Đây là lần thứ hai Lục Yên Đinh đến nhà Khúc Như Bình.
Cậu kéo tay anh đi vào, nhưng ý nghĩa đã không còn giống như lần trước nữa rồi.
Khúc Như Bình cầm đôi dép lê đi trong nhà, đưa cho cậu, nói: “Em cứ ngồi đây xem TV trước nhé!”
Lục Yên Đinh từ chối nói: “Em muốn vào bếp cùng với anh.”
Khúc Như Bình cởi áo khoác ra, cười cười hỏi cậu: “Em có biết nấu ăn không?”
“Em biết lắm đấy,” Lục Yên Đinh miêu tả nói, còn có vẻ khoe khoang khoác lác: “Cực kỳ biết luôn.”
Một tay Khúc Như Bình ôm lấy eo cậu, hơi khẽ nghiêng người: “Thế anh không múa rìu qua mắt thợ nữa, em làm đi.”
“Không phải anh muốn làm bít tết cho em ăn à?”
“Là đồ có sẵn, ở trong tủ lạnh ấy, hâm nóng lại là ăn được thôi.”
“Em không cần biết, cho dù là kiểu lấy ra là ăn được ngay, thì anh cũng phải tự tay lấy cho ăn.” Lục Yên Đinh thúc giục, từ phía sau nhảy xuống, ôm lấy Khúc Như Bình từ đằng sau, Khúc Như Bình tiến về phía trước kéo cậu đi theo mình mấy bước, rồi quay lại ôm lấy cậu một lát.
Khúc Như Bình cười nói: “Được rồi, bây giờ anh đi làm.”
Hai người họ một trước một sau đi vào phòng bếp, phòng bếp nhà Khúc Như Bình rất lớn, Lục Yên Đinh xoay một vòng, nói: “Thầy Khúc, nhà của anh cho em cảm giác như mình đang ở nhà hàng ấy.”
Khúc Như Bình lấy bít tết từ trong tủ lạnh ra, “Vậy à?”
“Đúng vậy, rất thơm, rất rộng, phong cách trang trí cũng rất được, chỉ là quá chỉnh tề nghiêm túc, nếu lộn xộn hơn một chút sẽ có cảm giác thân thiết hơn.”
Lục Yên Đinh tò mò nói: “Tại sao anh nhất định phải dùng màu sắc trầm như vậy cho căn nhà của mình? Cảm giác như đều cùng một hệ màu sắc, màu sắc quá trầm cảm giác có hơi ngột ngạt.”
Khúc Như Bình nói: “Có tuổi rồi, nên mới thích loại màu sắc như vậy.”
Lục Yên Đinh cười rộ lên, cậu lê dép lướt qua đụng vào người anh: “Sao anh cứ thích cậy mình nhiều tuổi thế nhỉ? Anh cầm lấy gương mà soi xem, anh không cảm thấy bây giờ anh mà diễn vai thanh niên mười tám tuổi cũng không có chút áp lực nào sao?”
Khúc Như Bình lắc đầu: “Anh sẽ cố gắng hết mức không nhận dạng vai này.”
Lục Yên Đinh cũng không nói thêm điều gì, cậu thường vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt này, trong đôi mắt đều là sao trời lấp lánh, ngập tràn ánh sáng của sự sùng bái và ái mộ.
Khúc Như Bình bật bếp lên, đổ dầu, bỏ thẳng miếng bít tết còn đông lạnh vừa lấy ra bỏ vào chảo, Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh không cần rã đông sao?”
“Không, anh lười.”
Lục Yên Đinh tùy ý nói, “Dù sao cũng không còn sớm nữa, ăn đơn giản thôi cũng được.”
Lục Yên Đinh từ đầu đến cuối đều ôm lấy Khúc Như Bình từ đằng sau, cậu ngó cái đầu ra phía trước: “Anh nói hôm nay cần phải chúc mừng, có đúng không?”
“Đúng.”
“Chỉ ăn mỗi bít tết không thì không tính là chúc mừng, trong nhà anh có nến không?”
Khúc Như Bình biết cậu định làm gì, cười nói: “Có.”
“Sao cơ lại còn có cả nến cơ đấy,” Lục Yên Đinh làm ra vẻ không vui, cấu cấu Khúc Như Bình, mà cậu cũng chẳng cấu được vào chỗ thịt nào, tất cả đều là cơ bắp cứng rắn, “Có phải dự định cùng người khác dùng cơm dưới ánh nến đúng không?”
“Bạn bè tặng thôi, là nến dùng để trang trí.” Khúc Như Bình giải thích một cách cực kỳ nghiêm túc.
Lục Yên Đinh “ồ” một tiếng, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy có phải là rất đắt không nhỉ?”
“Không biết,” Khúc Như Bình vừa lật từng miếng bít tết, vừa nói: “Em đi lấy mà dùng.”
Lục Yên Đinh cười rộ lên: “Anh cũng hào phóng quá nha, thầy Khúc.”
Cậu hỏi: “Sao anh không bỏ vào lò vi sóng quay nóng lên cho xong, còn phải cho vào chảo làm gì?”
Khúc Như Bình nói: “Phải như thế này thì trông anh mới có giá trị một chút.”
Lục Yên Đinh để đầu mình vùi vào quần áo của anh, dụi tới dụi lui: “Sao anh lại đáng yêu như thế chứ?”
Làm nóng đơn giản hai miếng bít tết Khúc Như Bình mở cửa tủ lạnh ra, Lục Yên Đinh nhận thấy bên trong vừa to vừa rộng xếp các loại rượu chai lớn chai bé màu sắc khác nhau, giống hệt như quầy đồ ở siêu thị, chỉ là giá cả hiển nhiên đắt đỏ.
Cậu tò mò nói: “Nhiều như vậy ư! Anh thích uống rượu sao?”
“Thỉnh thoảng thôi, lúc nhà có khách anh sẽ uống một chút.”
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Em thích loại nào?”
“Em không hiểu cái này lắm?” Lục Yên Đinh chỉ trỏ, “Chai màu xanh này đi, vì em cảm thấy rất đẹp.
Khúc Như Bình cười một tiếng, âm điệu chậm rãi nói: “Được——”
Cái chữ này của anh âm điệu kéo dài, lộ rõ sự cưng chiều.
Lục Yên Đinh ôm lấy cánh tay anh khẽ run lên, mặt cậu lại hơi ửng đỏ rồi.
Khúc Như Bình lấy chai rượu màu xanh kia ra, khép cửa tủ lạnh lại: “Anh không chắc cái hộp đựng nến kia anh để ở đâu.”
Lục Yên Đinh vẫn hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng của mình còn chưa thoát ra được, ấp a ấp úng nói: “Tìm được thì dùng, không tìm được… thì thôi anh ạ.”
Khúc Như Bình cuối cùng vẫn tìm ra chiếc hộp đựng nến trang trí xinh xắn kia, thời điểm lúc anh đưa cho Lục Yên Đinh, cậu nhanh mắt thấy được giá cả dán trên nhãn, sau khi đếm đếm đến mấy con số không, trong lòng cậu chỉ thấy “lộp bộp” một tiếng, đây là lần đầu tiên cậu ý thức được khoảng cách giữa cậu và Khúc Như Bình, con số này trong thế giới của cậu vẫn là một khái niệm hoàn toàn xa lạ.
Cậu không biết từ lúc nào đã buột miệng hỏi: “Hai miếng bít tết vừa nãy có vẻ trông bình thường mà lại không bình thường phải không anh?”
Khúc Như Bình bị cách nói này của cậu chọc cười, anh kéo cậu đến bên bàn ăn, nói: “Em thử rồi sẽ biết.”
Khúc Như Bình xé hộp ra, đem hai cây nên hình thù đặc biệt đặt lên bàn, còn tìm bật lửa đốt lên rồi lại đi tắt đèn.
Lục Yên Đinh cúi đầu nắm lấy khăn trải bàn, ánh nến phản chiếu hắt lên khiến khuôn mặt cậu trở nên đẹp một cách nhu hoà, còn mang theo chút vẻ ngơ ngác không hiểu sự đời, sắc mặt cậu có hơi đỏ, dường như không dám ngẩng đầu lên nhìn Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình sau khi ngồi xuống còn nhìn chằm chằm cậu một lát, cũng không miễn cưỡng, tự cười một tiếng, rồi cầm dao dĩa lên bắt đầu cắt bít tết.
Lục Yên Đinh lúc này mới ngước mắt lên, gọi: “Thầy Khúc.”
Khúc Như Bình: “Ừ em?”
Bàn tay đặt trên bàn của Lục Yên Đinh nắm rồi lại thả: “Chúng ta thế này được tính là… bữa tối dưới ánh nến đúng không anh?”
Khúc Như Bình xắn tay áo cao đến khuỷu tay, lộ ra vẻ già dặn mà thành thục, anh nghe thấy những lời này của cậu, cảm thấy rất đáng yêu bèn nói: “Lâu như vậy là vì nghĩ đến điều này sao?”
Lục Yên Đinh lại rũ mắt xuống, bắt đầu cuốn khăn trải bàn, lí nha lí nhí nói: “Thì… thì chính là nghĩ đại thôi.”
Cậu nói: “Cho dù có bày ra đúng là như vậy em cũng thấy không phải, vì anh nói không phải thì nó sẽ là không phải.”
Vòng tới vòng lui, lời nói cuối cùng của cậu lại mang theo chút ý tứ làm nũng: “Thế, có phải hay không ạ…”
Khúc Như Bình cười cười, sờ trán một cái, nói: “Phải.”
Lục Yên Đinh vội nở nụ cười có chút ngốc nghếch, rồi liền nhanh chóng ngậm ý cười kia lại, nâng cằm lên tìm dao dĩa, cắt miếng bít tết một cách không có ý nghĩa: “Em có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.”
Khúc Như Bình đã cắt xong bít tết trong đĩa của mình thành hình thành dáng: “Nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.”
Lục Yên Đinh nghĩ tới nghĩ lui, lại đâm lung tung miếng bít tết: “Ừm…”
Đúng rồi.
Lục Yên Đinh hỏi anh: “Lần đầu tiên gặp em, thầy Khúc đã nói em là một Beta, sao anh lại cảm thấy như thế?”
Động tác của Khúc Như Bình chậm lại một chút: “Bởi vì cảm thấy em không lộ liễu.”
Lục Yên Đinh: “Lộ liễu?”
Khúc Như Bình đặt dao dĩa xuống, nhìn cậu nói: “Bình thường trong cái giới này, Alpha hoặc Omega trẻ tuổi, điểm đặc biệt trên người họ rất rõ ràng, trong đó cảm giác mà anh cảm nhận thấy được nhiều nhất chính là sự khoe khoang lộ liễu này, ý anh muốn nói đến là phần kích thích thị giác ấy.”
Lục Yên Đinh như hiểu như không: “Ồ…” một tiếng. Cậu chớp chớp mắt, lại nói: “Nhưng mà thầy Khúc anh cũng đâu có vẻ khoe khoang.”
Khúc Như Bình cười: “Nhưng anh đã không còn trẻ từ lâu rồi.”
