Người đã ở ngay phía sau.

Một người mà Vô Tình vừa mới gặp hôm qua.



“Công tử vẫn khoẻ chứ?”

Phương Ứng Khán cười thật tuỳ ý.

Phảng phất như hắn chỉ đang nhàn rỗi tản bộ,

Tình cờ gặp phải Vô Tình mà thôi.

Khoẻ? Khoẻ mới là lạ!

Làm như không hiểu ý trào phúng trong lời nói của hắn,

Vô Tình thản nhiên nói: “Tiểu Hầu gia thật đúng là tự tại, lúc này vẫn có thể ra ngoài đi dạo.”

Ý cười trong mắt Phương Ứng Khán càng sâu:

“Tà dương vừa lặn, ánh trăng động lòng, Ứng Khán chỉ là không muốn cô phụ mỹ cảnh đẹp trời như thế này.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Gặp nhau ở đây, xem ra suy nghĩ của công tử và Ứng Khán thật trùng hợp.”

Hắn một mặt cười,

Một mặt cúi xuống.

Nếu như không phải toàn thân mềm yếu,

Vô Tình nhất định sẽ nhắm ngay gương mặt làm như hiền lành vô hại kia mà vẩy lên một đám ám khí.

Nhưng mà hiện tại,

Y chỉ có thể nghe Phương Ứng Khán nói cười.

Có quỷ mới tin Phương tiểu Hầu gia lúc này rảnh rỗi chạy ra khỏi phủ,

Chỉ để nói mát y vài câu.



Quả nhiên,

Phương Ứng Khán đột nhiên xuất thủ.

Hắn nắm lấy cằm Vô Tình,

Nhanh chóng lấy một vật ánh bạc gì đó ra khỏi miệng y.

Vô Tình hầu như cười khổ,

Cần gì phải làm điều thừa.

Mình lúc này,

Ngay cả sức để cắn lưỡi tự vận còn không có,

Huống chi là phát ám khí.



Cầm trong tay “Nhất Chi Độc Tú” trong truyền thuyết thưởng thức.

Phương tiểu Hầu gia rất hài lòng.

Lại càng lớn mật hơn nữa,

Hắn ngồi xuống bên cạnh Vô Tình:

“Ứng Khán đã vì công tử dẫn Thiên Hạ Đệ Thất rời đi, chẳng lẽ lại không được chút phần thưởng?”

Ngữ âm hoà hoãn,

Ngữ khí mập mờ.

Bầu không khí xung quanh bởi vì những lời này mà trở nên rất ám muội.

Khoảng cách giữa hai người rất gần,

Phương Ứng Khán nghe được mùi hương thoang thoảng.

Hắn đột nhiên nâng lên gương mặt Vô Tình.

Cuồng nhiệt hôn lên môi y.

Hắn dường như đã quên nơi này là đầu đường Biện Lương.

Toàn thân Vô Tình chấn động.

Nhất thời không thể đoán được ý đồ của hắn.

Người này rốt cuộc đang làm cái gì?

Rốt cuộc hắn có biết mình đang làm cái gì hay không?

Trước khi Vô Tình kịp phản ứng,

Độc tính đặc biệt của Tuý Lưu Hà đã bị nụ hôn nóng bỏng của Phương Ứng Khán khơi mào hoàn toàn,

Giống như kinh đào hải lãng,

Đánh úp y.

Những cố gắng nỗ lực, đau khổ chống đỡ trước đây,

Đến hiện tại dường như đã thành một trò cười.



Hơi thở của Phương Ứng Khán dồn dập phất qua mặt y,

Đầu lưỡi linh hoạt đã thành công xâm nhập vào miệng y,

Thân thể mềm yếu của Vô Tình hoàn toàn bị bao vây.

Tay hắn,

Giống như rắn trườn vào trong áo,

Trườn qua thắt lưng thon gầy mềm mại.

Vô Tình không cách nào phản kháng,

Dường như Phương Ứng Khán chính là bóng đêm,

Đột ngột cuốn chặt thân thể y,

Không cách nào vùng vẫy.

Y cảm thấy hơi thở của người kia kề sát mặt mình,

Khiến cho y hầu như không thể hô hấp.

Ngọn đèn lồng đầu đường chập chờn hôn ám,

Ánh vào hai mắt Vô Tình.

Giống như châm lên hai ngọn lửa.

Mái tóc dài của y xoã tung trên vai,

Phương Ứng Khán vùi đầu hôn cắn cổ y.

U ám tiêu hồn,

Quấn quýt triền miên.

Tiếp theo chính là,

Từ bên ngoài tiến thẳng vào.

Đau đớn tựa như bị xé rách,

Khiến y bất đắc dĩ phát ra một tiếng rên rỉ.

Máu đỏ rơi xuống,

Nhưng thủ phạm gây ra vẫn không ngừng tàn phá.

Trước khi hoàn toàn rơi vào tay giặc,

Từ môi Vô Tình rỉ ra âm thanh đứt quãng,

“Ta… nhất định… sẽ… không tha… cho ngươi.”

Nghe vậy, Phương Ứng Khán nở nụ cười.

Hắn rốt cuộc đã chạm tới được cảnh trong mơ kia.

Cũng đã chuẩn bị nắm chặt.

Còn về phần ai không tha cho ai,

Hắn thấy,

Không quan trọng.

Trên cao ánh trăng sáng tỏ.

Bốn bề tĩnh mịch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện