Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Phi phàm chi lộ" được đánh giá là tiết mục tuyển thành viên nam đoàn đứng đầu cả nước, vì sẽ tuyển ra các tiểu thịt tươi tài nghệ nổi bật nhất, thành lập nhóm nhạc thịnh hành toàn cầu, trở thành nam đoàn lưu lượng đỉnh cao.
Sau khi Thẩm Anh Bác tắt camera ở ký túc xá tập thể, thì liền trở về căn phòng dành riêng cho hắn.
Nói nhảm, hắn tốt xấu gì cũng là thiếu gia Thẩm gia, sao có thể cùng những kẻ khác chen chúc trong một ký túc xá? Trước màn ảnh, chẳng qua là diễn cho khán giả xem mà thôi. Sau màn ảnh, cuộc sống hắn vốn dĩ nên như thế nào, thì vẫn duy trì như thế đó. Về phần có bị người truyền ra ngoài, tạo thành dư luận không tốt với hắn...
Thử hỏi có ai dám truyền?
Muốn đắc tội Thẩm gia sao?
Không, phải là đắc tội Thẩm gia cùng Ngọc gia.
Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày thành niên, cuối cùng đã có cơ hội sử dụng Hệ Thống Dưỡng Thành Bá Tổng.
Không ai biết, mười mấy năm qua hắn thèm đến mức nào. Trong thương thành hệ thống, trưng bày biết bao nhiêu thứ tốt, như "hào quang vừa gặp đã yêu", " hào quang thân sĩ phong độ", " khứu giác thương nhân thiên tài" cùng vô số thứ khác. Chỉ cần mua sắm, hắn sẽ không phải tốn nhiều sức, mà vẫn có thể sở hữu đủ loại năng lực.
Nhưng làm khó hắn nhất chính là, phải mua bằng giá trị chân ái!
Một đứa trẻ chưa thành niên như hắn, làm sao có được giá trị chân ái?
Cho nên thèm thì thèm, cũng không mua được.
Nhưng hiện tại không giống, hắn đã có thể như quả cầu tuyết, trước tiên bắt lấy một nữ nhân. Sau đó mua sắm các loại đạo cụ, lại bắt lấy càng nhiều nữ nhân.
Liền cảm thấy hạnh phúc.
Ngọc Phồn Tinh, là người thứ nhất.
"Hệ thống, theo lý mà nói, hiện tại Ngọc Phồn Tinh hẳn là đã thích ta, vì sao ta còn chưa có giá trị chân ái?" Nhìn số 0 to tướng, Thẩm Anh Bác cảm thấy không vui.
"Độ hảo cảm phải đạt tới 80, mới có thể chuyển hóa thành giá trị chân ái. Nói cách khác, khi độ hảo cảm không đạt được 80, cậu sẽ không có được chút giá trị chân ái nào. Chỉ có 80 trở lên, trị số hảo cảm mới có thể chuyển hóa thành giá trị chân ái. 100 độ hảo cảm, tức là 100 giá trị chân ái."
Âm thanh của Hệ Thống Dưỡng Thành Bá Tổng nghe tang thương như một lão già, chứ không phải giọng nói lạnh băng như hệ thống điện tử công nghệ cao.
Thẩm Anh Bác tham lam nhìn đồ vật trong thương thành...
Làm nữ nhân đối với hắn vừa gặp đã yêu, chỉ cần 50 giá trị chân ái.
......
Những trị số này đều không quá cao, chỉ cần có một nữ nhân yêu hắn, hắn liền có thể đem quả cầu tuyết nhanh chóng lăn dày lên!
Ngọc Phồn Tinh, hắn nhất định sẽ đạt được!
Ngoại trừ muốn thân thể cô, hắn còn muốn Ngọc gia nâng đỡ hắn, để hắn có cơ hội tiếp xúc càng nhiều nữ nhân chất lượng tốt hơn.
Bởi vì hệ thống này cũng giống hắn, ánh mắt đều rất kén chọn.
Không phải tất cả nữ nhân yêu hắn đều có thể, mà phải trải qua hệ thống sàng lọc, xác định thể chất chất lượng tốt thì mới được.
Đối với điểm này, Thẩm Anh Bác không có gì kháng nghị.
Thật ra như vậy cũng tốt, hắn cũng không phải nơi thu gom rác rưởi. Với hắn mà nói, tiếp xúc nữ nhân tầm thường, sẽ là tra tấn hắn.
Nếu hệ thống buộc hắn coi trọng nữ nhân mà hắn chướng mắt, vậy mới là thống khổ nhất!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Hôm sau, Ngọc gia.
Phồn Tinh mang gương mặt còn in dấu bàn tay xuống lầu ăn cơm, Tần Nhụy đau lòng đến không chịu được, trừng mắt nhìn Ngọc Trường Thịnh một cái, ông xem ông đánh con gái thành cái dạng gì!
Ngọc Trường Thịnh chột dạ.
Xác thật xuống tay hơi nặng.
May là Phồn Tinh từ nhỏ không có thói quen mang thù, vừa mới ngã chổng vó trên mặt đất, chỉ cần đặt một tấm ảnh đẹp trước mắt cô, cô sẽ lập tức quên cả khóc.
"Phồn Tinh, hôm qua là cha sai rồi, cha không nên động thủ đánh con."
Ngọc Trường Thịnh sủng nữ nhi nhưng cũng không phải cưng chiều, mà là đem cô đặt ở vị trí ngang mình để đối đãi, cho cô sự tôn trọng.
"Cha sai ở chỗ động thủ đánh con, nhưng con cũng sai, sai ở chỗ nói chuyện thiếu lễ phép với trưởng bối. Điểm này, con chấp nhận không?"
"Ồ. . ."
Phồn Tinh không phản ứng, bởi vì trong đầu còn đang chậm chạp tiêu hóa lời này.
Trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu có nói, nhận sai, phải nhận càng sớm càng tốt.
"Sau này cha sẽ khắc chế tính tình của mình, mà con cũng sửa đổi cách nói chuyện của con. Con cảm thấy thế nào?" Ngọc Trường Thịnh dò hỏi.
Phồn Tinh yên lặng kéo ra quyển sổ hồng.
Cô thích phương thức nói chuyện này.
Về sau có cục cưng tiểu bảo bảo, cô cũng sẽ dùng cách này dạy dỗ con.
Sưu Thần Hào lúc ấy quả thật...
Con mẹ nó???
Cô không phải là đứa ngốc sao, lấy đâu ra cục cưng tiểu bảo bảo?
Cô không cần mơ tưởng quá nhiều, tỉnh táo một chút đi, không có dã nam nhân nào để ý tới cô đâu!
"Đã hiểu, cha." Đại lão ngoan ngoãn đáng yêu lại rụt rè.
Ngọc Trường Thịnh thở dài, ông thật sự không muốn hai cha con nổi lên xung đột, nhưng Thẩm Anh Bác kia, ông rất không vừa mắt.
Thử đề nghị một câu: "Phồn Tinh, người đẹp hơn Thẩm Anh Bác có rất nhiều. Sau này cha dẫn con đi dự tiệc, con có thể gặp được những người trẻ tuổi tài tuấn hơn Thẩm Anh Bác, con đừng nên đặt quá nhiều tâm tư ở chỗ hắn."
Không ai hiểu con gái bằng cha, nghĩ lại xung đột tối qua.
Ông cứ phê bình phẩm hạnh của Thẩm Anh Bác, lấy đó làm cớ ngăn cản Phồn Tinh, cho nên cô mới không thèm nghe, trong cơn tức giận ông liền nóng nảy động thủ.
"Được." Phồn Tinh gật gật đầu: "Con hiểu."
Cô muốn nuôi Tiểu Hoa Hoa, không phải Thẩm Anh Bác.
Ngọc Trường Thịnh thở phào một hơi.
A, còn tốt, còn biết nghe lời.
Sau này dẫn cô đi dự tiệc nhiều một chút, gặp gỡ nhiều người trẻ tuổi đẹp mắt, đoán chừng cô sẽ sớm phai nhạt hứng thú với Thẩm Anh Bác.
Nhưng mà lúc này Ngọc Trường Thịnh vạn lần không nghĩ tới chính là, con gái ngoan của ông sẽ cho ông một kinh hỉ...
Phai nhạt hứng thú với Thẩm Anh Bác là thật, nhưng cô lại coi trọng một tên móng heo, càng biết làm, càng xà tinh, càng không thể thuyết phục!
Ăn xong bữa sáng, tài xế chở Phồn Tinh đến tổ tiết mục "Phi phàm chi lộ". Nhà đầu tư lớn nhất của tiết mục này là người có giao tình với Ngọc gia. Ngọc Phồn Tinh muốn lấy vị trí nhân viên trong tổ tiết mục, cũng chỉ cần một câu nói.
Hơn nữa chức vị lấy được còn không thấp, là một trong những giám chế* của đoàn.
*Giám chế: còn gọi là giám đốc sản xuất, người trực tiếp giám sát công việc sản xuất của đoàn phim.
Cô được bố trí một căn phòng làm việc rộng rãi, bên trong còn chứa phòng nghỉ.
Mỗi ngày ngoại trừ ngắm mặt tiểu ca ca, thì chính là thong thả nghỉ ngơi.
*
Phồn Tinh: Hoa nhà, nào có hương hoa dại?
Tạ Trản: Anh là một đóa hoa dại ở vùng đất hoang dã đang đung đưa...
Phồn Tinh: Nhưng mà, hoa dại dù tốt, tôi vẫn chỉ nuôi hoa nhà.
Tạ Trản: Thật ra anh là một đóa hoa nhà...