Nhà họ La có năm đứa con.
Đứa lớn nhất là La Nhất Hải, đứa thứ hai La Nhị Hà, đứa ba La Tam Giang, đứa thứ tư – La Tiểu Hồ.
Còn một đứa, tên là Nhạc Nguy Nhiên.
Mặc dù có một đứa không phải ruột thịt, thì đó cũng là một đại gia đình hiếm có khó tìm, vì vậy La phụ phải nộp không ít tiền phạt. Nhưng ông chẳng quan tâm, bởi vì ông có tiền. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm La Tiểu Hồ một tuổi, La mẫu bệnh nặng qua đời, La Nhất Hải cũng mới 13 tuổi. La phụ lo được việc làm ăn không chăm được con cái, chăm được con cái thì không lo được việc làm ăn.
Thông thường lúc thế này, mẹ kế nên xuất hiện, nói không chừng còn phải ngược đãi bọn nhỏ.
Mẹ kế quả thực là đã xuất hiện, chỉ là xuất hiện quá trễ, lúc đó La Tiểu Hồ đã sáu tuổi, đã sắp lên tiểu học.
Kết quả là, người vừa làm cha vừa làm mẹ, đổ bô hốt phân cho bọn trẻ, vẫn luôn là đứa lớn nhà họ La: La Nhất Hải.
La Nhất Hải lớn hơn em gái thứ hai bốn tuổi, hơn em trai thứ ba sáu tuổi, lúc đứa thứ tư sinh thì cậu đã 12 tuổi rồi. Lúc La mẫu còn sống, em ba ra đời cậu đã biết cách dỗ em gái kế, em út ra đời cậu đã biết thay tã, đi nhà trẻ đón em ba, về nhà nấu cơm cho cả nhà, rửa chén bát, rồi lại dạy em gái kế học bài.
Sau khi mẹ mất, La Nhất Hải cùng La phụ lo liệu hậu sự, nước mắt cũng không kịp lau, đã phải đi pha sữa bột cho La Tiểu Hồ.
La phụ không phải là chưa từng mời vú em hay nhờ bà con, nhưng bất kỳ ai cũng không chịu được quá ba ngày.
La Tiểu Hồ chẳng chịu ai, chỉ chịu mỗi La Nhất Hải; La Tam Giang nghịch ngợm phá phách, ngoại trừ La Nhất Hải thì chẳng ai quản nổi – La Nhị Hà thì lại là một cô bé dễ nói chuyện, anh cô không ở nhà, ngay cả cửa phòng cô cũng không bước ra.
Cứ thường xuyên thay phiên chăm nom như thế, chịu đựng đến khi La Tiểu Hồ vào nhà trẻ, La Nhất Hải chính thức tiếp tay những chuyện vặt trong nhà và mấy đứa em. Mấy năm sau, lại cộng thêm một Nhạc Nguy Nhiên – Mẹ mới của nhà họ La không chỉ không ngược đãi bọn nhỏ, mà cũng chẳng rảnh giúp đỡ La lão đại, bà bận theo La phụ chăm coi chuyện làm ăn, đi tiếp khách, xã giao, ngay cả con của mình cũng vứt cho La lão đại.
La Nhất Hải từ nhỏ đến lớn chẳng có thời kỳ phản kháng, lúc bạn đồng trang lứa trẻ trâu đến mức muốn xx toàn thế giới, thì cậu còn đang bận mớm sữa cho đứa út, ngăn thằng ba giựt bím tóc của bé hai, thay ba mình tới xin lỗi phụ huynh đứa bé bị thằng ba đánh đến khóc.
Cuộc sống của cậu, ngoại trừ đi học, thì chỉ có “Em gái, em trai và em trai”, sau khi mẹ kế đến, liền biến thành, “Em gái, em trai, em trai và một đứa em trai khác.”
Tuy là người em trai kia cũng chẳng mấy để ý đến cậu.
Thằng bé đó nhỏ hơn La lão tam hai tháng, gầy nhom, gương mặt lạnh như tiền. Lần thứ nhất ngồi vào bàn ăn nhà họ La, La Tiểu Hồ ăn hết hai cái bánh bao, nó thì chẳng động đến đũa. Cho dù nhà họ La một hai ba bốn chẳng hề bài ngoại. Mà thằng ba, vì để chứng minh mình lớn hơn hai tháng chẳng hề uổng phí, liền lôi kéo muốn trở thành người anh ba tốt tri kỷ của nó, kết quả, cùng thằng em trai mới đánh một trận.
Còn bị thua.
Từ đó về sau liền trở thành không đội trời chung “có nó không có ta, có ta không có nó”. Bé hai đương thời kỳ thanh xuân đa sầu đa cảm, nào ở không để ý mấy đứa kia. Người thân thiết với em trai mới hơn một chút, lại là La Tiểu Hồ.
Đứa lớn nhất là La Nhất Hải, đứa thứ hai La Nhị Hà, đứa ba La Tam Giang, đứa thứ tư – La Tiểu Hồ.
Còn một đứa, tên là Nhạc Nguy Nhiên.
Mặc dù có một đứa không phải ruột thịt, thì đó cũng là một đại gia đình hiếm có khó tìm, vì vậy La phụ phải nộp không ít tiền phạt. Nhưng ông chẳng quan tâm, bởi vì ông có tiền. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm La Tiểu Hồ một tuổi, La mẫu bệnh nặng qua đời, La Nhất Hải cũng mới 13 tuổi. La phụ lo được việc làm ăn không chăm được con cái, chăm được con cái thì không lo được việc làm ăn.
Thông thường lúc thế này, mẹ kế nên xuất hiện, nói không chừng còn phải ngược đãi bọn nhỏ.
Mẹ kế quả thực là đã xuất hiện, chỉ là xuất hiện quá trễ, lúc đó La Tiểu Hồ đã sáu tuổi, đã sắp lên tiểu học.
Kết quả là, người vừa làm cha vừa làm mẹ, đổ bô hốt phân cho bọn trẻ, vẫn luôn là đứa lớn nhà họ La: La Nhất Hải.
La Nhất Hải lớn hơn em gái thứ hai bốn tuổi, hơn em trai thứ ba sáu tuổi, lúc đứa thứ tư sinh thì cậu đã 12 tuổi rồi. Lúc La mẫu còn sống, em ba ra đời cậu đã biết cách dỗ em gái kế, em út ra đời cậu đã biết thay tã, đi nhà trẻ đón em ba, về nhà nấu cơm cho cả nhà, rửa chén bát, rồi lại dạy em gái kế học bài.
Sau khi mẹ mất, La Nhất Hải cùng La phụ lo liệu hậu sự, nước mắt cũng không kịp lau, đã phải đi pha sữa bột cho La Tiểu Hồ.
La phụ không phải là chưa từng mời vú em hay nhờ bà con, nhưng bất kỳ ai cũng không chịu được quá ba ngày.
La Tiểu Hồ chẳng chịu ai, chỉ chịu mỗi La Nhất Hải; La Tam Giang nghịch ngợm phá phách, ngoại trừ La Nhất Hải thì chẳng ai quản nổi – La Nhị Hà thì lại là một cô bé dễ nói chuyện, anh cô không ở nhà, ngay cả cửa phòng cô cũng không bước ra.
Cứ thường xuyên thay phiên chăm nom như thế, chịu đựng đến khi La Tiểu Hồ vào nhà trẻ, La Nhất Hải chính thức tiếp tay những chuyện vặt trong nhà và mấy đứa em. Mấy năm sau, lại cộng thêm một Nhạc Nguy Nhiên – Mẹ mới của nhà họ La không chỉ không ngược đãi bọn nhỏ, mà cũng chẳng rảnh giúp đỡ La lão đại, bà bận theo La phụ chăm coi chuyện làm ăn, đi tiếp khách, xã giao, ngay cả con của mình cũng vứt cho La lão đại.
La Nhất Hải từ nhỏ đến lớn chẳng có thời kỳ phản kháng, lúc bạn đồng trang lứa trẻ trâu đến mức muốn xx toàn thế giới, thì cậu còn đang bận mớm sữa cho đứa út, ngăn thằng ba giựt bím tóc của bé hai, thay ba mình tới xin lỗi phụ huynh đứa bé bị thằng ba đánh đến khóc.
Cuộc sống của cậu, ngoại trừ đi học, thì chỉ có “Em gái, em trai và em trai”, sau khi mẹ kế đến, liền biến thành, “Em gái, em trai, em trai và một đứa em trai khác.”
Tuy là người em trai kia cũng chẳng mấy để ý đến cậu.
Thằng bé đó nhỏ hơn La lão tam hai tháng, gầy nhom, gương mặt lạnh như tiền. Lần thứ nhất ngồi vào bàn ăn nhà họ La, La Tiểu Hồ ăn hết hai cái bánh bao, nó thì chẳng động đến đũa. Cho dù nhà họ La một hai ba bốn chẳng hề bài ngoại. Mà thằng ba, vì để chứng minh mình lớn hơn hai tháng chẳng hề uổng phí, liền lôi kéo muốn trở thành người anh ba tốt tri kỷ của nó, kết quả, cùng thằng em trai mới đánh một trận.
Còn bị thua.
Từ đó về sau liền trở thành không đội trời chung “có nó không có ta, có ta không có nó”. Bé hai đương thời kỳ thanh xuân đa sầu đa cảm, nào ở không để ý mấy đứa kia. Người thân thiết với em trai mới hơn một chút, lại là La Tiểu Hồ.
Danh sách chương