Lục Yên Đinh không cùng anh tranh luận vấn đề này, cậu lại hỏi: “Em còn chưa đủ đẹp sao?”
“Không,” Khúc Như Bình khen cậu, “Em rất đẹp.”
Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi rất phổ thông, không hề được làm mới, là kiểu cực kỳ thông dụng, nhưng lại khiến cho trong lòng Lục Yên Đinh vui như hoa nở, cậu cũng không ngừng được ý cười, cười vui như một đứa trẻ: “Thật sao ạ?”
“Ừ,” Khúc Như Bình cười, rũ mắt xuống, tiếp tục cắt bít tết, “Đương nhiên rồi.”
Lục Yên Đinh truy hỏi anh: “Anh thấy em đẹp chỗ nào?”
Khúc Như Bình cắt bít tết xong, liền đem đĩa bít tết đã cắt hoàn chỉnh của mình đổi cho chiếc đĩa đang cắt bít tết lung tung của Lục Yên Đinh, đặt ngay ngắn trước mặt cậu, “Sao cơ em?”
Dưới ánh nến, Khúc Như Bình như có điều suy ngẫm, anh nhìn chằm chằm vào Lục Yên Đinh, điều này khiến gương mặt cậu đỏ lựng, mà đối phương cũng không nỡ dời đi tầm mắt, cứ ngồi ngây ngốc như thế, đôi mắt cũng xấu hổ đến ướt át, hàng lông mi run rẩy chớp chớp.
“Đôi mắt em rất đẹp,” Khúc Như Bình khẽ cười, “Em cũng không cần lo lắng như vậy.”
Lục Yên Đinh lúc này mới đổ ập người xuống, để đầu mình nằm xuống bàn, đau khổ nói: “Nhưng mà em lo lắng lắm, anh chỉ cần nhìn em, là em sẽ thấy mình sắp không thở nổi đến nơi.”
Khúc Như Bình nói tiếp: “Đôi mắt của em đẹp một cách truyền thống, mắt to, có hồn, lòng đen lại nhiều, cũng là kiểu đẹp mà anh nhận định, cảm xúc trong đôi mắt thường được biểu đạt rất xuất sắc.”
Lục Yên Đinh mờ mịt nói: “Vậy sao… em cứ cảm thấy anh đang đánh giá giá trị diễn xuất của em ấy…”
Khúc Như Bình cười, chậm rãi lắc đầu, nói: “Anh là đang miêu tả điều gì của em hấp dẫn anh cơ mà.”
Lục Yên Đinh nghe nói như thế, động tác trong lúc nhất thời lúng ta lúng túng, cậu cắn miếng bít tết trên miệng, động tác non nớt hệt như một đứa trẻ.
Cậu vừa nhai đồ ăn vừa ngẫm nghĩ nói: “Ờm, thứ đồ đắt đỏ có khác quả nhiên mùi vị không giống.”
Khúc Như Bình phảng phất không nhìn ra cậu đang xấu hổ vậy, tiếp tục nói: “Da dẻ cũng không tồi, trắng mịn, tỷ lệ dáng người rất tuyệt, chân dài eo nhỏ…”
“Được rồi, anh đừng có nói nữa.” Lục Yên Đinh ôm lấy gương mặt mình, “Em đều đang nghĩ đến cái khác đó, anh đừng nói nữa.”
Khúc Như Bình cười nói: “Đang nghĩ đến cái gì?”
Lục Yên Đinh từ trong kẽ hở của lòng bàn tay, thấy Khúc Như Bình đang cắt miếng bít tết đã bị đâm nát bét của cậu, lại không nhịn được vui vẻ, cậu buông tay ra, không rõ ràng nói: “Thì… thì bây giờ em cũng là người trưởng thành rồi mà, cũng không có gì.”
Khúc Như Bình nhìn cậu “À” một tiếng.
Lục Yên Đinh lần thứ hai che mặt mình lại, dựa vào trên tường: “Sao thế, sao cứ nhìn em như vậy…”
Khúc Như Bình dịu dàng cười, cũng không nói gì nữa.
Vì thế ý nghĩa đằng sau bữa cơm này liền hoàn toàn thay đổi, Lục Yên Đinh chủ động đi đến ngồi trên đùi Khúc Như Bình, ôm anh hôn môi, cậu trước đây vẫn chưa từng cảm thấy hôn môi sẽ trở thành một chuyện khiến con người u mê như vậy, nhưng hiện tại cậu có lẽ đã thật rõ ràng, loại tiếp xúc thân mật này dẫn tới sự gần gũi của nhiệt độ và hơi thở, khiến gương mặt Lục Yên Đinh mơ hồ thoải mái, cậu cảm thấy Khúc Như Bình giống như biển rộng ấm áp, khiến cho cậu phải hoàn toàn chìm đắm trong đó, làm một giấc mộng vừa vui sướng mà lại an bình.
Thời điểm Khúc Như Bình rời khỏi cậu, Lục Yên Đinh theo bản năng vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt quấn lấy anh, vì vậy Khúc Như Bình lại ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mút một cái, Lục Yên Đinh thân thể đột nhiên run lên, phần eo như nhũn ra mà gục đầu vào trong lồng ngực của anh, kêu lên thứ âm thanh mềm yếu.
Khúc Như Bình ôm cậu, khẽ vỗ nhẹ nhàng nơi lưng Lục Yên Đinh.
Lục Yên Đinh khẽ thở dốc ôm chặt lấy anh: “Làm thế nào bây giờ? Em nên làm thế nào bây giờ?”
Khúc Như Bình an ủi cậu: “Ngủ một giấc là khoẻ thôi.”
“Sẽ không khoẻ đâu, ” Lục Yên Đinh nằm trong lồng ngực của anh nhỏ giọng nói, “Cùng anh ngủ một giấc mới có thể khoẻ được.”
Khúc Như Bình ôn nhu nói ra lời từ chối: “Không được đâu em.”
Lục Yên Đinh nhất thời không lên tiếng, Khúc Như Bình lại nói, tựa như đang thở dài: “Bây giờ còn chưa được.”
“Làm sao lại không được?” Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn anh, “Không phải anh nói anh cũng muốn sao?”
Cậu vội vàng nói: “Kỳ phát tình của em sắp đến rồi, em…”
Trông thấy ánh mắt trầm ổn của Khúc Như Bình, cậu lại thở hắt ra, cầm lấy khuy áo của Khúc Như Bình nhẹ nhàng cởi: “Em không muốn rời xa anh, em hôm nay không muốn phải đi.”
Khúc Như Bình vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Kỳ phát tình của Omega, cảm xúc sẽ không ổn định, sau này em sẽ hối hận đó.”
“Em sẽ không!” Lục Yên Đinh cơ hồ như muốn khóc, cậu khó nhịn mà cọ cọ Khúc Như Bình, “Em thật sự sẽ không mà, em chỉ đối với anh như vậy mà thôi, vì là anh nên em sẽ không hối hận.”
Khúc Như Bình giữ lấy eo cậu, để cho cậu không lộn xộn nữa: “Nghe lời.”
Lục Yên Đinh không nói gì nữa, cậu dụi nước mắt lên quần áo của Khúc Như Bình, tủi tủi thân thân mà rên hừ hừ.
Cậu dần dần cảm nhận được lời anh nói là đang dỗ dành mình, đầu óc cậu bây giờ cực kỳ loạn, nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể khiến cho cậu càng ngày càng không rõ ràng: “Anh chính là lừa em, anh chính là một tên lừa đảo, ưm —— ”
Khúc Như Bình bế cậu lên, khiến cậu mơ hồ có chút mong đợi đây là đi đến bên chiếc giường, nhưng mà Khúc Như Bình chỉ là bế cậu đi đến trước một chiếc tủ, anh vòng tay ra với cái gì đó, rồi lại rót một cốc nước: “Uống cái này đi.”
Lục Yên Đinh trong mắt ừng ực nước mắt hỏi anh: “Đây là cái gì?”
“Thuốc ức chế, ” Khúc Như Bình đem viên thuốc áp trên môi cậu, “Em hai ngày nay rồi đều không uống, có đúng không?”
Lục Yên Đinh lần này là thật sự khóc rồi, cậu khịt mũi đưa viên thuốc kia ngậm vào trong miệng, Khúc Như Bình lấy nước cho cậu uống, Lục Yên Đinh lắc lắc đầu, Khúc Như Bình nói: “Sẽ đắng đó, em uống nước đi.”
Trong miệng Lục Yên Đinh xác thực ngập tràn vị đắng, nhưng cậu vẫn cứng rắn nuốt xuống, nghẹn ngào nói: “Anh không bằng lòng đụng vào em.”
Khúc Như Bình bế cậu ngồi xuống ghế sopha, vuốt ve phần lưng run rẩy của cậu, nói: “Không phải.”
“Chính là như thế,” hai tay cậu đặt trên bả vai Khúc Như Bình, khóc đến mức có chút không thở nổi, “Anh chính là không bằng lòng đụng vào em.”
Khúc Như Bình lau nước mắt cho cậu: “Em trước tiên hãy nghe anh nói đã.”
“Em không muốn nghe, ” Lục Yên Đinh vừa nói, vừa lắc đầu, rồi lại mâu thuẫn mà ôm chặt Khúc Như Bình, “Em không muốn nghe anh nói gì nữa cả, em cũng không quan tâm đến anh nữa.”
Khúc Như Bình đè đầu của cậu lại hôn lấy, Lục Yên Đinh theo bản năng nhắm mắt lại, cậu khiến nước mắt mình cũng đều dính lên trên mặt Khúc Như Bình, bọn họ cách tầng nước mắt chạm vào nhau, Khúc Như Bình thoáng rời khỏi cậu một chút, khẽ gọi: “Yên Đinh.”
Lục Yên Đinh mím môi, hơi rũ mắt xuống nhìn anh.
Khúc Như Bình một lần lại một lần lau nước mắt cho cậu, bàn tay ấm áp bủa vây lấy gương mặt vô cùng ẩm ướt: “Tâm trạng bây giờ của em còn chưa ổn định, anh thật sự không nghĩ vào lúc này lại muốn em. Trong tình trạng em không hoàn toàn tỉnh táo như thế này, dưới tình huống em cũng không hề bình tĩnh nữa, chúng ta cứ như vậy mà lên giường, sau này có khả năng em sẽ hối hận. Đây là lần đầu tiên em yêu một người, là hoàn toàn đang đi theo tiếng gọi của bản năng và cảm xúc, nhưng điều này là không được, chúng ta sẽ không như thế, có được không em?”
Lục Yên Đinh lắc đầu.
Khúc Như Bình nắm chặt tay cậu, đối với Lục Yên Đinh cười: “Được không em?”
Lục Yên Đinh phát hiện, cậu không có một cách nào.
Khúc Như Bình chỉ vừa cười, thế giới của cậu lại như đang xoay chuyển.
Cậu từ từ, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn tủi thân gật đầu.
Lục Yên Đinh ôm lấy anh, khịt mũi hỏi: “Vậy chúng ta một ngày nào đó sẽ làm, đúng không?”
Khúc Như Bình hôn lên gương mặt Lục Yên Đinh một cái, nói cho cậu biết: “Phải.”
Cậu kéo tay anh đi vào, nhưng ý nghĩa đã không còn giống như lần trước nữa rồi.
Khúc Như Bình cầm đôi dép lê đi trong nhà, đưa cho cậu, nói: “Em cứ ngồi đây xem TV trước nhé!”
Lục Yên Đinh từ chối nói: “Em muốn vào bếp cùng với anh.”
Khúc Như Bình cởi áo khoác ra, cười cười hỏi cậu: “Em có biết nấu ăn không?”
“Em biết lắm đấy,” Lục Yên Đinh miêu tả nói, còn có vẻ khoe khoang khoác lác: “Cực kỳ biết luôn.”
Một tay Khúc Như Bình ôm lấy eo cậu, hơi khẽ nghiêng người: “Thế anh không múa rìu qua mắt thợ nữa, em làm đi.”
“Không phải anh muốn làm bít tết cho em ăn à?”
“Là đồ có sẵn, ở trong tủ lạnh ấy, hâm nóng lại là ăn được thôi.”
“Em không cần biết, cho dù là kiểu lấy ra là ăn được ngay, thì anh cũng phải tự tay lấy cho ăn.” Lục Yên Đinh thúc giục, từ phía sau nhảy xuống, ôm lấy Khúc Như Bình từ đằng sau, Khúc Như Bình tiến về phía trước kéo cậu đi theo mình mấy bước, rồi quay lại ôm lấy cậu một lát.
Khúc Như Bình cười nói: “Được rồi, bây giờ anh đi làm.”
Hai người họ một trước một sau đi vào phòng bếp, phòng bếp nhà Khúc Như Bình rất lớn, Lục Yên Đinh xoay một vòng, nói: “Thầy Khúc, nhà của anh cho em cảm giác như mình đang ở nhà hàng ấy.”
Khúc Như Bình lấy bít tết từ trong tủ lạnh ra, “Vậy à?”
“Đúng vậy, rất thơm, rất rộng, phong cách trang trí cũng rất được, chỉ là quá chỉnh tề nghiêm túc, nếu lộn xộn hơn một chút sẽ có cảm giác thân thiết hơn.”
Lục Yên Đinh tò mò nói: “Tại sao anh nhất định phải dùng màu sắc trầm như vậy cho căn nhà của mình? Cảm giác như đều cùng một hệ màu sắc, màu sắc quá trầm cảm giác có hơi ngột ngạt.”
Khúc Như Bình nói: “Có tuổi rồi, nên mới thích loại màu sắc như vậy.”
Lục Yên Đinh cười rộ lên, cậu lê dép lướt qua đụng vào người anh: “Sao anh cứ thích cậy mình nhiều tuổi thế nhỉ? Anh cầm lấy gương mà soi xem, anh không cảm thấy bây giờ anh mà diễn vai thanh niên mười tám tuổi cũng không có chút áp lực nào sao?”
Khúc Như Bình lắc đầu: “Anh sẽ cố gắng hết mức không nhận dạng vai này.”
Lục Yên Đinh cũng không nói thêm điều gì, cậu thường vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt này, trong đôi mắt đều là sao trời lấp lánh, ngập tràn ánh sáng của sự sùng bái và ái mộ.
Khúc Như Bình bật bếp lên, đổ dầu, bỏ thẳng miếng bít tết còn đông lạnh vừa lấy ra bỏ vào chảo, Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh không cần rã đông sao?”
“Không, anh lười.”
Lục Yên Đinh tùy ý nói, “Dù sao cũng không còn sớm nữa, ăn đơn giản thôi cũng được.”
Lục Yên Đinh từ đầu đến cuối đều ôm lấy Khúc Như Bình từ đằng sau, cậu ngó cái đầu ra phía trước: “Anh nói hôm nay cần phải chúc mừng, có đúng không?”
“Đúng.”
“Chỉ ăn mỗi bít tết không thì không tính là chúc mừng, trong nhà anh có nến không?”
Khúc Như Bình biết cậu định làm gì, cười nói: “Có.”
“Sao cơ lại còn có cả nến cơ đấy,” Lục Yên Đinh làm ra vẻ không vui, cấu cấu Khúc Như Bình, mà cậu cũng chẳng cấu được vào chỗ thịt nào, tất cả đều là cơ bắp cứng rắn, “Có phải dự định cùng người khác dùng cơm dưới ánh nến đúng không?”
“Bạn bè tặng thôi, là nến dùng để trang trí.” Khúc Như Bình giải thích một cách cực kỳ nghiêm túc.
Lục Yên Đinh “ồ” một tiếng, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy có phải là rất đắt không nhỉ?”
“Không biết,” Khúc Như Bình vừa lật từng miếng bít tết, vừa nói: “Em đi lấy mà dùng.”
Lục Yên Đinh cười rộ lên: “Anh cũng hào phóng quá nha, thầy Khúc.”
Cậu hỏi: “Sao anh không bỏ vào lò vi sóng quay nóng lên cho xong, còn phải cho vào chảo làm gì?”
Khúc Như Bình nói: “Phải như thế này thì trông anh mới có giá trị một chút.”
Lục Yên Đinh để đầu mình vùi vào quần áo của anh, dụi tới dụi lui: “Sao anh lại đáng yêu như thế chứ?”
Làm nóng đơn giản hai miếng bít tết Khúc Như Bình mở cửa tủ lạnh ra, Lục Yên Đinh nhận thấy bên trong vừa to vừa rộng xếp các loại rượu chai lớn chai bé màu sắc khác nhau, giống hệt như quầy đồ ở siêu thị, chỉ là giá cả hiển nhiên đắt đỏ.
Cậu tò mò nói: “Nhiều như vậy ư! Anh thích uống rượu sao?”
“Thỉnh thoảng thôi, lúc nhà có khách anh sẽ uống một chút.”
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Em thích loại nào?”
“Em không hiểu cái này lắm?” Lục Yên Đinh chỉ trỏ, “Chai màu xanh này đi, vì em cảm thấy rất đẹp.
Khúc Như Bình cười một tiếng, âm điệu chậm rãi nói: “Được——”
Cái chữ này của anh âm điệu kéo dài, lộ rõ sự cưng chiều.
Lục Yên Đinh ôm lấy cánh tay anh khẽ run lên, mặt cậu lại hơi ửng đỏ rồi.
Khúc Như Bình lấy chai rượu màu xanh kia ra, khép cửa tủ lạnh lại: “Anh không chắc cái hộp đựng nến kia anh để ở đâu.”
Lục Yên Đinh vẫn hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng của mình còn chưa thoát ra được, ấp a ấp úng nói: “Tìm được thì dùng, không tìm được… thì thôi anh ạ.”
Khúc Như Bình cuối cùng vẫn tìm ra chiếc hộp đựng nến trang trí xinh xắn kia, thời điểm lúc anh đưa cho Lục Yên Đinh, cậu nhanh mắt thấy được giá cả dán trên nhãn, sau khi đếm đếm đến mấy con số không, trong lòng cậu chỉ thấy “lộp bộp” một tiếng, đây là lần đầu tiên cậu ý thức được khoảng cách giữa cậu và Khúc Như Bình, con số này trong thế giới của cậu vẫn là một khái niệm hoàn toàn xa lạ.
Cậu không biết từ lúc nào đã buột miệng hỏi: “Hai miếng bít tết vừa nãy có vẻ trông bình thường mà lại không bình thường phải không anh?”
Khúc Như Bình bị cách nói này của cậu chọc cười, anh kéo cậu đến bên bàn ăn, nói: “Em thử rồi sẽ biết.”
Khúc Như Bình xé hộp ra, đem hai cây nên hình thù đặc biệt đặt lên bàn, còn tìm bật lửa đốt lên rồi lại đi tắt đèn.
Lục Yên Đinh cúi đầu nắm lấy khăn trải bàn, ánh nến phản chiếu hắt lên khiến khuôn mặt cậu trở nên đẹp một cách nhu hoà, còn mang theo chút vẻ ngơ ngác không hiểu sự đời, sắc mặt cậu có hơi đỏ, dường như không dám ngẩng đầu lên nhìn Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình sau khi ngồi xuống còn nhìn chằm chằm cậu một lát, cũng không miễn cưỡng, tự cười một tiếng, rồi cầm dao dĩa lên bắt đầu cắt bít tết.
Lục Yên Đinh lúc này mới ngước mắt lên, gọi: “Thầy Khúc.”
Khúc Như Bình: “Ừ em?”
Bàn tay đặt trên bàn của Lục Yên Đinh nắm rồi lại thả: “Chúng ta thế này được tính là… bữa tối dưới ánh nến đúng không anh?”
Khúc Như Bình xắn tay áo cao đến khuỷu tay, lộ ra vẻ già dặn mà thành thục, anh nghe thấy những lời này của cậu, cảm thấy rất đáng yêu bèn nói: “Lâu như vậy là vì nghĩ đến điều này sao?”
Lục Yên Đinh lại rũ mắt xuống, bắt đầu cuốn khăn trải bàn, lí nha lí nhí nói: “Thì… thì chính là nghĩ đại thôi.”
Cậu nói: “Cho dù có bày ra đúng là như vậy em cũng thấy không phải, vì anh nói không phải thì nó sẽ là không phải.”
Vòng tới vòng lui, lời nói cuối cùng của cậu lại mang theo chút ý tứ làm nũng: “Thế, có phải hay không ạ…”
Khúc Như Bình cười cười, sờ trán một cái, nói: “Phải.”
Lục Yên Đinh vội nở nụ cười có chút ngốc nghếch, rồi liền nhanh chóng ngậm ý cười kia lại, nâng cằm lên tìm dao dĩa, cắt miếng bít tết một cách không có ý nghĩa: “Em có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.”
Khúc Như Bình đã cắt xong bít tết trong đĩa của mình thành hình thành dáng: “Nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.”
Lục Yên Đinh nghĩ tới nghĩ lui, lại đâm lung tung miếng bít tết: “Ừm…”
Đúng rồi.
Lục Yên Đinh hỏi anh: “Lần đầu tiên gặp em, thầy Khúc đã nói em là một Beta, sao anh lại cảm thấy như thế?”
Động tác của Khúc Như Bình chậm lại một chút: “Bởi vì cảm thấy em không lộ liễu.”
Lục Yên Đinh: “Lộ liễu?”
Khúc Như Bình đặt dao dĩa xuống, nhìn cậu nói: “Bình thường trong cái giới này, Alpha hoặc Omega trẻ tuổi, điểm đặc biệt trên người họ rất rõ ràng, trong đó cảm giác mà anh cảm nhận thấy được nhiều nhất chính là sự khoe khoang lộ liễu này, ý anh muốn nói đến là phần kích thích thị giác ấy.”
Lục Yên Đinh như hiểu như không: “Ồ…” một tiếng. Cậu chớp chớp mắt, lại nói: “Nhưng mà thầy Khúc anh cũng đâu có vẻ khoe khoang.”
Khúc Như Bình cười: “Nhưng anh đã không còn trẻ từ lâu rồi.”
Lục Yên Đinh không cùng anh tranh luận vấn đề này, cậu lại hỏi: “Em còn chưa đủ đẹp sao?”
“Không,” Khúc Như Bình khen cậu, “Em rất đẹp.”
Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi rất phổ thông, không hề được làm mới, là kiểu cực kỳ thông dụng, nhưng lại khiến cho trong lòng Lục Yên Đinh vui như hoa nở, cậu cũng không ngừng được ý cười, cười vui như một đứa trẻ: “Thật sao ạ?”
“Ừ,” Khúc Như Bình cười, rũ mắt xuống, tiếp tục cắt bít tết, “Đương nhiên rồi.”
Lục Yên Đinh truy hỏi anh: “Anh thấy em đẹp chỗ nào?”
Khúc Như Bình cắt bít tết xong, liền đem đĩa bít tết đã cắt hoàn chỉnh của mình đổi cho chiếc đĩa đang cắt bít tết lung tung của Lục Yên Đinh, đặt ngay ngắn trước mặt cậu, “Sao cơ em?”
Dưới ánh nến, Khúc Như Bình như có điều suy ngẫm, anh nhìn chằm chằm vào Lục Yên Đinh, điều này khiến gương mặt cậu đỏ lựng, mà đối phương cũng không nỡ dời đi tầm mắt, cứ ngồi ngây ngốc như thế, đôi mắt cũng xấu hổ đến ướt át, hàng lông mi run rẩy chớp chớp.
“Đôi mắt em rất đẹp,” Khúc Như Bình khẽ cười, “Em cũng không cần lo lắng như vậy.”
Lục Yên Đinh lúc này mới đổ ập người xuống, để đầu mình nằm xuống bàn, đau khổ nói: “Nhưng mà em lo lắng lắm, anh chỉ cần nhìn em, là em sẽ thấy mình sắp không thở nổi đến nơi.”
Khúc Như Bình nói tiếp: “Đôi mắt của em đẹp một cách truyền thống, mắt to, có hồn, lòng đen lại nhiều, cũng là kiểu đẹp mà anh nhận định, cảm xúc trong đôi mắt thường được biểu đạt rất xuất sắc.”
Lục Yên Đinh mờ mịt nói: “Vậy sao… em cứ cảm thấy anh đang đánh giá giá trị diễn xuất của em ấy…”
Khúc Như Bình cười, chậm rãi lắc đầu, nói: “Anh là đang miêu tả điều gì của em hấp dẫn anh cơ mà.”
Lục Yên Đinh nghe nói như thế, động tác trong lúc nhất thời lúng ta lúng túng, cậu cắn miếng bít tết trên miệng, động tác non nớt hệt như một đứa trẻ.
Cậu vừa nhai đồ ăn vừa ngẫm nghĩ nói: “Ờm, thứ đồ đắt đỏ có khác quả nhiên mùi vị không giống.”
Khúc Như Bình phảng phất không nhìn ra cậu đang xấu hổ vậy, tiếp tục nói: “Da dẻ cũng không tồi, trắng mịn, tỷ lệ dáng người rất tuyệt, chân dài eo nhỏ…”
“Được rồi, anh đừng có nói nữa.” Lục Yên Đinh ôm lấy gương mặt mình, “Em đều đang nghĩ đến cái khác đó, anh đừng nói nữa.”
Khúc Như Bình cười nói: “Đang nghĩ đến cái gì?”
Lục Yên Đinh từ trong kẽ hở của lòng bàn tay, thấy Khúc Như Bình đang cắt miếng bít tết đã bị đâm nát bét của cậu, lại không nhịn được vui vẻ, cậu buông tay ra, không rõ ràng nói: “Thì… thì bây giờ em cũng là người trưởng thành rồi mà, cũng không có gì.”
Khúc Như Bình nhìn cậu “À” một tiếng.
Lục Yên Đinh lần thứ hai che mặt mình lại, dựa vào trên tường: “Sao thế, sao cứ nhìn em như vậy…”
Khúc Như Bình dịu dàng cười, cũng không nói gì nữa.
Vì thế ý nghĩa đằng sau bữa cơm này liền hoàn toàn thay đổi, Lục Yên Đinh chủ động đi đến ngồi trên đùi Khúc Như Bình, ôm anh hôn môi, cậu trước đây vẫn chưa từng cảm thấy hôn môi sẽ trở thành một chuyện khiến con người u mê như vậy, nhưng hiện tại cậu có lẽ đã thật rõ ràng, loại tiếp xúc thân mật này dẫn tới sự gần gũi của nhiệt độ và hơi thở, khiến gương mặt Lục Yên Đinh mơ hồ thoải mái, cậu cảm thấy Khúc Như Bình giống như biển rộng ấm áp, khiến cho cậu phải hoàn toàn chìm đắm trong đó, làm một giấc mộng vừa vui sướng mà lại an bình.
Thời điểm Khúc Như Bình rời khỏi cậu, Lục Yên Đinh theo bản năng vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt quấn lấy anh, vì vậy Khúc Như Bình lại ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mút một cái, Lục Yên Đinh thân thể đột nhiên run lên, phần eo như nhũn ra mà gục đầu vào trong lồng ngực của anh, kêu lên thứ âm thanh mềm yếu.
Khúc Như Bình ôm cậu, khẽ vỗ nhẹ nhàng nơi lưng Lục Yên Đinh.
Lục Yên Đinh khẽ thở dốc ôm chặt lấy anh: “Làm thế nào bây giờ? Em nên làm thế nào bây giờ?”
Khúc Như Bình an ủi cậu: “Ngủ một giấc là khoẻ thôi.”
“Sẽ không khoẻ đâu, ” Lục Yên Đinh nằm trong lồng ngực của anh nhỏ giọng nói, “Cùng anh ngủ một giấc mới có thể khoẻ được.”
