Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
[Tôi quyết định, tôi sẽ làm fan Tạ Trản cả đời!]
[Tạ Trản là lão công của tôi! Tạ Trản tiểu ca ca, em có thể sinh hầu tử cho anh!]
[. . .]
Ngay cả ở những tập đầu tiết mục, Tạ Trản EQ thấp tỏ vẻ địch ý với Thẩm Anh Bác, đều bị những fans này điểm tô đẹp đẽ thành "vật họp theo loài, người phân theo nhóm, có vài người chỉ là không hợp nhau".
Mà trong những fans đó, cũng không biết có bao nhiêu người, đã từng ác liệt mắng Tạ Trản.
Những người trốn phía sau bàn phím, đều tự do cho mình cái quyền yêu ai thì muốn nó sống, ghét ai thì muốn nó chết!
Thời điểm yêu bạn, bạn làm gì cũng tốt.
Thời điểm ghét bạn, sẽ hỏi bạn sao không mau chết đi? Ở tháng thứ sáu, fans Tạ Trản cơ hồ là tăng trưởng vùn vụt, hot search cũng leo lên hết lần này tới lần khác.
Cho nên hắn lọt vào top 20 người được đi tiếp đến giai đoạn ba tháng cuối cùng, là chuyện cực kỳ hợp lý!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Tạ Như Nhân vốn đang không biết thằng nhãi ranh này chết ở chỗ nào, sau đó có người nói với bà ta, con trai bà ta đang tham gia tiết mục, bà ta mới biết được.
Cũng không phải bà ta quan tâm sống chết của Tạ Trản, mà là bà ta muốn tìm Tạ Trản đòi tiền.
Nửa năm không giao tiền lương, bà ta còn tưởng rằng hắn đã chết ở bên ngoài.
Tạ Trản mười lăm mười sáu tuổi đã phải ra ngoài làm thuê làm mướn cho người ta, mỗi tháng đều phải nộp lên hai phần ba tiền lương cho Tạ Như Nhân.
Nhãi ranh kia làm gì cũng không được, không biết nhìn sắc mặt người khác. Đã không có mệnh thiếu gia, thân thể lại mang đầy bệnh như thiếu gia, công việc nào cũng chỉ có thể làm hai ba tháng, sau đó đều phải đi ăn máng khác.
Nhưng hắn chính là không có cái mệnh đó!
Cha hắn còn chướng mắt phế vật rác rưởi như hắn!
Sao lúc trước bà ta lại sinh ra thứ vô dụng như vậy? Sinh hắn còn không bằng sinh một cái nhau thai, ít nhất mười mấy năm qua cũng không bị hắn liên lụy!
Nếu không phải do đồ phế vật đó liên lụy, bà ta đã có thể gả vào nhà những kẻ có tiền khác.
Tạ Như Nhân cảm thấy là Tạ Trản liên lụy bà ta, nhưng bà ta lại không nghĩ tới, nguyên nhân bà ta gả đi không thành, là bởi vì bà ta muốn bắt cá hai tay, kết quả lật thuyền...
Bà ta muốn mẫu bằng tử quý, vì thế mới nuôi Tạ Trản, còn thường xuyên đem Tạ Trản nhỏ tuổi đi tới Thẩm gia xoát cảm giác tồn tại.
Bà ta thậm chí đã vứt Tạ Trản đi, nhưng thằng ranh con đó lại tự mình tìm đường trở về nhà.
Bà ta cũng hoa tàn ít bướm, kẻ có tiền vĩnh viễn đều thích nữ nhân trẻ tuổi. Bà ta không còn cách nào khác, mới tiếp tục nuôi đứa con riêng này.
Cùng lắm chờ đến lúc Tạ Trản bỏ học ra ngoài làm thuê kiếm tiền, Tạ Như Nhân lại bắt đầu dạt dào đắc ý.
Kỳ thật cái phế vật này, không vứt đi cũng có chỗ tốt, ít nhất về sau còn có thể cho bà ta tiền dưỡng lão.
Cho dù trước kia bà ta đối xử tệ với hắn, thì khi hắn kiếm được tiền, vẫn phải nộp lên cho bà ta.
Mỗi tháng Tạ Trản đưa Tạ Như Nhân mấy phần tiền lương, Tạ Như Nhân trước nay cũng chưa từng quan tâm...
Hắn còn nhỏ tuổi như vậy, ở bên ngoài có thể làm việc gì kiếm tiền? Có thể chịu ủy khuất gì hay không?
Thiếu niên luôn khát vọng tình thương của mẹ nên mới cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, Tạ Như Nhân cảm nhận được, nhưng lại khịt mũi coi thường, thậm chí còn dựa vào đó để bóc lột hắn.
Càng sống trong một gia đình không được yêu thương, đứa nhỏ càng liều mạng lấy lòng cha mẹ, chỉ mong đổi lại một chút tươi cười của cha mẹ dành cho mình.
Mà Tạ Như Nhân, là thật sự bủn xỉn...
"Như Nhân, tôi nghe Linh Linh nhà tôi nói, Tạ Trản nhà bà tham gia tiết mục sao? Hắn giờ đã là đại minh tinh, về sau kiếm được tiền, đừng quên lão hàng xóm như tôi đó nha."
"Đại minh tinh kiếm tiền đều dễ dàng, nhà lớn xe hơi muốn mua liền có thể mua. Tạ Trản nhà bà còn chưa có bạn gái đúng không? Linh Linh nhà tôi vẫn luôn thích Tạ Trản, chờ Tạ Trản trở về, hai đứa có thể thân thiết với nhau rồi."
Tạ Như Nhân trợn trắng mắt: "Bà cũng biết Tạ Trản đã là đại minh tinh, sao phải để mắt tới con gái bà?"
***
A Vũ: Thật sự là càng edit càng thương Tạ Trản, có một người mẹ nhẫn tâm như vậy, mỗi lần đến đoạn về tuổi thơ Tạ Trản, ta đều thấy nghẹn ngào...