sức lực lớn làm một bên cánh tay cô bầm tím.
"Anh cút ra, Tống Dịch sẽ cứu tôi. Cút."
Sở Thiên cười tà, anh ta vớ lấy khăn nhét vào miệng Đường Vi.
"Chỉ sợ khi anh ta đến, tôi đã "làm" chết em rồi!"
Nói rồi anh cúi xuống, hôn lên cơ thể mềm mại bên dưới.
Đường Vi không nói được, lại càng không cử động được. Đôi mắt lạnh lùng kia khiến cô biết được anh nhất định sẽ không dừng lại.
"Ưm..."
Bàn tay to lớn kéo chiếc chân váy Đường Vi đang mặc xuống, vứt ra phía sau. Trên cơ thể cô chỉ còn lại nội y mỏng manh.
"Ồ, anh ta động vào em rồi à?"
Sở Thiên xem xét một hồi, liền ngẩng đầu lên hỏi cô. Ánh mắt Đường Vi xao động, kẻ biến thái kia thật đáng sợ. Anh ta nhét vào mồm cô một viên thuốc, chỉ một lát sau, cơ thể Đường Vi hoàn toàn vô lực.
"Không sao, hắn ta khiến em thật bẩn. Vậy tôi sẽ rửa sạch."
Sở Thiên tháo dây trói, ôm Đường Vi dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
"Tùm."
Thân thể mềm mại bị quăng vào bồn tắm lớn. Sở Thiên cởi bỏ áo khoác, tay dùng vòi xịt vào người Đường Vi.
Nhục nhã làm cô òa khóc nức nở, không thể phản kháng. Xong xuôi việc tắm rửa anh ta ôm Đường Vi trở lại giường.
"Giờ tôi sẽ lưu lại mùi vị của tôi."
Người đàn ông này điên rồi, Tống Dịch anh ở đâu? Đường Vi khóc đến khàn cổ. Sở Thiên đang cởi bỏ quần áo bỗng dưng cơn đau ập tới. Anh ta ôm đầu.
"Aaaaa.... Sở Nguyên, mày làm cái quái gì vậy?"
Khuôn mặt của anh ta có chút biến đổi.
"Tao không cho phép mày làm hại cô ấy, thằng khốn."
Đường Vi trên giường vô cùng sợ hãi, cô lặng người nhìn nam nhân đang vật lộn dưới sàn.
"Không...." Tại sao Sở Nguyên vốn đã biến mất lại có thể mạnh như vậy.
Sở Thiên gào thét dữ dội:" Trả thân thể cho tao..."
Sau tiếng hét, không khí bỗng trở nên im lặng lạ thường, nam nhân đang nằm dưới sàn vội vàng đứng dậy.
"Đường Vi, em có sao không?"
Đôi mắt long lanh nước của cô nhìn anh, người này có lẽ đúng là Sở Nguyên rồi.
Sở Nguyên vội vàng cởi trói và bỏ chiếc khăn ra khỏi miệng Đường Vi. Luống cuống sợ cô khóc nên tìm quần áo của mình cho cô mặc.
"Đường Vi, ổn rồi... Hự!"
Trái tim của Sở Nguyên đập nhanh, không ổn rồi. Tên Sở Thiên đó sẽ không để yên cho anh đâu.
Đường Vi đã ngưng khóc, nhưng ánh mắt nhìn Sở Nguyên vô hồn. Cô đã quá sợ hãi kẻ này, dẫu là Sở Nguyên hay nam nhân biến thái kia.
"Không ổn rồi, phải đưa em mau ra khỏi đây."
Sở Nguyên toan ôm cô dậy, liền bị Đường Vi chán ghét gạt ra. Cảm thấy hơi thở bắt đầu nặng nề, anh không dám động vào cô, liền nói.
"Tiểu Vi, mau một chút trói tôi lại. Rồi ngay lập tức rời khỏi đây. Sở Thiên sẽ quay lại mất...."
Đường Vi trầm mặc gật đầu, dùng dây thừng đem Sở Nguyên trói vào giường.
"Đường Vi, xin lỗi em."
Cô không hề nhìn Sở Nguyên, loạng choạng ra cửa.
Trước khi đi, chỉ nghe giọng cô khàn khàn.
"Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa."
[..........]
Đường Vi chạy ra ngoài, mới nhìn rõ nơi đây là một căn biệt thự trên núi. Di động không có sóng, trời đất làm sao để ra khỏi đây.
Tống Dịch, tại sao vẫn chưa đến tìm cô.
Đường Vi nghe thấy tiếng hét tù trong biệt thự, mới sợ hãi chạy vào trong rừng.
Khu rừng u tối khiến cô bị lạc. Đêm lạnh bao trùm, Đường Vi co ro ngồi bên cạnh gốc cây lớn.
"Gào rú..."
Chết tiệt, nơi này có rất nhiều loài thú nguy hiểm. Phía bụi cây sột soạt, Đường Vi sợ hãi quay người, lùi về phía sau.
Tiếng sột soạt càng lớn, cô lùi dần. Không ngờ phía sau là vách vực, phía dưới toàn cây.
Đường Vi trượt chân, rơi xuống.
"Aaaa..."
"Đường Vi..."
Cơ thể nhỏ bị treo lơ lửng, phía trên khuôn mặt quen thuộc lo lắng nhìn cô, tay hắn nắm rất chặt.
Sau khi kéo được người lên, Tống Dịch mới thở phào. Hắn cúi đầu bế Đường Vi lên, cô yếu ớt nức nở.
"Tống Dịch...."
"Bây giờ mới tìm được em, để em ở đây lâu như vậy, thật xin lỗi...."
( Còn)
P/s: đọc đến đây rồi đừng quên vote cho Ly nha<3
Danh sách chương