“Cô ta muốn làm gì? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì!” Cố Đức Hạo cũng sắp điên lên mất.
Lúc đầu chỉ coi đây là báo thù một chút.
Còn chưa kịp vui sướng, lại nói cho ông ta biết đây là bẫy của Cố Kiều Niệm?
Chuyện này làm sao khiến cho người ta chịu nổi chứ?
Một lát sau.
Cố Đức Hạo nhận được tin tức của bạn hợp tác gửi tới, Cố Kiều Niệm ngồi trên xe lăn tiếp nhận phỏng vấn ở cổng cục cảnh sát.

Xem hết, rốt cuộc một nhà ba người bọn họ đã biết Cố Kiều Niệm muốn làm gì.
Cố Kiều Niệm rời khỏi bệnh viện đi thẳng đến cục cảnh sát, chuyện này khiến một đám phóng viên cùng một đám thợ săn ảnh đều vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Ước chừng qua hai mươi phút.
Cuối cùng Cố Kiều Niệm cũng ra.
Lần này cô không tiếp tục tránh né nữa.
“Thật ngại quá, mọi người xích qua bên cạnh một chút, không nên chặn đường.

Cũng mong mọi người không nên chen lấn, Kiều Kiều còn chưa hồi phục, mong mọi người cho chị ấy thêm chút không gian.” Chu Chu lễ phép dẫn các phóng viên đến bên cạnh.
“Cố Kiều Niệm, cô đến cục cảnh sát để làm gì vậy?” Phóng viên vừa nhìn thấy Cố Kiều Niệm thì không kịp chờ đã hỏi.
“Đầu tiên rất xin lỗi, bởi vì chuyện của nhà tôi mà mang đến cho mọi người không ít phiền phức trong hai ngày nay.” Cố Kiều Niệm hơi cúi người xuống một chút: “Bởi vì rất nhiều chuyện bản thân tôi vẫn còn đang trong quá trình tìm chứng cứ, ban đầu định để tất cả mọi chuyện rõ ràng mới lên tiếng nói rõ với bên ngoài, cho công chúng một lời giải thích.

Nhưng mà chắc các vị đều biết sơ sơ, buổi trưa hôm nay, cha mẹ tôi đăng video lên mạng trách cứ tôi bạo lực làm tổn thương em gái…”
Cố Kiều Niệm nói chuyện chậm rãi, giọng nói có chút khàn khàn.

Trong vô thức đám phóng viên đang hò hét ầm ĩ đã yên tĩnh trở lại nghe cô nói.
“Đầu tiên tôi muốn phủ nhận sự lên án của bà ta.

Tiếp theo, tôi cũng vô cùng sợ hãi và nghi ngờ, vì sao em gái tôi lại bị thương thành như thế, cho nên sau khi xem xong video tôi lập tức tới cục cảnh sát, lấy thân phận chị của người bị hại chính thức báo cảnh sát!”
Tất cả mọi người lại một trận xôn xao.
Trước đó tất cả mọi người còn đang bàn luận ầm ĩ, vì sao Cố Kiều Niệm sống chết cũng không giải thích, ngược lại cô thì hay rồi, im hơi lặng tiếng đi làm chuyện lớn, trực tiếp báo cảnh sát!
“Kiều Niệm, chuyện liên quan giữa cô cùng cha mẹ cô, cô có muốn nói chút gì không?” Có phóng viên truy hỏi.
“Rất xin lỗi, chuyện này tạm thời chúng tôi chưa trả lời được, mấy ngày nay các vị cũng vất vả rồi, tiếp theo Kiều Kiều phải về nhà tiếp tục dưỡng thương.

Mọi người không cần khổ cực đi theo như vậy, chuyện em gái của Kiều Kiều, cảnh sát đã lập án, mọi người yên lặng chờ kết quả điều tra đi.

Mặt khác, vì áy náy với mọi người, tôi đã đặt mấy bàn dùng bữa tối ở Hoa Long Đình, mọi người chỉ cần báo tên cô Chu là có thể dùng.”
Hoa Long Đình là nhà hàng hải sản bản địa tốt nhất, muốn vào đó ăn thì trong tay phải có số tiền từ bốn chữ số trở lên.

Chu Chu nói xong liền đẩy Cố Kiều Niệm lên xe.
Ngoại trừ một phần nhỏ phóng viên vẫn còn muốn tiếp tục phỏng vấn thì những người khác đều nhanh chóng xử lý tốt video phỏng vấn của Cố Kiều Niệm vừa rồi, sau đó chạy đến nhà hàng thả lỏng bản thân.
Trong xe bảo mẫu.
“Đôi vợ chồng lòng dạ hiểm độc kia, sợ là đánh chết cũng không nghĩ đến chị sẽ trực tiếp lựa chọn báo cảnh sát.” Ở trên xe Chu Chu còn đang cảm thán vì sự phản kích của Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, sau đó hỏi: “Kết quả giám định huyết thống còn chưa có sao?”
“Trời ạ! Mấy ngày nay sống như đang đánh trận làm em quên mất cả chuyện này!” Chu Chu vỗ đầu một cái: “Lúc ấy nói là khoảng ba ngày, hai ngày nay em nhận được không ít bưu kiện chuyển phát nhanh, chắc là giờ đã đến rồi.”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Khí trời mùa hè hay thay đổi thất thường.
Ban ngày bầu trời còn trong trẻo sáng sủa, sau khi mặt trời lặn thì không khí nặng nề hơn, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng sấm ầm ầm trong những tầng mây trên đỉnh đầu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện