Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Mộc lão tam trong lòng thấp thỏm bất an, vì thế nhanh chóng lôi kéo Phồn Tinh: "Nữ nhi, đừng nói chuyện với người lạ, lỡ như bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ? Đi thôi, theo cha về nhà ăn bánh bao."

Mộc lão tam rất hiểu mạch não nữ nhi nhà mình.

Nhắc tới ăn, liền sẽ đi ngay.

Quả nhiên...

Đại lão nhanh chóng quay đầu đặt câu hỏi: "Cha, bánh bao thịt sao?"

Đại công tử còn chưa kịp nói câu thứ hai, Phồn Tinh đã bị bánh bao thịt dụ dỗ chạy mất, trước khi rời đi, đến một ánh mắt cũng không nhìn qua hắn!

Tâm, thật lạnh thật lạnh!

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Tần Quốc Công phu nhân sắc mặt trắng bệch, yết hầu phát đau, ở một khắc nhìn thấy tiểu cô nương nhuyễn manh manh nghiêng đầu, trái tim bà, bỗng nhiên tê rần.


Giống nhau như đúc!

Thật sự so với Phồn Nhi khi còn bé, giống nhau như đúc!

Cũng cực kỳ buồn cười, lúc trước khi Phồn Nhi được tìm về phủ Quốc Công, chỉ giống khi còn nhỏ có sáu phần. Mà người trước mắt này, quả thật là một khuôn đúc ra!

Tại sao lại như vậy? Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp thế sao?

"Nàng... Phồn Nhi..." Lúc trước nữ nhi mất tích, Quốc Công phu nhân gần như khóc đến mắt đều sắp mù, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thân thể suy nhược. Hiện tại chỉ cần kích động một chút, liền bắt đầu không thở nổi, bước chân lảo đảo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nữ nhi của ta... Phồn Nhi... của ta..."

"Nương!"

"Phu nhân!"

Tần Quốc Công cùng hai vị công tử đều không hẹn mà cùng đỡ lấy Quốc Công phu nhân, chờ khi bọn họ phản ứng lại, Mộc lão tam đã sớm lôi kéo nữ nhi chạy trốn không còn bóng dáng.


"Về phủ trước, Tư Ngọc, vào cung mời thái y!" Tần Quốc Công sắc mặt âm trầm, nhanh chóng bế phu nhân nhà mình lên xe ngựa, trong ánh mắt còn ẩn chứa một tia nghi ngờ.

Vô duyên vô cớ xuất hiện một tiểu cô nương cùng Phồn Nhi lúc bé giống nhau như đúc, chắc chắn phía sau cất giấu âm mưu!

Nếu người vừa rồi là giả.

Vậy nghĩa là có kẻ muốn nhằm vào phủ Tần Quốc Công của ông, một khi bị ông bắt được, ông sẽ làm cho kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong!

Nhưng nếu, người vừa rồi là thật...

Tức là phủ Tần Quốc Công bọn họ, vốn tìm về một kẻ giả mạo. Vậy chứng minh sự việc nữ nhi mất tích là có người ở phía sau âm thầm tính kế phủ Tần Quốc Công. Thậm chí, đem tất cả người ở phủ Tần Quốc Công xem như kẻ ngốc mà đùa giỡn!

Nếu nữ nhi thật sự là tiểu cô nương lúc nãy, một hán tử cứng rắn như Tần Quốc Công, cũng không thể tự chủ được mà thấy đau lòng...


Nữ nhi như châu như ngọc, không chỉ bị người lừa bán, còn phải trải qua những chuyện gì?

Tần Phồn Nhi không đi đưa Tần Tư Bách tham gia khoa khảo, nữ tử trang điểm ít nhất một canh giờ, khảo thí sớm như vậy, ả còn chưa vẽ mặt trang điểm, không thể ra cửa. Bởi vậy cũng không biết ở ngoài trường thi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mẫu thân đã gặp kinh hách...

"Mẫu thân! Mẫu thân thế nào?" Tần Phồn Nhi vừa tới đã liên thanh gọi.

Tần Quốc Công lúc trước cũng là hán tử ra trận gϊếŧ địch, so với Tần Tư Cổ, tâm tư càng kín đáo hơn. Tần Tư Cổ chỉ nghĩ, Phồn Tinh giống Phồn Nhi lúc nhỏ, hắn muốn cùng cô nói nhiều mấy câu. Còn Tần Tư Bách sau khi ăn một đấm, chỉ nghĩ cô chính là một tiểu ma nữ.

Nhưng Tần Quốc Công, ở trong tinh phong huyết vũ trải qua nhiều chuyện, sớm đã luyện thành trực giác nhạy bén.
Trong lòng có hai suy đoán, trước khi xác nhận sự thật, ông sẽ không thiên vị bên nào.

Cứ tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, để tìm ra dấu vết sơ hở.

"Mẫu thân ngươi nhìn thấy một tiểu cô nương so với ngươi lúc bé cực kỳ giống nhau, nhất thời kích động, bệnh cũ tái phát." Tần Quốc Công nói không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn luôn quan sát biểu hiện của Tần Phồn Nhi.

Xem xét sự biến động cảm xúc của ả...

*

Thúy Hoa: Hôm nay cũng là một ngày thích phiếu phiếu ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện