Đêm hôm đó,

Đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lôi Tổn chết.



Lúc này,

Lão thật sự đã chết.

Dù rằng lão nấp trong bình phong ngọc Hồng Phi Kim Long mà Phương Ứng Khán đưa tới,

Dù rằng ngay tại thời khắc then chốt nhất lão đã phá bình phong ra,

Dù rằng lão lấy khí thế vô song đối đầu với Tô Mộng Chẩm,

Nhưng mà lão vẫn chết.

Chết trong tay kẻ được Phương Ứng Khán phái tới tặng lễ,

Chết trong tay “Quách Đông Thần” Lôi Mị.

Trận này,

Kim Phong Tế Vũ lâu có thể nói là đại toàn thắng.

***

Thật ra,

Từ lần đầu tiên độc tính phát tác,

Vô Tình đã nuốt Long Huyết Châu.

Bởi vì,

Bản thân Long Huyết Châu,

Chính là giải dược của Tuý Lưu Hà.

Long châu gặp máu,

Liền sinh kịch độc,

Nhưng khi chưa dính máu đã nuốt vào,

Từ nay về sau có thể bách độc bất xâm.

Thế nhưng,

Vô Tình lập tức phát hiện,

Nuốt Long Huyết Châu chưa đủ,

Còn cần một loại thuốc giải khác,

Một loại linh dược nghe đồn là được luyện chế từ nội đan của phượng hoàng và chín loại bí dược,

— Luyến Nghê Thường.

Thuốc này có thể giải được bách độc, trị bệnh nan y.

Phối hợp với Long Huyết Châu,

Là có thể giải được độc của Tuý Lưu Hà.

Nhưng nếu như không có Luyến Nghê Thường mà chỉ nuốt Long Huyết Châu,

Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày,

Độc tính liên tục phát tác mỗi ngày vào lúc hoàng hôn.

Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày,

Lại không biết lúc nào sẽ phát tác.

Theo như Vô Tình biết,

Trên đời này chỉ có một lọ Luyến Nghê Thường,

Là “Kim tự chiêu bài”, bảo vật bất truyền của Phương gia.

Đi Thần Thông Hầu phủ,

Chính là vì muốn xác định sự tồn tại của thuốc này.

Mà phản ứng của Phương Ứng Khán,

Vừa vặn chứng minh suy đoán của Vô Tình.

***

Khe núi Bất Văn,

Một người áo trắng ngồi bên vách núi,

Tiện tay nhặt một quân cờ.

Gió núi thổi mạnh,

Vạt áo hắn phấp phới,

Tung bay đón gió.

Hắn vốn tưởng rằng,

Vô Tình sẽ bị độc của Tuý Lưu Hà dằn vặt suốt đời.

Hắn luôn luôn mưu tính kỹ càng,

Mưu rất tinh,

Tính rất chuẩn.

Nhưng thật không ngờ,

Ván cờ này,

Điều duy nhất tính sai,

Lại là Phương Ứng Khán.



Hắn biết Phương Ứng Khán bí mật luyện “Ô Nhật Thần Thương”,

Đồng thời đã tiến vào cảnh giới quan trọng nhất.

Long Huyết Châu đối với Phương Ứng Khán,

Sẽ là một trợ giúp đắc lực.

Nhưng hắn không đưa cho Phương Ứng Khán,

Mà lại lệnh cho Thuỷ Thanh Hàn đem hạt châu đưa đến Thần Hầu phủ.

Hắn biết với trí tuệ của Vô Tình,

Cho dù trúng độc cũng có thể tìm ra cách phá giải.

Nhưng hắn vẫn đem Long Huyết Châu đưa cho Vô Tình,

Nguyên nhân? Đương nhiên là có.

Phương Ứng Khán nóng lòng luyện thành “Ô Nhật Thần Thương”,

Tất nhiên sẽ muốn có Long Huyết Châu.

Bất luận là lừa cũng tốt, đoạt cũng được,

Chắc chắn Phương Ứng Khán sẽ phải trở mặt với Thần Hầu phủ.

Mà nếu như Phương Ứng Khán có thể bình tĩnh,

Tạm thời không chủ động cướp đoạt Long Huyết Châu,

Thì vẫn còn Vô Tình.

Phương Ứng Khán có thể đợi,

Nhưng Vô Tình lại không đợi được.

Vô Tình cần có Luyến Nghê Thường của Phương gia để giải độc.

Huống chi,

Muốn có được sức mạnh của Long Huyết Châu để gia tăng công lực,

Còn có một cách khác.

Hay có lẽ nên nói,

Là một con đường khác.

Địch Thiên Trùng đương nhiên biết cách này.

Hơn nữa,

Hắn tin chắc rằng Phương Ứng Khán cũng biết.

Hắn hiểu rõ thái độ làm người của Phương tiểu hầu gia,

Nên đã lấy một loại tâm tình cũng như tư thái thưởng thức kịch vui,

Để xem vở kịch này.



Ngày đó,

Chính là ngày Phương Ứng Khán luyện công đến thời khắc mấu chốt.

Kết quả,

Chuyện nên xảy ra,

Đã xảy ra.

Không nên xảy ra,

Cũng đã xảy ra.



“Thật không ngờ… Ngươi cuối cùng lại thật sự dùng Luyến Nghê Thường giải độc cho y.”

Tuổi trẻ anh tuấn Khiếu Thiên vương lẩm bẩm một mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện