“Cho nên,” Lục Yên Đinh cuộn tròn lại ngồi trên ghế xe ô tô, từ trong chiếc chăn nhỏ để lộ ra đôi con ngươi sóng sánh lưu chuyển, “Trong nhà anh sao lại có sẵn thuốc ức chế kỳ phát tình của Omega vậy?”

Khúc Như Bình vừa lái xe vừa đáp: “Đó là loại thuốc mới, Alpha và Omega đều có thể dùng được.”

Lục Yên Đinh “ồ” một tiếng, cụp mắt xuống buồn buồn nói: “Em chỉ tiện thì hỏi thôi.”

Khúc Như Bình: “Ừ.”

Lục Yên Đinh ngước mắt lên nhìn anh: “Anh đừng nghĩ là em nghi ngờ anh nhé.”

Khúc Như Bình lại nói: “Ừ.”

Lục Yên Đinh nói tiếp: “Anh đừng nghĩ đến chuyện lúc nãy em rất mất mặt ở nhà anh, cũng đừng nghĩ em là một Omega dục cầu bất mãn nữa.”

Khúc Như Bình đáp: “Được rồi mà.”

Lục Yên Đinh khịt mũi nói: “Em chỉ là nhất thời bị anh làm cho u mê mới vậy thôi, chứ em bình thường thận trọng lắm.”

Khúc Như Bình vẫn cười: “Ừ, phải rồi.”

Lục Yên Đinh nhìn anh một lát, rồi chậm chạp quay đầu đi, co mình lại ủ vào trong chăn: “Ngày mai còn phải quay phim, bị anh dày vò cả một tối rồi.” Cậu giống y hệt một chú chuột đồng, hơi phồng quai hàm lên lải nhải không ngừng: “Thật là, anh để em ở nhà anh thì cũng có sao đâu, em ngủ phòng khách là được chứ gì. Làm như em sắp ăn anh đến nơi ấy…”

Khúc Như Bình lúc này lại đột nhiên hỏi cậu: “Ngày mai mấy giờ em quay phim xong?”

Lực chú ý của Lục Yên Đinh hoàn toàn bị câu nói này của anh hấp dẫn: “Còn chưa chắc chắn, anh muốn đến tìm em sao?”

“Mình có thể cùng nhau đi ăn.”

Lục Yên Đinh cười rộ lên, nói: “Thật không? Nhưng mà có lẽ phải muộn lắm đó, hay anh ăn chút gì trước đó đi.”

Khúc Như Bình: “Anh đợi em.”

Bởi vì ba chữ này, mà Lục Yên Đinh cứ rũ mắt xuống cười một hồi lâu, khóe miệng cậu giương cao, nói: “Em vốn còn cho rằng bình thường anh rất bận…”

“Không bận,” Khúc Như Bình nói, “Năm nay anh chỉ định quay một bộ phim điện ảnh thôi, còn thời gian khác…”

Anh đánh vô lăng rẽ sang đường khác, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Lục Yên Đinh thúc giục anh, hỏi: “Những thời gian khác thì sao anh?”

Khúc Như Bình gõ lên vô lăng, mỉm cười nói: “Đều là của em.”

Khúc Như Bình cắn nhẹ môi dưới, cười như một đứa trẻ.

Khúc Như Bình cũng nhìn thấy, khóe miệng anh cũng giương lên, anh rất thích thỉnh thoảng Lục Yên Đinh lại để lộ ra nụ cười như thế, đơn thuần ngọt ngào lại sạch sẽ.

Lục Yên Đinh mỗi lần nói chuyện đều mang theo chút ngây thơ: “Nhưng lịch trình năm nay của em đều đã được xếp kín, em với anh không giống nhau, anh đã công thành danh toại rồi, nhưng diễn viên nhỏ như em đây vẫn đang trên con đường phát triển sự nghiệp thôi.”

“Ừ.” Khúc Như Bình đáp, “Thế thì để anh đi tìm diễn viên nhỏ vậy.”

Lục Yên Đinh mỉm cười hỏi anh: “Em đi đâu thì anh sẽ đi đấy sao?”

“Ừ.”

“Em đi đến chỗ khác quay phim, anh sẽ đến chỗ em ở đợi em sao?”

Lục Yên Đinh thỏa sức tưởng tượng, “Đợi em về này, rồi anh sẽ đấm vai bóp chân cho em, còn giúp em đọc kịch bản, làm người tập cùng miễn phí cho em nữa.”

Khúc Như Bình dịu dàng cười, nói: “Đương nhiên rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể vì em cống hiến.”

Lục Yên Đinh nhỏ giọng nói: “Kim ốc tàng Kiều hả anh?”

Khúc Như Bình cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục Yên Đinh lại nói: “Lời anh nói nhiều lúc thật sự quá ít đấy, giống y hệt như trên wechat.”

Khúc Như Bình ngừng lại một chút, mới nói: “Bình thường anh cũng không dùng wechat mấy, thường là đều nói chuyện qua tin nhắn thôi.”

Anh nói: “Hay thôi em cứ xóa wechat của anh đi cho xong.”

Lục Yên Đinh sửng sốt nói: “Á? Không cần phải vậy đâu.”

“Không nói thì không nói thôi, em lưu cũng có ảnh hưởng gì đâu.”

Lục Yên Đinh nói tiếp, “Vậy sau này chúng mình nói chuyện qua tin nhắn nhé…” Nói xong, cậu lại cười lên vui vẻ hai tiếng.

Khúc Như Bình hỏi cậu: “Sao thế?”

Lục Yên Đinh cười cười, cảm thán: “Không có gì, có lẽ anh thật sự là một người có tuổi rồi.”

Bây giờ đã là hơn hai giờ sáng, Lục Yên Đinh buồn ngủ ngáp một cái. Khúc Như Bình nói: “Đằng sau xe có một cái TV nhỏ, là loại cầm tay ấy, em lấy mà xem.”

Lục Yên Đinh với tay ra sau, mò mẫm một hồi lâu: “Ở đâu ạ?”

Khúc Như Bình nhìn liếc qua, nói: “Sang bên trái một chút.”

Lục Yên Đinh lấy ra một cái TV cầm tay nhỏ màu đen, nhấn vào nút công tắc, ngạc nhiên nói: “Thật sự là một cái TV nhỏ này.”

Cậu chớp chớp mắt lại nói: “Hẳn là rất đắt nhỉ.”

“Em xem một chút đi,” Khúc Như Bình điều chỉnh nhiệt độ trong xe tăng cao một chút, “Bên dưới có nút bấm có thể chuyển kênh.”

“Xem cái gì được nhỉ?” Lục Yên Đinh vớ được của hiếm ôm lấy cái TV kia, đổi đến mấy kênh liền, cuối cùng mắt cậu sáng lên, nói: “Ý, xem cái này đi, đang phát lại nè.”

Cậu đặt ở phía trước, “Đáng tiếc anh không xem được.”

Khúc Như Bình liếc mắt nhìn một cái, cười nói: “Chương trình của em à?”

“Chính là cái hoạt động trước khi em gặp anh ấy.”

Lục Yên Đinh nhìn một chút, thở dài nói, “Chương trình phát lại cũng sắp hết rồi, anh sẽ không được nghe thấy phát ngôn đặc sắc của em.”

“Hoạt động này tên là gì, để về anh xem lại.”

“Không được đâu anh, muộn quá rồi, về rồi anh vẫn nên ngủ đi thì hơn.” Lục Yên Đinh nhìn vào TV ở phía trước nói, “Cũng không có nội dung gì đâu, anh không cần vì em mà ngủ muộn.”

Hai người cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng đã đến nơi Lục Yên Đinh ở, cậu nói với anh: “Anh không cần phải lái xe vào trong hẳn đâu, ở đây là được rồi.”

Nhưng rồi Khúc Như Bình vẫn lái xe đưa cậu đến tận dưới tầng nhà cậu, Lục Yên Đinh lúc đó cơn buồn ngủ đã đã ào ạt xông tới, híp mắt lại tắt TV đi nhưng tắt thế nào cũng được, có chút sốt ruột: “Ơ kìa?”

“Nào để anh.” Khúc Như Bình cầm qua, “Cứ để đây đã, anh đưa em lên.”

“Không cần đâu anh, ” Lục Yên Đinh ôm lấy cánh tay anh, ngả xuống bờ vai anh, cọ cọ nói: “Em sợ bị chụp được ảnh.”

Khúc Như Bình xoa đầu cậu: “Em ở tầng ba à?”

“Vâng, ở tầng ba.”

Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mân mê đôi môi, “Ừm…”

Khúc Như Bình hôn cậu một lát, “Được rồi, đi đi em.”

Lục Yên Đinh gật đầu, dụi mắt, nói: “Ngủ ngon nhé, thầy Khúc.”

Cậu xuống xe, đóng cửa xe lại, Khúc Như Bình lại kéo cửa sổ xe xuống: “Ngủ ngon.” Khúc Như Bình hơi nhướn người về phía trước, đối cậu cười nói, “Ngày mai gặp nhé.”

“Ngày mai gặp.” Lục Yên Đinh si ngốc nói ra mấy chữ này, lúc này mới xoay người đi lên tầng.

Khúc Như Bình ngẩng đầu nhìn lên vị trí ở tầng ba, mãi tới khi nhìn thấy đèn sáng lên, anh mới kéo lực chú ý trở lại, TV nhỏ trên tay đang phát đến đoạn phỏng vấn sau hậu đài, trên màn ảnh chợt loé lên thân ảnh Lục Yên Đinh vội vã rời đi.

Khúc Như Bình nhìn lướt qua, rồi để cái TV nhỏ qua một bên.

Ý cười của anh lúc này đã hoàn toàn biến mất, trầm tĩnh trong phút chốc, Khúc Như Bình lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt tĩnh lặng.

Trong TV truyền ra thanh âm đang trả lời phỏng vấn của Lục Yên Đinh, thỉnh thoảng tai của anh sẽ lắng nghe, nhưng phần lớn thời gian lại như cái gì cũng không nghe thấy.

Anh mở wechat ra, lướt qua lướt lại, sau đó xoá đi chiếc App này. Khúc Như Bình đặt điện thoại xuống, nặng nề mà thở ra một hơi.

Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh màu đen hờ hững.

Trong TV rất ồn ào, Lục Yên Đinh trả lời xong vài câu hỏi đang muốn rời đi. Tay Khúc Như Bình vươn đến, muốn tìm nút tắt, đúng lúc này trong TV lại truyền đến giọng phỏng vấn của cô nữ phóng viên kia: “Lúc nãy trên sân khấu anh đã nói, anh cho rằng chuyện đẹp đẽ nhất không phải đi tìm một Alpha thích hợp, vậy anh cảm thấy chuyện đẹp đẽ nhất là gì?”

Gương mặt của Lục Yên Đinh dưới ngón tay của Khúc Như Bình phát sáng: “Là tình yêu.”

Khúc Như Bình nhìn nụ cười của cậu, chỉ liếc mắt nhìn một cái, ngón tay của anh liền ấn xuống nút tắt máy.

Anh vứt cái TV cầm tay ra đằng sau xe, lần vào trong túi mò mẫm, sau đó đốt một điếu thuốc lên. Mười phút sau, xe của anh biến mất trong màn đêm mờ mịt.

Giữa trưa ngày hôm sau, khi Lục Yên Đinh quay xong lúc được cơm trưa đã là muộn lắm rồi.

Cậu đang ngồi trên chiếc ghế gập trong phòng nghỉ, mỏi mệt ngáp một cái.

Chỗ này chỉ có cậu và Tiểu Triệu hai người.

Tiểu Triệu hỏi cậu: “Anh Lục tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Cũng được, ” Lục Yên Đinh và mấy miếng cơm, chẳng hề muốn ăn, “Tôi không muốn ăn nữa.”

“Buổi chiều còn có cảnh quay đấy, hơn nữa hôm nay còn có cảnh đêm.”

“Ừ, không sao.” Lục Yên Đinh thuận miệng nói, lại như nghĩ tới điều gì, “Điện thoại của tôi đâu?”

Tiểu Triệu lấy điện thoại ra đưa cho cậu, “À, đúng rồi, anh Vương mới vừa bảo tôi like cho thầy Khúc một cái.”

“Thầy Khúc đăng weibo rồi sao?” Lục Yên Đinh ngạc nhiên nói, lấy được điện thoại nhưng lại dấy lên hồ nghi, “Tại sao tôi phải like cho anh ấy?”

Tiểu Triệu nói: “Thì chính là để xào CP mà.”

Lục Yên Đinh cau mày: “Sao cô không nói với tôi?”

“Anh không phải đang quay phim sao, anh Vương liền nói…” Lời nói của Tiểu Triệu đột nhiên như không còn tý sức lực nào, cô ấy hỏi: “Anh giận rồi à?”

Lục Yên Đinh mở weibo ra nhìn, đã thấy có hot search: #Khúc Như Bình rốt cuộc cũng nhớ ra mật mã weibo#

Cậu nhấn vào xem, Khúc Như Bình đăng lên một bức ảnh. Là ảnh chụp chung của anh và đạo diễn Nguyễn Tuấn Huy, bình luận thứ nhất bên dưới là:

“Lão Khúc cuối cùng cũng online rồi!”

Bình luận thứ hai: “Quốc Dân vạn tuế! Ai hiểu thì like cho tôi.”

Cậu lướt xem những bình luận trùng điệp bên dưới:

“Vị chính chủ kia mới quay xong phim của Nguyệt lão, bên này lập tức cũng có hợp tác, chúng ta không cần nói nhiều nữa, hai anh muốn làm hoà thì nhanh lên đi ạ, cần gì phải làm ám hiệu như vậy, cả thế giới này chỉ có hai người là nội hàm đấy!”

“Những năm còn sinh thời, cược năm máo đây là lần hợp tác thứ tư của bọn họ!”

… Cậu lộn ngược trở lại, nhìn thấy trong những bình luận hot có một bình luận:

“AAAA Thi Nhân ôm chặt lấy em đi, 1314 AAAA! Để im cho em gáy! Cục đường to động đất trời này!”

Tay Lục Yên Đinh đều phát run, cậu ngẩng đầu lên: “Lúc cô nhấn like là mười ba giờ mười bốn phút sao?”

Tiểu Triệu nhìn ra tâm tình của anh, hàm hồ nói: “Đúng, anh Vương bảo tôi giờ đó thì nhấn like…”

Lục Yên Đinh trực tiếp gọi điện thoại cho Vương Bàn Bàn.

Cậu bình tĩnh hỏi: “Like là có ý gì?”

Vương Bàn Bàn lại trở nên bối rối: “Cái gì có ý gì chứ… Là xào CP chứ sao! Trước đây vẫn luôn nói là do chúng ta bên này chủ động, là do chúng ta đơn phương, nhưng cậu thấy  đó trong chương trình thực tế, rất rõ ràng Khúc Như Bình cũng chủ động vài lần thì đương nhiên chúng ta cũng phải cùng hợp tác theo tiếp chứ sao.”

Lục Yên Đinh nói: “Tôi không muốn xào CP nữa.”

Vương Bàn Bàn: “Cái gì?”

Vương Bàn Bàn nổi giận: “Cậu nói không muốn xào thì sẽ không xào nữa sao? Mẹ kiếp… Cậu có chuyện gì mà lại đột nhiên như vậy? Cậu cũng không tự nhìn xem, nhiệt độ của cậu bây giờ cơ bản đều là do fans CP duy trì đấy, cậu điên rồi sao Lục Yên Đinh!”

Lục Yên Đinh yên lặng trong thoáng chốc, rồi nói: “Xin lỗi, anh Vương, là do tôi tuỳ hứng. Nhưng chuyện xào CP này tôi thật sự không muốn làm nữa, là tôi đã phụ sự kỳ vọng của anh.”

Nói xong cậu liền cúp điện thoại.

Toàn thân cậu đều đang phát run, Tiểu Triệu dè dặt gọi: “Anh Lục?”

Lục Yên Đinh ôm lấy khuôn mặt mình, nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Thân là fan cp mà đọc xong chap này tôi hơi rén:3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện