Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tạ Như Nhân nói xong liền đóng cửa đi vào nhà, bắt đầu tìm kiếm tiết mục mà hàng xóm vừa nói.
Thuận tiện xem một chút tin tức trên mạng về Tạ Trản, không xem thì thôi, vừa xem xong liền nhảy dựng.
Nhãi ranh kia, ở trên mạng lại được nhiều người bàn tán như vậy!
Trong lòng Tạ Như Nhân một trận mừng như điên, bà ta chính là người cả đời đều sống vì danh lợi, đương nhiên biết những trai gái trong giới giải trí đó kiếm tiền nhanh đến cỡ nào.
Không chỉ là đóng phim ca hát linh tinh kiếm tiền, mà còn có thể tìm kim chủ coi trọng...
Kia quả thật chính là nhất minh kinh nhân*!
*Nhất minh kinh nhân: chỉ người bình thường không có gì đặc biệt xuất sắc, nhưng vào một thời điểm nào đó lại có thể làm nên chuyện kinh người.
Bà ta hơn nửa đời mơ tưởng vinh hoa phú quý, vốn đã cho rằng đời này không có hy vọng, không nghĩ tới đến cuối cùng lại có thể dựa vào phế vật Tạ Trản.
Hắn lên tiết mục nhiều tập như vậy, chắc chắn có nhiều tiền.
Hơn nữa hiện tại danh tiếng hắn rất lớn, bà ta phải đem chức vụ quản lý của hắn chặt chẽ nắm trong tay. Sau đó, chọn lọc tiết mục, để hắn tham gia.
Tốt nhất là có thể tìm luôn kim chủ để mắt hắn, đến lúc đó bà ta còn không phải muốn vớt được bao nhiêu tiền liền vớt được bấy nhiêu sao? Cũng không phải tất cả mọi người đều xứng làm cha mẹ, loại sự tình này có đôi khi là do duyên phận.
Có người trời sinh lương bạc, cho dù là thịt từ trên người mình rớt xuống, nhưng đến nửa điểm đều không thấy đau lòng.
Tạ Như Nhân vô cùng gấp gáp gọi điện thoại cho Tạ Trản, kết quả...
Điện thoại tắt máy?
Đây chẳng khác gì một bát nước lạnh úp lên đầu bà ta.
Hơn nữa nghe nói hình thức huấn luyện phong bế, càng thêm không tìm được người.
Nhưng Tạ Như Nhân cũng không hoảng hốt, cùng lắm thì chờ đến khi tiết mục kết thúc.
Tạ Trản là con trai bà ta, đây là sự thật mà cả đời này hắn cũng đừng mong thay đổi.
Hắn muốn ngang ngạnh bất hiếu, là chuyện có nghĩ cũng đừng mơ làm được!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Trong phòng nghỉ.
"Anh ca hát, so với Tề Thụy càng êm tai hơn." Tạ Trản lấy ra thỏa thuận của hắn với Ngọc tiểu thư vào nửa năm trước, chỉ rõ từng yêu cầu bên trên.
Ca hát vượt qua ai, khen thưởng bao nhiêu tiền.
Vũ đạo đẹp hơn ai, khen thưởng bao nhiêu tiền.
Tiểu yêu tinh Tạ Trản móc ra một tờ hóa đơn lại một tờ hóa đơn mà hắn đã ký kết với Phồn Tinh, những cái này đều chưa thanh toán.
Bởi vì hình thức huấn luyện phong bế, thẻ ngân hàng cũng không ở trên người, nên lúc trước hắn định chờ đến khi tiết mục kết thúc, mới nhận chuyển khoản một lần.
Những hóa đơn này đều tượng trưng cho tiền, trong tay cầm nhiều tiền như vậy lại không thể dùng, còn không bằng hiện tại mưu cầu chút phúc lợi...
"Anh từ bỏ hết số tiền trên tờ hóa đơn này, đổi lại em hôn hôn anh được không nha?" Tạ Trản ở trước mặt Phồn Tinh, không tự chủ được học theo ngữ khí nói chuyện của cô, hai người đáng yêu đến mức như đôi kim đồng ngọc nữ mà thiên địa đặc biệt tạo thành.
Tạ Trản cũng không ảo tưởng hắn có thể hôn hôn đại lão, ở phương diện nào đó, hắn đã định sẵn là củi mục, chỉ có thể bị động tiếp thu.
"Được nha." Phồn Tinh dứt khoát lưu loát đem một tờ hóa đơn lấy về, hôn trên má Tạ Trản một cái.
Hì hì, hôn một cái, còn có thể kiếm tiền.
Có thể mua càng nhiều đồ ăn!
"Tờ hóa đơn này cũng cho em, lại hôn nha." Tạ Trản rút ra một tờ khác.
"Còn có tờ này."
"Tờ này cũng muốn đổi hôn hôn."
". . ."
Trên mặt Tạ Trản tất cả đều là nước miếng Phồn Tinh ấn xuống, dáng vẻ như đứa ngốc, tự ôm mặt cười ha ha.
Đại lão che lại cái miệng đã chết lặng, chết sống cũng không chịu tiếp tục!
Không được không được!
Quá mệt mỏi!
Cô tình nguyện không kiếm số tiền này!
Trong lòng Tạ Trản còn đang suy nghĩ.
Mặc kệ về sau thế nào, hắn đều nhất định phải kiếm nhiều tiền. Sau đó tiếp tục cùng Ngọc tiểu thư chơi trò này, cô tựa như bé ngốc, chỉ cần dỗ dỗ một chút, liền sẽ mắc mưu!
*
Tạ Trản: Đem tiền ra, lừa Ngọc tiểu thư hôn hôn ta.
Phồn-đại-lão-sủng-phu-Tinh: Không cần lừa nha, cho anh hôn hôn.