Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Chào Ngọc tiểu thư."
"Ngọc tiểu thư."
"Ngọc tiểu thư..."
Những người gặp Phồn Tinh đều sôi nổi chào hỏi, Phồn Tinh hơi ngẩng đầu, một đường ứng phó qua...
"Ừ." Nha.
"Ừ." Nha.
"Ừ." Nha.
Phồn Tinh siêng năng đem những người mình chưa kịp chào lại, ở trong lòng yên lặng bổ sung đầy đủ.
Trong thời gian hai ba ngày qua, đại lão không có bất kỳ động tác gì, chỉ một đôi mắt to như hạt châu không ngừng xoay tròn chuyển động, trên mặt người này dừng lại một chút, lại trên mặt người kia dừng lại một chút.
Làm đáy lòng Sưu Thần Hào, thật lạnh thật lạnh.
Nó đang nghi ngờ cô chính là đang tìm một mục tiêu, sau đó, không do dự mà trèo tường!
Nhìn tên nào tên nấy đều y chang dã nam nhân, nó cảm thấy kinh hồn táng đảm, sợ Chiến Thần ba ba của nó cứ như vậy bị cô vô tình vô nghĩa vứt bỏ.
Ba ngày!
Cô có dấu hiệu che chở Chiến Thần ba ba của nó sao? Không có!
Cô chỉ lo xem cái gì mà Tề Thụy đáng yêu, thưởng thức Triệu Minh Nhất biết nhảy múa, còn có nhìn chằm chằm tay của Lý Dương Tư, càng về sau càng đào ra nhiều đối tượng trèo tường. Tỷ như người biết ca hát bên kia, người biết rap bên nọ, còn có cái tên biết biểu diễn võ thuật!
Lương tâm của cô không đau sao?
Sưu Thần Hào cơ hồ phát ra huyết lệ lên án.
"Hắn, trừng ta." Đại lão nói chính là ba ngày trước, thời điểm cô lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trản, tiểu yêu tinh thích trợn mắt kia, biết cô cùng Thẩm Anh Bác có quan hệ không tầm thường, liền tỏ thái độ xem thường cô: "Không đáng yêu, ta muốn tiêu hóa, tiêu hóa."
【. . . Còn không phải chỉ trừng mắt nhìn cô một cái sao, cô muốn tiêu hóa bao lâu?】
"Đại khái. . ." Phồn Tinh vươn tay trái, mở ra năm ngón tay trắng nõn: "Năm ngày."
Rồi sau đó lại không có ý tốt cười cười: "Nhưng mà, nếu ấn trên mặt đất, đánh một trận, thì không cần tiêu hóa nữa, hì hì."
Lại là cái điệu cười hì hì chẳng khác gì ma quỷ, cười đến Sưu Thần Hào...
Mưa bão khóc thút thít!
Hức, lúc trước vì sao nó lại đi dỗ dỗ cô, đi trói định một người như cô? Vì sao nó không cẩn thận chút nữa, chỉ cần cẩn thận thêm chút thôi, xác minh thân phận rồi mới trói định.
Nó mà ký kết với Ngân Minh Châu tiểu thư, thì không cần khổ đến mức này!
Quá khó khăn!
Nó quá khó khăn!
"Hơn nữa, ta là đang, chăm chỉ học tập." Phồn Tinh nghiêm trang móc từ dưới bàn ra một ly trà sữa, một lần mua ba ly, buổi sáng một ly, buổi chiều hai ly, vui vẻ.
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Còn theo người ta học uống trà sữa sao? Con mẹ nó!
Cô thật sự là thứ tốt xấu gì cũng đều học!
Ăn, nhậu, chơi gái, cờ bạc, đã học hai thứ phía trước, hai thứ phía sau, nó cảm thấy đang trên đường đến...
Có khả năng, thế giới sau, hoặc thế giới sau nữa, cô sẽ học được?
Nhưng mà làm Sưu Thần Hào vạn lần không nghĩ tới chính là, đại lão học tập cần gì ngày sau, cô...
Chờ lát nữa, chỉ cần một chuyến đi toilet, cô liền mưa dầm thấm đất...
【. . . Học tập cái gì?】 Nó tin cô có quỷ, cái miệng lừa bịp của cô!
"Học tập, để trở thành một người, có chỉ số thông minh của người bình thường." Phồn-rất-có-kế-hoạch-Tinh đúng lý hợp tình nói: "Tăng chỉ số thông minh rồi, cho nên, muốn thể hiện sự thông minh. Để cho người khác, cũng biết, ta tăng."
Sưu Thần Hào cảm thấy trước mắt nó một mảnh đen nhánh.
Tăng gì?
Tăng mực nước trong đầu cô sao?
【Ngân Phồn Tinh tiểu thư, xin thứ cho ta nói với cô một sự thật tàn nhẫn, dù là 1 điểm chỉ số thông minh, hay là 3 điểm chỉ số thông minh, thì đều không phải chỉ số thông minh của người bình thường.】
*
Thúy Hoa: Đại lão học được quy tắc ngầm, ha ha ha ha ha ha, Nhị Cẩu sắp tức chết rồi.