Khúc Như Bình ôn nhu nói ra lời từ chối: “Không được đâu em.”
Lục Yên Đinh nhất thời không lên tiếng, Khúc Như Bình lại nói, tựa như đang thở dài: “Bây giờ còn chưa được.”
“Làm sao lại không được?” Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn anh, “Không phải anh nói anh cũng muốn sao?”
Cậu vội vàng nói: “Kỳ phát tình của em sắp đến rồi, em…”
Trông thấy ánh mắt trầm ổn của Khúc Như Bình, cậu lại thở hắt ra, cầm lấy khuy áo của Khúc Như Bình nhẹ nhàng cởi: “Em không muốn rời xa anh, em hôm nay không muốn phải đi.”
Khúc Như Bình vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Kỳ phát tình của Omega, cảm xúc sẽ không ổn định, sau này em sẽ hối hận đó.”
“Em sẽ không!” Lục Yên Đinh cơ hồ như muốn khóc, cậu khó nhịn mà cọ cọ Khúc Như Bình, “Em thật sự sẽ không mà, em chỉ đối với anh như vậy mà thôi, vì là anh nên em sẽ không hối hận.”
Khúc Như Bình giữ lấy eo cậu, để cho cậu không lộn xộn nữa: “Nghe lời.”
Lục Yên Đinh không nói gì nữa, cậu dụi nước mắt lên quần áo của Khúc Như Bình, tủi tủi thân thân mà rên hừ hừ.
Cậu dần dần cảm nhận được lời anh nói là đang dỗ dành mình, đầu óc cậu bây giờ cực kỳ loạn, nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể khiến cho cậu càng ngày càng không rõ ràng: “Anh chính là lừa em, anh chính là một tên lừa đảo, ưm —— ”
Khúc Như Bình bế cậu lên, khiến cậu mơ hồ có chút mong đợi đây là đi đến bên chiếc giường, nhưng mà Khúc Như Bình chỉ là bế cậu đi đến trước một chiếc tủ, anh vòng tay ra với cái gì đó, rồi lại rót một cốc nước: “Uống cái này đi.”
Lục Yên Đinh trong mắt ừng ực nước mắt hỏi anh: “Đây là cái gì?”
“Thuốc ức chế, ” Khúc Như Bình đem viên thuốc áp trên môi cậu, “Em hai ngày nay rồi đều không uống, có đúng không?”
Lục Yên Đinh lần này là thật sự khóc rồi, cậu khịt mũi đưa viên thuốc kia ngậm vào trong miệng, Khúc Như Bình lấy nước cho cậu uống, Lục Yên Đinh lắc lắc đầu, Khúc Như Bình nói: “Sẽ đắng đó, em uống nước đi.”
Trong miệng Lục Yên Đinh xác thực ngập tràn vị đắng, nhưng cậu vẫn cứng rắn nuốt xuống, nghẹn ngào nói: “Anh không bằng lòng đụng vào em.”
Khúc Như Bình bế cậu ngồi xuống ghế sopha, vuốt ve phần lưng run rẩy của cậu, nói: “Không phải.”
“Chính là như thế,” hai tay cậu đặt trên bả vai Khúc Như Bình, khóc đến mức có chút không thở nổi, “Anh chính là không bằng lòng đụng vào em.”
Khúc Như Bình lau nước mắt cho cậu: “Em trước tiên hãy nghe anh nói đã.”
“Em không muốn nghe, ” Lục Yên Đinh vừa nói, vừa lắc đầu, rồi lại mâu thuẫn mà ôm chặt Khúc Như Bình, “Em không muốn nghe anh nói gì nữa cả, em cũng không quan tâm đến anh nữa.”
Khúc Như Bình đè đầu của cậu lại hôn lấy, Lục Yên Đinh theo bản năng nhắm mắt lại, cậu khiến nước mắt mình cũng đều dính lên trên mặt Khúc Như Bình, bọn họ cách tầng nước mắt chạm vào nhau, Khúc Như Bình thoáng rời khỏi cậu một chút, khẽ gọi: “Yên Đinh.”
Lục Yên Đinh mím môi, hơi rũ mắt xuống nhìn anh.
Khúc Như Bình một lần lại một lần lau nước mắt cho cậu, bàn tay ấm áp bủa vây lấy gương mặt vô cùng ẩm ướt: “Tâm trạng bây giờ của em còn chưa ổn định, anh thật sự không nghĩ vào lúc này lại muốn em. Trong tình trạng em không hoàn toàn tỉnh táo như thế này, dưới tình huống em cũng không hề bình tĩnh nữa, chúng ta cứ như vậy mà lên giường, sau này có khả năng em sẽ hối hận. Đây là lần đầu tiên em yêu một người, là hoàn toàn đang đi theo tiếng gọi của bản năng và cảm xúc, nhưng điều này là không được, chúng ta sẽ không như thế, có được không em?”
Lục Yên Đinh lắc đầu.
Khúc Như Bình nắm chặt tay cậu, đối với Lục Yên Đinh cười: “Được không em?”
Lục Yên Đinh phát hiện, cậu không có một cách nào.
Khúc Như Bình chỉ vừa cười, thế giới của cậu lại như đang xoay chuyển.
Cậu từ từ, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn tủi thân gật đầu.
Lục Yên Đinh ôm lấy anh, khịt mũi hỏi: “Vậy chúng ta một ngày nào đó sẽ làm, đúng không?”
Khúc Như Bình hôn lên gương mặt Lục Yên Đinh một cái, nói cho cậu biết: “Phải.”
Danh sách chương