Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ánh mắt Tần Phồn Nhi kinh hoảng bất định.
Biểu tình cứng đờ một lúc, không biết nên bày ra loại tư thái nào.
Ngay sau đó thử mở miệng nói: "Vậy chắc là thật sự rất giống ta. Là người lần trước đại ca gặp được sao? Nếu có cơ hội, ta thật muốn trông thấy nàng. Lớn lên giống như vậy cũng là một loại duyên phận."
Khi Tần Quốc Công phát hiện trên người Tần Phồn Nhi che giấu một tia sát ý, tâm ông từng chút lạnh xuống.
Không nên là phản ứng này.
Nếu là thật, sẽ không phải là phản ứng này.
Biết được có người cực kỳ giống mình, nếu trong lòng không có quỷ, thì vẫn sẽ bình thản, cười cho qua chuyện.
Nhưng Tần Phồn Nhi trước mắt, phảng phất như địa vị bị người ta làm dao động...
Nếu ả là kẻ giả mạo...
Tần Quốc Công cảm thấy ông không dám suy nghĩ tiếp.
Tần Quốc Công nháy mắt trở nên già nua.
"Đi điều tra, điều tra sự việc năm đó tiểu thư mất tích, cùng việc tiểu thư được tìm về, tra kỹ từng chi tiết. Còn có đích tiểu thư của phủ tướng quân bên kia. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tất cả đều điều tra rõ cho ta!"
Lúc trước Phồn Nhi mất tích, là ra ngoài đi dạo cùng Giản Hân Hân.
Sau lại là phủ tướng quân, đem Phồn Nhi tìm về.
Nếu là...
Người trong phủ là giả, vậy thì kẻ ở phủ tướng quân nhất định không thoát được quan hệ!
Nếu là có quan hệ với phủ tướng quân, ông muốn đem phủ tướng quân toàn bộ diệt vong, gà chó không tha. Nếu không thì thật sự không tiêu được mối hận trong lòng!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn-đại-lão-Tinh vừa lộ mặt một cái, liền đem phủ tướng quân dạo quanh cái chết một vòng.
Lúc này cô đang vào cung làm khách ở chỗ Thái Hậu, được chiêu đãi ăn ngon uống tốt, bên cạnh còn có cung nữ khiêu vũ.
Thái Hậu nhìn Phồn Tinh, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, hoàn toàn xem cô như bằng hữu tốt nhất của nữ nhi mình mà chiêu đãi.
Dù sao cũng nhờ Phồn Tinh, Trường An công chúa hơn hai mươi năm không chịu đi vào mộng bà, cuối cùng đã vào mộng trò chuyện cùng Thái Hậu.
Lúc này Giản Hân Hân vào cung ý đồ tìm Thái Hậu, kết quả sau khi vào, không chỉ không được gặp. Mà còn bị Thanh Hòa bên cạnh Thái Hậu tịch thu lệnh bài vào cung. Nói Thái Hậu nương nương cảm thấy, lệnh bài tùy ý xuất nhập cung này dễ dẫn đến tai họa, nếu lỡ bị người có dã tâm dùng thì không tốt.
Lão bất tử, trở mặt nhanh như vậy!
Lúc trước thời điểm cần ả vào, sao không suy xét vấn đề này?
"Hoàng tổ mẫu." Thiệu Huyền Viễn đến thỉnh an Thái Hậu, đứng ở rất xa nhìn thấy Phồn Tinh, chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng còn chưa nhận ra.
Có Giản Hân Hân sớm trù tính suốt mười năm qua, Thiệu Huyền Viễn sớm đã không còn giống kiếp trước, không phải là hoàng tử không được sủng ái nữa. Ngược lại nhờ vào Giản Hân Hân được Thái Hậu sủng ái, hắn cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt Thái Hậu. Lão hoàng đế trọng chữ hiếu, hài tử Thái Hậu coi trọng, ông cũng sẽ chú ý nhiều hơn một chút.
Hiệu ứng cánh bướm phát sinh, liền làm Thiệu Huyền Viễn hiện tại cũng bắt đầu cùng các hoàng tử được sủng ái khác tranh giành ngôi vị thái tử.
Đồng dạng cũng là hiệu ứng cánh bướm, làm một đôi thanh mai trúc mã trời đất tạo thành như Tần Phồn Nhi và Thiệu Huyền Viễn trở thành người xa lạ.
Sau khi Thiệu Huyền Viễn đến gần, lập tức nhận ra Phồn Tinh.
Đầu tiên là bởi vì, Phồn Tinh mặt tròn mắt hạnh đáng yêu, đủ để người gặp qua liền không quên được. Thứ hai là vì Phồn Tinh trước đây "lừa bịp tống tiền" hắn, khiến hắn có ác cảm, nhớ đến rõ ràng.
"Thì ra là ngươi."
Thiệu Huyền Viễn không thể nói rõ đó là cảm giác gì, ngày đó hắn cưỡi ngựa đả thương người, sau khi phát hiện mình làm bị thương một tiểu cô nương, trong lòng vô cùng bất an. Nhưng cô nương này vừa mở miệng liền lừa bịp tống tiền, làm hắn nháy mắt không còn chút áy náy nào.
Tuy rằng sau đó quay đầu liếc mắt một cái, thấy tay cô rũ bên người, hình như thật sự là tay phải bị thương.
Nhưng tính tình hám tiền tài lợi lộc, vẫn làm hắn thấy khinh thường.