Chapter 84 Câu dẫn thượng tiên (22)

Một tuần sau đó, Trình Diệu Vi bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một người tu tiên ăn gió uống sương nhàn hạ chờ chết. Cô vừa mới xuất quan, hiện tại không thể lại một hơi bế quan thêm lần nữa. Đồ đệ còn chờ cô dạy, hiện tại bế quan, lỡ Tư Tĩnh nghĩ räng cô không quan tâm tới cậu, sau đó hắc hoá thì phải làm sao?

Chính vì vậy, thời gian này, ngoài việc ăn no chờ chết, cô còn dạy dỗ Tư Tĩnh kiếm thuật cùng một số phương pháp tu luyện khác.

Tư Tĩnh không có thiên phú luyện khí, thế nhưng chiến đấu thì ngược lại tiếp thu rất nhanh. Hiện tại, cậu đã có thể công kích yêu thú cấp 3, tương đương với tu sĩ ở Trúc cơ, vô cùng thành thạo. Dù là dùng sáo để tấn công tầm xa hay dùng kiếm để tấn công tầm gần, Tư Tĩnh cũng đều xuất sắc.

Điều này dẫn tới cả hệ quả tốt và xấu. Tốt đó là đồ đệ của cô càng ngày càng tự tin sáng sủa hơn, đã có thể tự mình đảm đương tốt rất nhiều chuyện.

Trong phái, người ngưỡng mộ Tư Tĩnh cũng tăng lên, rất ít thấy ai vì ghen ty với cậu là đồ đệ của cô mà gây chuyện. Chuyện đó cũng có thể là bởi vì chúng sợ Trình Diệu Vi, nhưng dù thế nào thì cũng ính là tốt. Còn về phần xấu… đó chính là Trình Diệu Vi thực sự sợ là một ngày nào đó nhóc con này hắc hoá sẽ dùng chỗ kiếm thuật đó để chống lại cô.

Mặc dù Trình Diệu Vi biết, hiện tại việc Tư Tĩnh hắc hoá là gần như không có khả năng, bởi vì cậu vẫn còn ở Thượng Thanh phái, và sự kiện hắc hoá thì còn cần tới năm, sáu năm nữa mới diễn ra, thế nhưng tình hình cậu cứ tiến bộ không ngừng thế này cũng làm cho cô có chút lo sợ.

Đương lúc Trình Diệu Vi suy nghĩ, Tư Tĩnh trở về.

Tư Tĩnh thả chậm bước chân, đi tới gần Trình Diệu Ví, sau đó quy củ chào hỏi.

Làm nhiệm vụ xong rồi à?- Trình Diệu Ví hỏi.- Không phải con mới đi hai ngày sao?

Tư Tĩnh hiện tại đã vào Trúc cơ, đã có thể nhận nhiệm vụ dành cho đệ tử. Hai ngày trước, cậu nhận.

nhiệm vụ diệt một con yêu thú tạo ác mộng, đã quấy nhiễu nhân dân trong một làng nhỏ cạnh đây.

ba tuần trời. Trình Diệu Vi còn tưởng nhiệm vụ này.

sẽ tốn tầm năm sáu ngày gì đó, vậy mà mới hai ngày Tư Tĩnh đã trở về rồi.

Lần này có trưởng làng và dân làng hỗ trợ nhiệt tình, đệ tử rất nhanh đã có thể tìm được con yêu thú kia.- Tư Tĩnh mỉm cười, nhẹ giọng nói.- Sư phụ, đây là tiền công.

Như mọi lần, Tư Tĩnh đặt túi bạc trước mặt Trình Diệu Vi Trình Diệu Vi nhìn Tư Tĩnh, có chút thắc mắc.

Con không giữ lại chút nào cho mình sao?

Lần nào làm nhiệm vụ về, nhóc con cũng đưa tiền công cho cô như thể là một lẽ đương nhiên, mặc dù cô chưa từng hỏi. Cô nghĩ Tư Tĩnh ra ngoài cũng cần tiêu chút tiền, cho nên muốn cậu giữ lấy chỗ tiền đó. Thế nhưng lần nào cậu cũng từ chối Tư Tĩnh lắc đầu Con ra ngoài cũng không cần dùng gì, giữ.

cũng không có tác dụng. Hơn nữa, mọi thứ của con đều là sư phụ cho, chút bạc này có là gì Trình Ví nhìn gương mặt của Tư Tĩnh, tìm không ra chút kẽ hở nào. Chỉ là… không hiểu vì sao.

đột nhiên có chút sợ hãi Có phải cô đã đọc quá nhiều truyện không? Vì sao.

luôn luôn không tin tưởng vào tạo hình thỏ con vô hại này vậy? Rốt cuộc là Tư Tĩnh có häc hoá sớm hay không?

Nhưng có lẽ lần này Trình Diệu Vi thực sự đúng là nghĩ nhiều. Thời gian Tư Tĩnh hắc hoá hiện tại chưa tới, cậu chỉ là trưởng thành mà thôi. Mặc dủ cô có thể không cảm thấy, nhưng thời gian cô bế quan cũng tổng cộng bảy, tám tháng. Một người sao có thể không thay đổi gì trong suốt thời gian đó. Có chăng, cũng chỉ là những kẻ không có chí cầu tiến.

Mà Tư Tĩnh lại không phải người như vậy.

Nhưng hệ thống sẽ không nói điều này cho Trình Diệu Vi đâu.

Trình Diệu Vi không tìm ra được sơ hở nào trên mặt Tư Tĩnh, chỉ có thể tự thuyết phục rãng mình nghĩ quá nhiều, cô đứng dậy.

Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Hai ngày nay vi sư không ra khỏi cửa, con tự luyện kiếm.

Lúc đi ngang qua Tư Tĩnh, cô theo thói quen vươn tay ra chạm lên má cậu, nhưng Tư Tĩnh lại mình, lùi lại nửa bước.

Bàn tay Trình Diệu V¡ dừng lại giữa không trung, không khí giữa hai người trong chốc lát trở nên ngượng ngùng.

Trình Diệu Vi hơi nhíu mày, nhưng chưa để cô nói gì, Tư Tĩnh đã vội nói Con vừa mới từ bên ngoài về, bụi bặm nhiều, lại dính yêu khí của yêu thú kia, sư phụ đừng nên chạm vào con.

Nói rồi, Tư Tĩnh cúi đầu với Trình Diệu Ví, sau đó chạy nhanh về phòng. Nhìn theo bóng lưng của Tư Tĩnh, Trình Diệu Vi có điều suy nghĩ. Cô thở dài, sau đó đi về phòng mình.

Cũng đúng, đồ đệ của cô hiện tại đã mười sáu tuổi, sao có thể để cô tuỳ ý chạm vào chứ.

Đáng tiếc, lúc đồ đệ vẫn còn cho mình sờ thì mình lại bế quan. Hiện tại đúng là nghiệp quật.

Nhưng Trình Diệu V¡ cũng không vội. Nếu hiện tại không sờ được, sau này sờ. Dù sao thì ta có chính là thời gian.

Cùng lắm thì đâm cho một phát chí mạng, đưa vào hôn mê, rồi sau đó sờ mỗi ngày. Ta không tin là không sờ đủ.

[…Kí chủ, cô đang nghĩ cái điên khùng gì trong đầu thế?] Trình Diệu Vi không đáp lại hệ thống, vào không gian Cô phát hiện, khi cô ở trong không gian, cô sẽ không nói chuyện được với hệ thống nữa. Yên tĩnh.

Thời gian gần đây, tin tức cô luyện khí cho mấy người lúc trước đã truyền đi khp tu chân giới Những người được chứng kiến chỗ pháp khí đó cũng không ít, thành ra, mấy ngày này, rất nhiều người bắt đầu gửi vàng bạc châu báu, kì trân dị bảo tới chỗ cô, Đáng sợ hơn nữa là ngay cả hoàng đế của đất nước này cũng gửi rất nhiều thứ tới, yêu cầu một thứ pháp khí giúp bảo mệnh, cường thân kiện thể.

Hiện tại, danh tiếng của Trình Diệu Vi đã sắp vượt qua cả Mạc Quân, Đương nhiên, Mạc Quân đang bế quan, không biết điều đó. Còn về phần Lạc Lạc, nghe nói rất cay cú, cũng bắt đầu có dấu hiệu thù hận ghen ghét Trình Diệu Vi, thế nhưng cô không rảnh quan tâm.

Trình Diệu Ví đi vào biệt viện, vào căn phòng chứa pháp khí. Ở giữa phòng, có một cái bàn nhỏ. Ở đó đặt tầm ba mươi cái nhãn không gian. Trình Diệu V¡ nhếch môi. Đây toàn bộ là tiền công mà cô thu được khi luyện khí cho những người kia cùng với quà “nhà làm” của những người muốn gây sự chú ý và tạo quan hệ với cô.

Vàng bạc châu báu, kì trân dị bảo, không thiếu thứ gì. Bây giờ nếu xuyên về hiện đại hay cổ đại, cô cũng có thể sống một cuộc sống ăn no chờ chết không lo cơm áo gạo tiền. Rất tốt Trình Diệu Vi thu hết chỗ nhãn không gian kia vào.

một cái túi, dự định mang đi chỗ khác để.

Những thứ quý giá thì nên cất giữ ở cùng một chỗ thôi, sau này có gì tìm cũng dễ.

Với suy nghĩ đó, Trình Diệu Vi ngay lập tức dọn ra một căn phòng trong biệt viện. Cô đem đồ của căn phòng đó bỏ sang căn phòng bên cạnh, mất đâu đó chừng hai canh giờ. Sau khi căn phòng kia đã trống không, cô bắt đầu lôi những thứ nhìn liền thấy quý giá, bỏ lên mấy ngăn tủ. Mục đích chính: Trưng bày, Bước vào phòng liền ngửi thấy mùi tiền, cái cảm giác thoả mãn này đời trước cô còn chưa được tận hưởng. Hiện tại thế này đúng là cmn ước mơ thành sự thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện