Edit+Beta: soda chanh

Ở thế giới này, Tiểu Hoa Hoa cần phải che chở thật tốt, gọi là Từ Thụy Khanh.
Phồn Tinh kéo tiểu hồng từ trong lòng mình ra, trước tiên đăng ký cái tin tức quan trọng nhất này vào, sau đó mới chậm rãi chải vuốt lại rõ ràng cốt truyện--
Đây là một cái chuyện xưa nói về nữ chủ trọng sinh đang thịnh hành.
Giản Hân Hân nguyên là đích nữ phủ tướng quân Bình Nam, đời trước nàng ta bị ban hôn làm trắc phi cho Ngũ hoàng tử không được sủng ái, lúc đó trong lòng nàng ta vẫn còn tràn ngập thiệt tình cùng phó thác. Nhưng biết làm sao được, Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn lại cùng đích tiểu thư phủ Tần Quốc công - Tần Phồn Nhi, là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lưỡng tình tương duyệt.
Tần Phồn Nhi tâm địa lương thiện, từ nhỏ đã được Thái Hậu trong cung sủng ái, khi thấy Thiệu Huyền Viễn bị người ta khinh thường rẻ rúng đã duỗi tay ra viện trợ.
Sau khi hai người thành thân, có thể gọi là cầm sắt hòa minh*.
(*) gốc là琴瑟和鸣: Là một thành ngữ TQ, ân dụ cho sự hòa hợp trong tình yêu, còn ẩn dụ cho khi nói về một cặp vợ chồng luôn yêu thương nhau - Theo Baike. Baidu
Các trận chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế luôn vô cùng tàn khốc, trong khi các hoàng tử còn lại đấu đến ngươi chết ta sống, thì kết quả cuối cùng lại tiện nghi cho cái người ít thu hút nhất - Thiệu Huyền Viễn.
Sau khi Thiệu Huyền Viễn đăng cơ, Giản Hân Hân có ý muốn tranh sủng. Thiệu Huyền Viễn cũng sủng ái nàng ta được một đoạn thời gian, nhưng kỳ thật là vì muốn nhổ tận gốc phủ tướng quân Bình Nam. Dù sao đây cũng là nơi tay nắm quân quyền*, công cao hơn chủ**, không trừ khó có thể an tâm.
(*) Nơi kiểm soát toàn bộ sức mạnh quân sự
(**) Có chiến công, uy tín cao hơn chỉ huy, người thật sự nắm quyền (chủ)
Đợi đến sau khi phủ tướng quân Bình Nam bị nhổ hoàn toàn, Thiệu Huyền Viễn đã không còn nỗi lo gì cho tương lại, bèn ban cho Giản Hân Hân một ly rượu độc. Sau đó giải tán hết hậu cung, toàn tâm toàn ý mà cùng Tần Phồn Nhi bạch đầu giai lão.
Nếu chỉ có như vậy, Phồn Tinh cũng không đến mức phải chải vuốt lâu như vậy mới xong.
Chỉ là, chờ đến khi Phồn Tinh thật vất vả mới tiêu hóa xong nửa đoạn cốt truyện này, cô chính là vô cùng tò mò, Tiểu Hoa Hoa mà cô cần nuôi dưỡng rốt cuộc là ai ta, còn có Giản Hân Hân nàng ta.. Trọng sinh.
Phồn Tinh: .
Cô có cảm giác, lý giải cái này, có chút khó.
Sưu Thần Hào chỉ có thể lâm thời mà dạy bù cho cô, thuận tiện còn lấy mấy cái quyển tiểu thuyết mà mình từng xem qua ra làm ví dụ --
【 xem nè, trọng sinh, chính là mấy cái tao ngộ* mà nữ chủ gặp phải trong cái quyển 《 trọng sinh chi thứ nữ trạch đấu công lược 》mà ta đã đọc đó. Sao, có thể lý giải ra tình huống gì chưa? 】
(*) Tình cờ gặp gỡ
Phồn Tinh chậm rì rì: "Ah, hiểu rồi. Còn cái quyển 《 pháo hôi nghịch tập thành nữ thần 》kia, cũng là trọng sinh sao?"
【 không phải, đó là xuyên thư. 】 Sưu Thần Hào nhanh chóng sửa lại nói.
Sau khi sửa đúng lại xong, trầm mặc.
Nó giống như, xem sách, càng ngày càng, không đứng đắn!
"À." Phồn Tinh lại kéo tiểu hồng từ trong lòng ra, đăng ký lại, về sau dùng.
Giản Hân Hân trọng sinh khi nàng ta tầm sáu tuổi, cách thời gian nàng ta bị chỉ hôn còn khoảng chín năm. Cách thời gian Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn đăng cơ, còn mười lăm năm. Và cách thời gian phủ tướng quân Bình Nam bị tịch thu, còn hai mươi năm nữa.
Sau khi nàng ta trọng sinh, chuyện đầu tiên mà nàng ta bắt tay vào làm, đó chính là ỷ vào chính mình bên ngoài còn nhỏ tuổi, bên trong lại một bộ lòng dạ thâm trầm.
Nàng ta đi kết giao với đích tiểu thư phủ Tần Quốc công - Tần Phồn Nhi rồi trở thành bạn thân, sau đó tìm cơ hội đem người lừa ra ngoài, rồi lại đưa Tần Phồn Nhi - năm đấy mới chỉ năm tuổi bán cho bọn buôn người.
Sau khi Tần Phồn Nhi bị bắt cóc, trời xui đất khiến lại được một người thợ săn ở thôn Tây Hà thu dưỡng, gọi là..
Mộc Phồn Tinh?
Ah, nguyên lai là mình à.
Phồn Tinh bừng tỉnh đại ngộ, có một loại cảm giác tự xem náo nhiệt mà nhìn lại bản thân.
Cô rốt cuộc cũng biết được vì cái gì mà Nhị Cẩu lại thích xem tiểu thuyết như vậy rồi, là bởi vì, kinh hỉ, bất ngờ, nhiều đển không thể tưởng nổi.
Giản Hân Hân sau khi diệt trừ được cái tâm phúc họa lớn trong tương lại - Tần Phồn Nhi này, rồi dựa vào bản lĩnh tiên tri mà lọt vào mắt các quý nhân trong cung, sau lại bắt đầu liên tục mà xuất hiện ở bên trong hoàng cung. Đồng thời cũng nương cơ hội này, phóng thích thiện ý với cái người không được sủng ái - Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn.
Dựa vào việc cố tình nịnh bợ lấy lòng, rốt cuộc cũng chặt chẽ mà đem trái tim của Thiệu Huyền Viễn chộp được vào trong tay.
Phồn Tinh nghiêng đầu, thực rõ ràng, lại không hiểu rồi.
"Nhị Cẩu ơi, vì cái gì, Giản Hân Hân không đánh chết Thiệu Huyền Viễn luôn?"
Sưu Thần Hào liền.. Thực sợ hãi.
Chính là cái loại cảm giác run bấn bật ấy.
Bạn nghe một chút đi, đây là thứ mà một người lương thiện sẽ nói ra sao?
Đơn giản, thô bạo, bạo lực!
Nhưng mà, Phồn Tinh xác thật là rất nghi hoặc, có cơ hội làm lại lần nữa, chẳng lẽ không phải nên đem địch nhân ấn xuống mặt đất, hung hăng mà đánh một trận sao?
Đến nỗi, đầu có thể bị đánh nát ra hay không, vậy phải xem vận khí của hắn rồi.
* * *
(tấu chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện