Thành Chu lao vọt một hơi xuống lầu một rồi vô thức chạy ra ngoài cửa lớn.
“Tôi không cho anh đi ra ngoài thì anh mãi mãi sẽ không thoát khỏi toà nhà này đâu. Cho dù anh tìm được bản thể của tôi thì có là gì? Anh sẽ không bao giờ có được một con rối hoàn chỉnh đâu.”
Thành Chu chạy ra chạy vào cửa lớn hai lần một cách vô ích, cuối cùng phải bỏ cuộc, đành cố lấy hết dũng khí quay người đối mặt với cậu trai đứng trên cầu thang.
“Bản thể? Ý cậu là con rối này sao? Cậu không phải là Nhậm Hoa ư?”
“Lúc này thì vẫn chưa hoàn toàn, nhưng chỉ cần ăn anh, tôi sẽ dung hợp được với linh hồn chứa đầy oán hận cũng như hy vọng này. Đến lúc đó tôi là Nhậm Hoa, Nhậm Hoa là tôi.” Cậu trai mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại cứng ngắc.
Thành Chu cố gắng kéo dài thời gian, “Ban nãy vì sao cậu nói tôi là tế phẩm?”
“Anh không biết thân phận của anh là tế phẩm sao?” Cậu trai thoạt trông rất kinh ngạc, “Có người nói với tôi rằng trong vòng hai ngày tới sẽ có một tế phẩm tối cao hiến cho Ma Thần xuất hiện trước mặt tôi. Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng đến khi nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy đó chính là anh.”
“Có người nói cho cậu à? Người nọ là ai?”
Cậu trai như nhớ lại gì đó, “Nếu như bên cạnh anh không có hai hồn ma đã biến thành thực thể kia, e rằng tôi đã không nhận ra anh là tế phẩm như lời người nọ nói. Khí tức trên người anh được che giấu rất tốt, tốt đến mức tôi suýt nữa đã bỏ qua anh. Nhưng may thay, vừa nhìn thấy hai con ma kia, tôi đã kịp nhận ra rằng đây chính là việc mà tế phẩm cao cấp nhất trong truyền thuyết mới có thể làm được— Hiến tế tinh khí của chính mình, biến cho hồn ma trở thành thực thể, giúp nó có được sinh mạng vô tận cũng như có thể tồn tại như một người sống.”
Thành Chu không mấy tin tưởng vào lời cậu trai, thật ra là hắn không tin được mình là tế phẩm. Bởi lẽ trước khi hắn gặp Hồng Diệp, chưa từng có một con ma nào tìm tới hắn, cũng không hề có con quái vật nào chạy đến đòi hút khô hắn cả.
Cho nên hắn nghiêm túc nói với cậu trai rằng: “Cậu bị lừa rồi, tôi có phải tế phẩm gì đâu. Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Cậu nghĩ vì sao hai con ma kia có thể biến thành thực thể? Là vì bản thân tụi nó rất mạnh thôi.”
Nhất định là như vậy rồi!
“Kẻ mà cậu nói đến chắc chắn là có hận thù gì với chúng tôi hoặc là với cậu đấy. Nói cho cậu biết, con của tôi rất lợi hại đấy, nếu cậu dám thôn phệ tôi, con tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Cậu trai cười to, “Con của anh sao? Tế phẩm phải giữ gìn trinh tiết, làm sao mà anh có con được? Đó là một con quỷ khác mà anh đang nuôi sao? Nó đâu? Anh bảo nó ra đây mau. Ở toà nhà này tôi mới là vua!”
Thành Chu cảm thấy như mình vừa nghe phải chuyện gì rất ư là không ổn, bèn bất chấp lý do con mình có khi được mẹ nó sinh ra bằng phương thức thụ tinh trong ống nghiệm mà vội vàng hỏi: “Cậu bảo tế phẩm phải còn zin sao? Vậy nếu tôi quan hệ với người khác thì tôi không còn là tế phẩm nữa hả?”
Cậu trai, “… Hình như anh bắt sai trọng điểm rồi thì phải?”
“Không! Đây mới là trọng điểm ấy!” Chả cần biết hắn có là tế phẩm hay không, hắn quyết định khi về phải tìm cho ra con đàn bà nào đã ‘bóc tem’ hắn mới được!
Cậu trai cảm thấy nãy giờ toàn nói mấy chuyện đâu đâu, bèn thở dài một tiếng, “Ôi, nếu như anh chủ động đồng ý để cho tôi thôn phệ thì tốt rồi, chỉ khi tế phẩm tình nguyện chủ động hiến tế thì người được nhận mới có thể cô đọng được sức mạnh tinh tuý từ đất trời trong thân thể tế phẩm mà thôi! Anh xem, hai con ma bên cạnh anh chỉ cần hút một ngụm tinh khí của anh là có thể duy trì thực thể trong vòng vài ngày, thậm chí còn kéo dài được thời gian đó nữa. Còn nếu là những hồn ma khác tấn công anh trong khi anh vẫn còn miễn cưỡng thì chỉ sợ… chúng phải hút khô anh mới có thể thu được một chút sức mạnh ít ỏi đến đáng thương mà thôi.”
Cậu trai thoáng cái xuất hiện sát bên Thành Chu, ấn bàn tay lên trái tim của hắn rồi cất tiếng cùng một chất giọng vô cùng quyến rũ: “Đến đây đi, hãy hiến tế cho tôi… Đừng giãy dụa. Đừng kháng cự… Tôi sẽ cho anh cảm giác đẹp đẽ nhất trên đời trước khi chết, để rồi từ nay về sau, anh sẽ dung hợp cùng một người vĩ đại như tôi đây, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”
Thành Chu làm sao không kháng cự cho được? Lúc cậu trai chạm vào mình, hắn cũng bắt lấy cánh tay cậu trai. Đã chạy không thoát, thôi thì chúng ta thi hút lẫn nhau vậy.
Bây giờ chú em là người, anh là ma. Để xem ai hút được ai nào!
“Hả?” Cậu trai kinh hô, “Sao anh có thể…? Điều đó không có khả năng, tế phẩm không thể nào hút ngược lại tinh khí và sức mạnh của kẻ khác được, dù có biến thành hồn thể thì cũng thế thôi! Rốt cuộc anh là cái gì vậy?”
Cậu trai phát hiện khi tinh khí Nhậm Hoa bị hút đi, hồn phách mình trong thân thể Nhậm Hoa cũng bắt đầu bất ổn, thế là sắc mặt liền đại biến.
Thành Chu thôn phệ tinh khí của đối phương hoàn toàn bằng bản năng. Hắn cảm thấy thân thể như bị điện giật vào lúc mình bắt được cánh tay cậu trai, từng dòng điện chạy từ bàn tay đến toàn thân thể hắn.
Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm giác được có thứ gì đó bị cuốn đi trong ngực mình. Ý thức được điểm ấy, lòng Thành Chu hô to: Nhanh lên nhanh lên! Mình phải hút nhiều thêm nữa…!
Với tư thế hiện tại của hai người, nếu để cho người không biết chuyện đến xem thì người ta chỉ thấy hình ảnh một cậu trai khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang đặt tay phải trên ngực chàng thanh niên, ngẩng mặt lên nhìn chàng với bao nỗi khát khao và sốt sắng. Còn chàng thanh niên cũng ghì lấy cánh tay cậu trai đầy mãnh liệt, nhìn cậu với ánh mắt nồng nàn và thiết tha vô bờ bến.
Đã thế, hai người còn đứng tại đầu hành lang, thoạt nhìn tựa như cậu trai không thể chờ đợi nổi mà phóng từ trên lầu xuống, còn chàng thanh niên thì lao vào cửa với cõi lòng tràn ngập kích tình.
A ~ Hình ảnh thật ấm áp và êm đềm biết bao!
Khi Hà Sinh chạy xuống lầu và chứng kiến một màn này, cậu nhà đã phải đứng nhịp hết ba nốt nhạc.
Vừa hay Thành Chu đứng đối diện với cầu thang, nhác thấy Hà Sinh đến, hắn liền mừng rỡ hô to: “Hà Sinh, cứu với! Con quái vật này đang hút tinh khí của anh nè!”
Hà Sinh không nhiều lời, lập tức dùng lửa âm đốt cháy lá bùa dùng để đối phó Diêu Phương Thanh rồi ném vào cậu trai, đồng thời nhẩm đọc thần chú: “Bắc đẩu linh linh, đấu bính tiền tinh, tham lang thao ác, thực quỷ thôn tinh … Quỷ yêu đãng tận, nhân đạo khang ninh, cấp cấp như bắc đẩu thất nguyên tinh quân luật lệnh xá!”
Uy lực của bản thân lá bùa này không nhỏ, nhưng tiếc thay, Hà Sinh là ma, khi dùng âm khí vẽ lá bùa này cậu đã mất hơn phân nửa sức mạnh. Hơn nữa thân là ma mà còn dùng âm hoả để đốt bùa, sức mạnh của cậu còn bị giảm thêm một phần đáng kể.
Đáng sợ nhất chính là khi sử dụng bùa diệt ma, Hà Sinh bản thân là ma cũng sẽ bị tổn thương một phần nhất định. Nếu như không nhờ có thực thể thì cậu đã phải tháo chạy khi thấy lá bùa này chứ đừng nói đến sử dụng nó.
Bất kể như thế nào, chính Hà Sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng một khi cậu xuất bùa với bất cứ loại ma quỷ nào.
Hà Sinh cũng không hy vọng nhiều vào nó. Dù sao Nhậm Hoa lúc này không phải là quỷ, mà là người sống sờ sờ. Nhưng nếu như Nhậm Hoa thật bị thứ gì đó nhập vào thì chí ít lá bùa này có thể quấy nhiễu thứ đó một chút.
Hà Sinh niết bùa phóng vào Nhậm Hoa. Cậu vừa mới đọc thần chú xong, Nhậm Hoa đã phát ra một tiếng gào thét không giống người!
“Aaaaaaarrrrrgggggg——! Chờ đấy, đứa chết đầu tiên phải là mày!” Nhậm Hoa quay phắt lại, trợn mắt nhìn Hà Sinh.
“Tư Đồ ——!” Sau khi niệm chú xong, thân thể Hà Sinh chợt xuất hiện vài khoảng trống rõ rệt. Cậu gọi to tên của Tư Đồ rồi ngã phịch xuống cầu thang.
Thành Chu vốn đang hào hứng xem Hà Sinh công kích Nhậm Hoa, nào ngờ sau cuộc công kích, Nhậm Hoa thoạt trông chẳng hề hấn gì, nhưng bộ dáng Hà Sinh thì như bị chia năm xẻ bảy vậy!
Thành Chu quýnh quáng lên!
Không đúng! Cũng không phải Nhậm Hoa không bị ảnh hưởng!
Ngay vừa rồi, Thành Chu cảm giác mình chứng kiến một ảo ảnh chồng chéo trên gương mặt Nhậm Hoa, nhưng nhìn không giống Nhậm Hoa mà là…. Gương mặt của con rối đáng sợ kia!
“Dám ra tay với tao à? Tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!” Cặp mắt Nhậm Hoa bỗng trắng dã, miệng lầm bầm: “Ra đây! Con dân của ta! Ra đây! Ra xé nát kẻ thù của ta!”
Thành Chu cảm thấy không ổn, nhưng hắn đã dùng hết toàn lực để bảo vệ mình nên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng âm hồn lần lượt nhoài ra từ vách tường.
Những gương mặt của các âm hồn đó đều là những gương mặt hắn đã nhìn qua rất nhiều lần – chúng là của những người đã chết ở đây!
Bảo sao hắn mãi mà không gặp linh hồn của bất cứ người chết nào, thì ra họ đã bị thứ nhập vào Nhậm Hoa khống chế!
Một âm hồn dài hẹp bay vút đến Hà Sinh. Vẻ mặt của những hồn ma đều vô cảm, nhưng số lượng ngày một tăng của chúng cũng đủ khiến người ta sởn hết cả gai óc.
Hà Sinh cố gắng đứng dậy từ mặt đất, bày ra tư thế công kích.
Tư Đồ vẫn chưa xuất hiện, không biết có phải đã bị đám âm hồn trên lầu cản trở hay không.
Thành Chu sốt ruột đến độ muốn nứt cả tròng mắt!
Thân thể Hà Sinh đã không còn nhìn thấy được. Cậu đã hoàn toàn bị lũ âm hồn vây quanh!
Cặp mắt trắng dã của Nhậm Hoa nhìn sang Thành Chu, ảo ảnh chồng chéo khiến gương mặt của cậu vô cùng méo mó.
“Không có người đến cứu anh đâu. Không ai có thể ngăn tôi thôn phệ anh đâu. Tôi chắc chắn sẽ được tái sinh, anh chắc chắn sẽ trở thành tế phẩm của tôi!”
“Ầm!”
Nghe như tiếng cửa chính bị đá văng gây ra tiếng vang lớn.
Thành Chu đưa lưng về phía cửa nên không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy âm thanh bạo tạc như nổ kia.
Nhưng Nhậm Hoa lại đối diện cửa, cho nên cậu vừa liếc mắt liền thấy kết giới cậu phong ấn và khống chế ở cửa đã bị người ta đá thủng một lỗ tan hoang.
Ánh sáng mờ nhạt bên ngoài tràn qua cửa.
Hệt như lúc này cửa chính của toà nhà đã chính thức rộng mở vậy.
Một bàn chân nho nhỏ mang dép lê thỏ bông bước vào cửa chính.
“Không có người tới trường học đón tôi thì thôi, nhưng đã chạng vạng tối rồi mà mấy người đều không chịu về làm cho cơm cho tôi ăn à?! Nguyên một đám muốn tôi chết đói à?!” Tiếng gắt gỏng của nhóc con vang lên ở cửa chính.
“Hồng Diệp!” Thành Chu kích động kêu to, quay phắt lại nhìn ra sau.
Hồng Diệp xuất hiện, mang đôi dép lê thỏ bông thường dùng đứng tại cửa ra vào, hai tay chống hông, vẻ mặt khó chịu.
“Kêu la cái gì? Chuyện có chút xíu mà lề mề đến giờ. Hai tên đần Tư Đồ và Hà Sinh đâu rồi? Còn anh nữa, sao tự nhiên ly hồn rồi? Anh nghĩ lìa hồn khỏi xác là hay à?”
Thành Chu muốn khóc… Con ơi là con, đây là thời điểm để tính sổ sao? Sao con không chịu nhìn kỹ một chút, ba của con sắp bị hút khô rồi đây này!
Cơ mà… nên cứu Hà Sinh trước đã!
“Hồng Diệp, mau cứu Hà Sinh với. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm!”
Nhậm Hoa thấy Hồng Diệp xuất hiện, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Mày là ai? Sao mày có thể phá vỡ kết giới của tao? Mày là con quỷ mà tế phẩm này nuôi đó hả?”
“Tế phẩm cái con mẹ mày!” Không ngờ Hồng Diệp lại mắng một câu thô tục, “Ổng là cha của ông mày đây! Ông mày không nỡ hạ khẩu mà đám ma cà bông tụi bây lại rảnh rỗi đến gặm lén ổng nhỉ? Ngại sống à? Muốn chết à? Muốn thì cứ chạy thẳng vào bụng tao đây này!”
Hồng Diệp mắng Nhậm Hoa xong, rồi lại bất ngờ quay sang đạp Thành Chu một phát, “Cái tên siêu ngu ngốc nhà anh đấy! Không thấy tên ngốc kia sắp phân làm hai rồi hay sao mà còn ở đây hút tinh khí người sống làm gì? Muốn thêm một cái thây khô nữa à? Sao anh không biết ăn hết cái thứ nhập vào thân xác kia đi? Đần thối, có bản lĩnh mà không chịu dùng!”
“Ể? Con ơi? Con nói cái gì vậy?!” Thành Chu bị con mắng đến choáng váng mặt mày. Anh nhà còn chưa hiểu ra câu nói của Hồng Diệp thì đã thấy nó lướt qua hai người, chạy lên cầu thang, đưa chân đạp đám âm hồn vây quanh Hà Sinh.
Vừa đạp, Hồng Diệp vừa mắng: “Hồn lực còn bị hấp thu một nửa, còn không đủ để nhét kẽ răng nữa. Tức chết mất thôi! Ah ah ah! Cút hết cho tao! Bằng không tao ăn sạch cả đám bây giờ!”
Thành Chu cũng không biết có phải nhờ Hồng Diệp đến hay không mà lá gan cũng lớn theo, đứng thẳng lưng lên. Với chỉ điểm của con, hắn cuối cùng cũng đã biết phải xử lý Nhậm Hoa đang bị nhập như thế nào rồi.
Ăn tươi cái thứ nhập vào thân… Ý thằng cu là vậy à?
Thành Chu thử buông cánh tay Nhậm Hoa ra rồi chụp vào ảo ảnh đang bị lá bùa của Hà Sinh dán lên.
“Anh nghĩ như vậy thì sẽ đối phó được tôi sao? Mơ đi!” Nhậm Hoa đột ngột chộp lấy mảnh vụn con rối trong tay Thành Chu.
Thành Chu không kịp chuẩn bị nên bị Nhậm Hoa cướp mất toàn bộ các mảnh của con rối.
“Đồ đần! Đừng để nó tiến vào trong thân thể con rối, nếu không anh lại không xử nổi nó thì phiền phức!” Hồng Diệp cứu Hà Sinh ra, thấy hồn phách của cậu đã nhạt đến nỗi hết nhìn thấy rõ bèn vẫy tay thu hồn phách Hà Sinh vào một viên ngọc châu.
Thành Chu cho rằng Hồng Diệp sẽ xoay người giúp hắn, nào hay Hồng Diệp nói xong câu kia liền lướt qua hắn, đi thẳng bon bon một mạch ra khỏi cửa chính.
Thành Chu ngơ ngác, “Ủa? Con ơi?”
“Ba tự xử con rối phù thuỷ kia đi. Giờ con không có rảnh để đối phó nó, phải chừa chút khí lực để đối phó cái tên còn phiền toái hơn ở ngoài kia nữa. Cố gắng lên, đừng làm mất mặt con đấy! Ba!” Hồng Diệp biến mất sau cửa chính.
Thành Chu, “…”
“Tôi không cho anh đi ra ngoài thì anh mãi mãi sẽ không thoát khỏi toà nhà này đâu. Cho dù anh tìm được bản thể của tôi thì có là gì? Anh sẽ không bao giờ có được một con rối hoàn chỉnh đâu.”
Thành Chu chạy ra chạy vào cửa lớn hai lần một cách vô ích, cuối cùng phải bỏ cuộc, đành cố lấy hết dũng khí quay người đối mặt với cậu trai đứng trên cầu thang.
“Bản thể? Ý cậu là con rối này sao? Cậu không phải là Nhậm Hoa ư?”
“Lúc này thì vẫn chưa hoàn toàn, nhưng chỉ cần ăn anh, tôi sẽ dung hợp được với linh hồn chứa đầy oán hận cũng như hy vọng này. Đến lúc đó tôi là Nhậm Hoa, Nhậm Hoa là tôi.” Cậu trai mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại cứng ngắc.
Thành Chu cố gắng kéo dài thời gian, “Ban nãy vì sao cậu nói tôi là tế phẩm?”
“Anh không biết thân phận của anh là tế phẩm sao?” Cậu trai thoạt trông rất kinh ngạc, “Có người nói với tôi rằng trong vòng hai ngày tới sẽ có một tế phẩm tối cao hiến cho Ma Thần xuất hiện trước mặt tôi. Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng đến khi nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy đó chính là anh.”
“Có người nói cho cậu à? Người nọ là ai?”
Cậu trai như nhớ lại gì đó, “Nếu như bên cạnh anh không có hai hồn ma đã biến thành thực thể kia, e rằng tôi đã không nhận ra anh là tế phẩm như lời người nọ nói. Khí tức trên người anh được che giấu rất tốt, tốt đến mức tôi suýt nữa đã bỏ qua anh. Nhưng may thay, vừa nhìn thấy hai con ma kia, tôi đã kịp nhận ra rằng đây chính là việc mà tế phẩm cao cấp nhất trong truyền thuyết mới có thể làm được— Hiến tế tinh khí của chính mình, biến cho hồn ma trở thành thực thể, giúp nó có được sinh mạng vô tận cũng như có thể tồn tại như một người sống.”
Thành Chu không mấy tin tưởng vào lời cậu trai, thật ra là hắn không tin được mình là tế phẩm. Bởi lẽ trước khi hắn gặp Hồng Diệp, chưa từng có một con ma nào tìm tới hắn, cũng không hề có con quái vật nào chạy đến đòi hút khô hắn cả.
Cho nên hắn nghiêm túc nói với cậu trai rằng: “Cậu bị lừa rồi, tôi có phải tế phẩm gì đâu. Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Cậu nghĩ vì sao hai con ma kia có thể biến thành thực thể? Là vì bản thân tụi nó rất mạnh thôi.”
Nhất định là như vậy rồi!
“Kẻ mà cậu nói đến chắc chắn là có hận thù gì với chúng tôi hoặc là với cậu đấy. Nói cho cậu biết, con của tôi rất lợi hại đấy, nếu cậu dám thôn phệ tôi, con tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Cậu trai cười to, “Con của anh sao? Tế phẩm phải giữ gìn trinh tiết, làm sao mà anh có con được? Đó là một con quỷ khác mà anh đang nuôi sao? Nó đâu? Anh bảo nó ra đây mau. Ở toà nhà này tôi mới là vua!”
Thành Chu cảm thấy như mình vừa nghe phải chuyện gì rất ư là không ổn, bèn bất chấp lý do con mình có khi được mẹ nó sinh ra bằng phương thức thụ tinh trong ống nghiệm mà vội vàng hỏi: “Cậu bảo tế phẩm phải còn zin sao? Vậy nếu tôi quan hệ với người khác thì tôi không còn là tế phẩm nữa hả?”
Cậu trai, “… Hình như anh bắt sai trọng điểm rồi thì phải?”
“Không! Đây mới là trọng điểm ấy!” Chả cần biết hắn có là tế phẩm hay không, hắn quyết định khi về phải tìm cho ra con đàn bà nào đã ‘bóc tem’ hắn mới được!
Cậu trai cảm thấy nãy giờ toàn nói mấy chuyện đâu đâu, bèn thở dài một tiếng, “Ôi, nếu như anh chủ động đồng ý để cho tôi thôn phệ thì tốt rồi, chỉ khi tế phẩm tình nguyện chủ động hiến tế thì người được nhận mới có thể cô đọng được sức mạnh tinh tuý từ đất trời trong thân thể tế phẩm mà thôi! Anh xem, hai con ma bên cạnh anh chỉ cần hút một ngụm tinh khí của anh là có thể duy trì thực thể trong vòng vài ngày, thậm chí còn kéo dài được thời gian đó nữa. Còn nếu là những hồn ma khác tấn công anh trong khi anh vẫn còn miễn cưỡng thì chỉ sợ… chúng phải hút khô anh mới có thể thu được một chút sức mạnh ít ỏi đến đáng thương mà thôi.”
Cậu trai thoáng cái xuất hiện sát bên Thành Chu, ấn bàn tay lên trái tim của hắn rồi cất tiếng cùng một chất giọng vô cùng quyến rũ: “Đến đây đi, hãy hiến tế cho tôi… Đừng giãy dụa. Đừng kháng cự… Tôi sẽ cho anh cảm giác đẹp đẽ nhất trên đời trước khi chết, để rồi từ nay về sau, anh sẽ dung hợp cùng một người vĩ đại như tôi đây, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”
Thành Chu làm sao không kháng cự cho được? Lúc cậu trai chạm vào mình, hắn cũng bắt lấy cánh tay cậu trai. Đã chạy không thoát, thôi thì chúng ta thi hút lẫn nhau vậy.
Bây giờ chú em là người, anh là ma. Để xem ai hút được ai nào!
“Hả?” Cậu trai kinh hô, “Sao anh có thể…? Điều đó không có khả năng, tế phẩm không thể nào hút ngược lại tinh khí và sức mạnh của kẻ khác được, dù có biến thành hồn thể thì cũng thế thôi! Rốt cuộc anh là cái gì vậy?”
Cậu trai phát hiện khi tinh khí Nhậm Hoa bị hút đi, hồn phách mình trong thân thể Nhậm Hoa cũng bắt đầu bất ổn, thế là sắc mặt liền đại biến.
Thành Chu thôn phệ tinh khí của đối phương hoàn toàn bằng bản năng. Hắn cảm thấy thân thể như bị điện giật vào lúc mình bắt được cánh tay cậu trai, từng dòng điện chạy từ bàn tay đến toàn thân thể hắn.
Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm giác được có thứ gì đó bị cuốn đi trong ngực mình. Ý thức được điểm ấy, lòng Thành Chu hô to: Nhanh lên nhanh lên! Mình phải hút nhiều thêm nữa…!
Với tư thế hiện tại của hai người, nếu để cho người không biết chuyện đến xem thì người ta chỉ thấy hình ảnh một cậu trai khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang đặt tay phải trên ngực chàng thanh niên, ngẩng mặt lên nhìn chàng với bao nỗi khát khao và sốt sắng. Còn chàng thanh niên cũng ghì lấy cánh tay cậu trai đầy mãnh liệt, nhìn cậu với ánh mắt nồng nàn và thiết tha vô bờ bến.
Đã thế, hai người còn đứng tại đầu hành lang, thoạt nhìn tựa như cậu trai không thể chờ đợi nổi mà phóng từ trên lầu xuống, còn chàng thanh niên thì lao vào cửa với cõi lòng tràn ngập kích tình.
A ~ Hình ảnh thật ấm áp và êm đềm biết bao!
Khi Hà Sinh chạy xuống lầu và chứng kiến một màn này, cậu nhà đã phải đứng nhịp hết ba nốt nhạc.
Vừa hay Thành Chu đứng đối diện với cầu thang, nhác thấy Hà Sinh đến, hắn liền mừng rỡ hô to: “Hà Sinh, cứu với! Con quái vật này đang hút tinh khí của anh nè!”
Hà Sinh không nhiều lời, lập tức dùng lửa âm đốt cháy lá bùa dùng để đối phó Diêu Phương Thanh rồi ném vào cậu trai, đồng thời nhẩm đọc thần chú: “Bắc đẩu linh linh, đấu bính tiền tinh, tham lang thao ác, thực quỷ thôn tinh … Quỷ yêu đãng tận, nhân đạo khang ninh, cấp cấp như bắc đẩu thất nguyên tinh quân luật lệnh xá!”
Uy lực của bản thân lá bùa này không nhỏ, nhưng tiếc thay, Hà Sinh là ma, khi dùng âm khí vẽ lá bùa này cậu đã mất hơn phân nửa sức mạnh. Hơn nữa thân là ma mà còn dùng âm hoả để đốt bùa, sức mạnh của cậu còn bị giảm thêm một phần đáng kể.
Đáng sợ nhất chính là khi sử dụng bùa diệt ma, Hà Sinh bản thân là ma cũng sẽ bị tổn thương một phần nhất định. Nếu như không nhờ có thực thể thì cậu đã phải tháo chạy khi thấy lá bùa này chứ đừng nói đến sử dụng nó.
Bất kể như thế nào, chính Hà Sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng một khi cậu xuất bùa với bất cứ loại ma quỷ nào.
Hà Sinh cũng không hy vọng nhiều vào nó. Dù sao Nhậm Hoa lúc này không phải là quỷ, mà là người sống sờ sờ. Nhưng nếu như Nhậm Hoa thật bị thứ gì đó nhập vào thì chí ít lá bùa này có thể quấy nhiễu thứ đó một chút.
Hà Sinh niết bùa phóng vào Nhậm Hoa. Cậu vừa mới đọc thần chú xong, Nhậm Hoa đã phát ra một tiếng gào thét không giống người!
“Aaaaaaarrrrrgggggg——! Chờ đấy, đứa chết đầu tiên phải là mày!” Nhậm Hoa quay phắt lại, trợn mắt nhìn Hà Sinh.
“Tư Đồ ——!” Sau khi niệm chú xong, thân thể Hà Sinh chợt xuất hiện vài khoảng trống rõ rệt. Cậu gọi to tên của Tư Đồ rồi ngã phịch xuống cầu thang.
Thành Chu vốn đang hào hứng xem Hà Sinh công kích Nhậm Hoa, nào ngờ sau cuộc công kích, Nhậm Hoa thoạt trông chẳng hề hấn gì, nhưng bộ dáng Hà Sinh thì như bị chia năm xẻ bảy vậy!
Thành Chu quýnh quáng lên!
Không đúng! Cũng không phải Nhậm Hoa không bị ảnh hưởng!
Ngay vừa rồi, Thành Chu cảm giác mình chứng kiến một ảo ảnh chồng chéo trên gương mặt Nhậm Hoa, nhưng nhìn không giống Nhậm Hoa mà là…. Gương mặt của con rối đáng sợ kia!
“Dám ra tay với tao à? Tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!” Cặp mắt Nhậm Hoa bỗng trắng dã, miệng lầm bầm: “Ra đây! Con dân của ta! Ra đây! Ra xé nát kẻ thù của ta!”
Thành Chu cảm thấy không ổn, nhưng hắn đã dùng hết toàn lực để bảo vệ mình nên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng âm hồn lần lượt nhoài ra từ vách tường.
Những gương mặt của các âm hồn đó đều là những gương mặt hắn đã nhìn qua rất nhiều lần – chúng là của những người đã chết ở đây!
Bảo sao hắn mãi mà không gặp linh hồn của bất cứ người chết nào, thì ra họ đã bị thứ nhập vào Nhậm Hoa khống chế!
Một âm hồn dài hẹp bay vút đến Hà Sinh. Vẻ mặt của những hồn ma đều vô cảm, nhưng số lượng ngày một tăng của chúng cũng đủ khiến người ta sởn hết cả gai óc.
Hà Sinh cố gắng đứng dậy từ mặt đất, bày ra tư thế công kích.
Tư Đồ vẫn chưa xuất hiện, không biết có phải đã bị đám âm hồn trên lầu cản trở hay không.
Thành Chu sốt ruột đến độ muốn nứt cả tròng mắt!
Thân thể Hà Sinh đã không còn nhìn thấy được. Cậu đã hoàn toàn bị lũ âm hồn vây quanh!
Cặp mắt trắng dã của Nhậm Hoa nhìn sang Thành Chu, ảo ảnh chồng chéo khiến gương mặt của cậu vô cùng méo mó.
“Không có người đến cứu anh đâu. Không ai có thể ngăn tôi thôn phệ anh đâu. Tôi chắc chắn sẽ được tái sinh, anh chắc chắn sẽ trở thành tế phẩm của tôi!”
“Ầm!”
Nghe như tiếng cửa chính bị đá văng gây ra tiếng vang lớn.
Thành Chu đưa lưng về phía cửa nên không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy âm thanh bạo tạc như nổ kia.
Nhưng Nhậm Hoa lại đối diện cửa, cho nên cậu vừa liếc mắt liền thấy kết giới cậu phong ấn và khống chế ở cửa đã bị người ta đá thủng một lỗ tan hoang.
Ánh sáng mờ nhạt bên ngoài tràn qua cửa.
Hệt như lúc này cửa chính của toà nhà đã chính thức rộng mở vậy.
Một bàn chân nho nhỏ mang dép lê thỏ bông bước vào cửa chính.
“Không có người tới trường học đón tôi thì thôi, nhưng đã chạng vạng tối rồi mà mấy người đều không chịu về làm cho cơm cho tôi ăn à?! Nguyên một đám muốn tôi chết đói à?!” Tiếng gắt gỏng của nhóc con vang lên ở cửa chính.
“Hồng Diệp!” Thành Chu kích động kêu to, quay phắt lại nhìn ra sau.
Hồng Diệp xuất hiện, mang đôi dép lê thỏ bông thường dùng đứng tại cửa ra vào, hai tay chống hông, vẻ mặt khó chịu.
“Kêu la cái gì? Chuyện có chút xíu mà lề mề đến giờ. Hai tên đần Tư Đồ và Hà Sinh đâu rồi? Còn anh nữa, sao tự nhiên ly hồn rồi? Anh nghĩ lìa hồn khỏi xác là hay à?”
Thành Chu muốn khóc… Con ơi là con, đây là thời điểm để tính sổ sao? Sao con không chịu nhìn kỹ một chút, ba của con sắp bị hút khô rồi đây này!
Cơ mà… nên cứu Hà Sinh trước đã!
“Hồng Diệp, mau cứu Hà Sinh với. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm!”
Nhậm Hoa thấy Hồng Diệp xuất hiện, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Mày là ai? Sao mày có thể phá vỡ kết giới của tao? Mày là con quỷ mà tế phẩm này nuôi đó hả?”
“Tế phẩm cái con mẹ mày!” Không ngờ Hồng Diệp lại mắng một câu thô tục, “Ổng là cha của ông mày đây! Ông mày không nỡ hạ khẩu mà đám ma cà bông tụi bây lại rảnh rỗi đến gặm lén ổng nhỉ? Ngại sống à? Muốn chết à? Muốn thì cứ chạy thẳng vào bụng tao đây này!”
Hồng Diệp mắng Nhậm Hoa xong, rồi lại bất ngờ quay sang đạp Thành Chu một phát, “Cái tên siêu ngu ngốc nhà anh đấy! Không thấy tên ngốc kia sắp phân làm hai rồi hay sao mà còn ở đây hút tinh khí người sống làm gì? Muốn thêm một cái thây khô nữa à? Sao anh không biết ăn hết cái thứ nhập vào thân xác kia đi? Đần thối, có bản lĩnh mà không chịu dùng!”
“Ể? Con ơi? Con nói cái gì vậy?!” Thành Chu bị con mắng đến choáng váng mặt mày. Anh nhà còn chưa hiểu ra câu nói của Hồng Diệp thì đã thấy nó lướt qua hai người, chạy lên cầu thang, đưa chân đạp đám âm hồn vây quanh Hà Sinh.
Vừa đạp, Hồng Diệp vừa mắng: “Hồn lực còn bị hấp thu một nửa, còn không đủ để nhét kẽ răng nữa. Tức chết mất thôi! Ah ah ah! Cút hết cho tao! Bằng không tao ăn sạch cả đám bây giờ!”
Thành Chu cũng không biết có phải nhờ Hồng Diệp đến hay không mà lá gan cũng lớn theo, đứng thẳng lưng lên. Với chỉ điểm của con, hắn cuối cùng cũng đã biết phải xử lý Nhậm Hoa đang bị nhập như thế nào rồi.
Ăn tươi cái thứ nhập vào thân… Ý thằng cu là vậy à?
Thành Chu thử buông cánh tay Nhậm Hoa ra rồi chụp vào ảo ảnh đang bị lá bùa của Hà Sinh dán lên.
“Anh nghĩ như vậy thì sẽ đối phó được tôi sao? Mơ đi!” Nhậm Hoa đột ngột chộp lấy mảnh vụn con rối trong tay Thành Chu.
Thành Chu không kịp chuẩn bị nên bị Nhậm Hoa cướp mất toàn bộ các mảnh của con rối.
“Đồ đần! Đừng để nó tiến vào trong thân thể con rối, nếu không anh lại không xử nổi nó thì phiền phức!” Hồng Diệp cứu Hà Sinh ra, thấy hồn phách của cậu đã nhạt đến nỗi hết nhìn thấy rõ bèn vẫy tay thu hồn phách Hà Sinh vào một viên ngọc châu.
Thành Chu cho rằng Hồng Diệp sẽ xoay người giúp hắn, nào hay Hồng Diệp nói xong câu kia liền lướt qua hắn, đi thẳng bon bon một mạch ra khỏi cửa chính.
Thành Chu ngơ ngác, “Ủa? Con ơi?”
“Ba tự xử con rối phù thuỷ kia đi. Giờ con không có rảnh để đối phó nó, phải chừa chút khí lực để đối phó cái tên còn phiền toái hơn ở ngoài kia nữa. Cố gắng lên, đừng làm mất mặt con đấy! Ba!” Hồng Diệp biến mất sau cửa chính.
Thành Chu, “…”
Danh sách chương