Không khác lắm so với suy đoán của Chu Chu, một nhà ba người Cố Đức Hạo xem hết video thì ngơ ngẩn.

“Sao nó dám làm vậy?” Tay Trương Ngọc Mai bóp thật chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến nhỏ máu: “Thiến Thiến đã bị nó hại thành như vậy! Nó thật sự không sợ bà đây cùng nó cá chết lưới rách sao?”
“Bốp!”
Tiếng nói Trương Ngọc Mai vừa mới dứt, Cố Đức Hạo đã đứng lên cho bà ta một cái tát vang dội.


“Bà còn dám nói! Đều là do bà ngu xuẩn, nghe linh ta linh tinh mấy cái thứ rác rưởi mà bọn quan hệ công chúng nói, còn cá chết lưới rách cái gì? Bà định làm sao để cùng cá chết lưới rách với nó?” Cố Đức Hạo chỉ vào mũi Trương Ngọc Mai tức giận mắng to!
“Tôi trực tiếp đến sở cảnh sát tố cáo những chuyện mà nó làm kia!” Trương Ngọc Mai ôm mặt khóc lóc nói: “Nó trộm tiền của chúng ta, còn hãm hại con gái của tôi, nếu như không phải bởi vì nó, sao Thiến Thiến có thể biến thành như vậy?”
“Những số tiền kia là lấy danh nghĩa Cố Kiều Niệm kiếm, mẹ nói với người khác là của hai người, có người tin à?” Cố Thiến Thiến ngồi ở trên ghế sô pha, vừa khóc vừa cười!
“Hai người nói chị ta hại con? Chứng cứ đâu?” Hai mắt Cố Thiến Thiến hồng hồng nhìn về phía vợ chồng Cố Đức Hạo: “Hai người vẫn luôn coi Cố Kiều Niệm là đồ con lợn, con đã cảnh cáo hai người bao nhiêu lần là chị ta đã thay đổi! Chị ta đã thay đổi rồi! Để hai người lưu ý một chút, lúc đấy nếu hai người nghe con nói một câu, lưu lại một ít chứng cứ thì bây giờ hai người cũng không đến nỗi bị chị ta tính kế nhảy vào hố lớn như vậy!”
“Con ngậm miệng lại, nói cứ như con thì không bị như vậy, cả hai lần đều là nó dùng hố con đào cho nó để chôn con! Đừng nói cứ như con đã sớm biết tất cả mọi chuyện vậy! Nhân lúc ông đây còn có kiên nhẫn với con thì cút đi!” Cố Đức Hạo lập tức bộc phát.

Cố Thiến Thiến gắt gao cắn chặt răng, nhưng cô ta cũng sợ Cố Đức Hạo bùng nổ sẽ động thủ với cô ta, chỉ có thể đứng dậy trở về phòng bệnh!
“Tôi mặc kệ chứng cứ hay không chứng cứ gì! Cho dù phải quấy đục ao nước này lên! Cảnh sát thật sự tìm tới cửa thì tôi cũng phải nói hết, còn phải mở buổi họp báo nói! Tóm lại bà đây tuyệt đối sẽ không để cho Cố Kiều Niệm được sống tốt đâu!” Trương Ngọc Mai vẫn là dáng vẻ không chịu buông tha!
“Bà dám!” Cố Đức Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bất ngờ bóp lấy cổ Trương Ngọc Mai: “Mọi chuyện đã trở nên như thế này, tổng giám đốc Kim đã rất oán hận chúng ta, tuyệt đối không thể lại kéo ông ta vào án bạo lực gia đình nhà chúng ta.

Nếu mà như vậy thì tiền đồ của ông đây coi như hoàn toàn không còn! Nghe có hiểu không?”

Trương Ngọc Mai run rẩy kịch liệt, liên tục gật đầu: “Nghe hiểu!”
Lúc này Cố Đức Hạo mới buông lỏng tay.

Trương Ngọc Mai quỳ trên mặt đất ho khan kịch liệt, ho khan xong bà ta trái phải suy nghĩ vẫn cảm thấy không cam tâm: “Ông xã! Tôi nuốt không trôi cục tức này! Nếu thực sự không được chúng ta thuê người xử lý Cố Kiều Niệm đi!”
“Cũng không được! Lão sắc quỷ tổng giám đốc Kim kia rõ ràng còn cảm thấy hứng thú với Cố Kiều Niệm, nếu nó chết rồi thì ba trăm triệu của tôi làm sao bây giờ?” Cố Đức Hạo phủ định hoàn toàn: “Cứ chờ đi, chờ tổng giám đốc Kim ra tay, ông ta có quyền thế còn có tiền, cho dù Cố Kiều Niệm có bản lãnh thông thiên, cũng tuyệt đối trốn không thoát, đến lúc đó nó nhất định sống không được mà chết cũng không xong!”
“Nhưng… bây giờ chúng ta không thể nói, cũng không thể làm gì, vậy đến lúc cảnh sát tìm tới cửa, chúng ta nên làm sao đây?” Trương Ngọc Mai hốt hoảng hỏi.

Mí mắt Cố Đức Hạo rủ xuống nghĩ nửa ngày: “Mọi chuyện đều do bà gây ra thì nên do bà tự mình gánh chịu đi.


“Tôi?” Sắc mặt Trương Ngọc Mai cứng ngắc.


Cố Đức Hạo lại liếc mắt nhìn phòng của Cố Thiến Thiến: “Còn phải nhờ Thiến Thiến chịu thêm chút uất ức, đợt bão dữ này cũng đừng để nó lên mạng.


Ông ta vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên.

Là cục cảnh sát gọi tới, yêu cầu vợ chồng ông ta dẫn theo Cố Thiến Thiến, mời ra tiếp nhận điều tra.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện