Chương 1147
“Ông biết, ông ngoại đã già rồi, chỉ có thể giúp con lần cuối cùng này thôi, ở bệnh viện không đi ra ngoài.”
Công tước 0tto nói xong “lạch cạch” một tiếng rồi tắt điện thoại, thở dài một tiếng, không giả thích nữa.
Lần này, giống như là mở ra hai kinh mạch Thận và Du của anh ta vậy, cả người anh ta xơ lụi ngã vào người NhanMinh Tú, khiến NhanMinh Tú vốn đang đứng không vững nhận thêm một đả kích lớn, không chút ngạc nhiên, cả hai đều ngã ngòi xuống đất.
Nhưng mà may NhanMinh Tú vẫn tinh ý và đỡ được anh ta, hai người ngã nhào xuống đất mới xem như không có bị thương.
“Kiến Định, em không biết anh đang suy nghĩ cái gì, ông ngoại làm như vậy chắc chắn là có lý do của ông ấy, em cảm thấy chắc chắn ông ngoại không phải loại người lấy sinh mạng ra làm trò đùa, có chúng ta và mọi người ở đây, chắc ch ông ấy sẽ không nỡ rời đi!”
Sau khi nói xong, cô ấy vịn khung cửa giấy dụa muốn đứng dậy, nhưng NhanKiến Định đang đè trên người cô ấy có chút nặng, cô ấy dùng hết tất cả sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ cũng không thể đứng dậy.
được, ngược lại còn suýt nữa ngã dút đầu vào khung cửa.
Lúc này NhanKiến Định mới lấy lại được tinh thần, nhéo nhéo lấy đôi chân cứng ngắc của anh ta, vịn khung cửa đứng lên, dựa vào tường, vươn tay kéo NhanMinh Tú lên, cô gái này rất nhỏ, NhanKiến Định chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể kéo được cô lên rồi, cô ấy giống như một con chim én nhỏ về rừng, dán vào ngực anh ta, hô hấp mềm mại dễ chịu giống như một con mèo con xù lông.
Tay chân cô ấy trằng nõn, khuôn mặt vô cùng non nớt, nắm đấm giống như một quả mắt cụt trắng nhỏ, khiến cho người ta không nhịn được bồi hồi.
“Anh thấy thế nào? Chân đã khá hơn chưa, Nhã Quỳnh đang chờ chúng ta đáy, chúng ta phải anh chóng đi ra thôi!”
Cô ấy cũng đi được một lúc rồi, cộng thêm với việc cùng với Tô.
Kiến Định lãng phí một khoảng thời gian, nếu còn không quay lại nữa thì sợ Nhã Quỳnh sẽ phải đi tìm ngư: “Trở về thôi, vừa nayc có một vài việc anh nghĩ lầm, có một số việc chăm chỉ quá không tốt…”
NhanKiến Định nói xong thì cười với cô g: nhỏ một cái, cúi đầu hôn lên môi cô ấy một cái, cảm giác ẩm ướt khiến cho người ta không khỏi đỏ mặt.
NhanMinh Tú vô thức trốn về phía sau một chút, che kín mặt chôn vào trong ngực anh ta, thẹn thùng không nói lên lời.
Rõ ràng khi chỉ có hai người ở trong phòng thì to gan cái gì cũng.
dám làm, lúc này rõ ràng chỉ hôn môi một cái mà đã xấu hổ thành cái dạng này, có đôi khi NhanKiến Định cũng không đoán được trong đầu cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì!
Nhưng mà anh ta cũng không để ý, hai người dắt tay nhau, rất nhanh đã đến nơi Hoäc Anh Tuấn đang ngồi nghiêm chỉnh bên trong căn phòng, trên bàn bày biện đầy các loại văn kiện, Nhan Nhã Quỳnh với đứa bé đã không thấy đâu rồi.
NhanKiến Định buông tay ra, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra ngoài cửa: “Đi tìm Nhã Quỳnh chơi đi, chờ anh xong việc rồi sẽ đến tìm em”
Nói xong anh ta còn vỗ võ đầu cô ấy, cúi xuống hôn lên trán cô ấy một cái, NhanKiến Định võ mông cô ấy, nở nụ cười.
“NhanMinh Tú đứng tại chỗ che trán, liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái, sau đó bụm mặt chạy.
“Ông ngoại cho người canh giữ toàn bộ bệnh viện, muốn đi ra thì chỉ có thể xông ra, nhưng nếu chúng ta xông ra thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn”
Chờ NhanKiến Định đi tới, Giang Anh Tuấn thả văn kiện trong tay xuống, khoanh hai tay để lên mặt bà, mặt không thay đổi nói.