Đang đánh nhau với Tư Đồ, Diêu Phương Thanh bỗng nhiên phát giác được gì đó, “Chờ đã! Thời gian xung quanh đang đảo ngược!”

Tư Đồ chần chờ một chút, thu lại cánh tay đang sắp sửa nhắm vào cổ Diêu Phương Thanh.

Diêu Phương Thanh lui nhanh về sau hai bước… Sao động tác của người này có thể nhanh đến như vậy?! Cô chỉ mới sơ suất một chút thôi mà thiếu chút nữa đã bị giết rồi.

Lầu ba sáng trở lại, Tư Đồ và Hà Sinh cũng nhìn thấy quang cảnh đang biến hóa.

Diêu Phương Thanh như nhận ra điều gì đó, gương mặt cô chợt hiện ra vẻ vui mừng, thân thể thoắt biến mất giữa lầu ba. Đến khi xuất hiện lại, cô nói với Tư Đồ: “Tình huống có biến, chúng ta tạm thời dừng tay.”

Tư Đồ không nói chuyện cũng không động thủ.

“Nguyên Nguyên, tới đây.” Diêu Phương Thanh gọi con mình.

Nguyên Nguyên quay đầu nhìn mẹ.

Hà Sinh vốn không muốn đánh nhau với nhóc con, thấy nhóc con dừng tay, cậu cũng nhanh chóng lui trở về bên người Tư Đồ. Lập tức, cậu nhận thấy hình như thiếu đi một người…

Nguyên Nguyên chạy về cạnh mẹ, ôm lấy chân mẹ.

Diêu Phương Thanh dịu dàng xoa đầu con rồi ngẩng đầu bình tĩnh nói với Tư Đồ: “Đưa bao vải cho tôi đi, vật kia vô dụng đối với hai người, nhưng lại rất quan trọng với tôi.”

Tư Đồ không trả bao vải lại cho cô ngay, “Có thể nói cho tôi biết ý nghĩa của việc đảo ngược thời gian của toà nhà này không? Và đến cùng thì Nhậm Hoa là người nào?”

Tư Đồ dù đánh nhau vẫn không quên để ý xung quanh. Gã cũng biết rằng Nhậm Hoa đã rời đi.

Diêu Phương Thanh trả lời: “Anh không hỏi tôi cũng sẽ nói rõ với hai người, bất quá tôi hi vọng anh có thể trả bao vải lại cho tôi trước.”

Tư Đồ trả bao vải cho Diêu Phương Thanh.

Diêu Phương Thanh đón lấy bao vải rồi bay lên nhét nó vào chỗ cũ trong khe cửa.

Dường như Nguyên Nguyên cảm thấy việc này như một trò chơi, nhóc vui vẻ bay sát với mẹ và còn cười vui sướng.

“Tôi nghĩ lúc trước các anh không chú ý, nhưng lúc này các anh cũng nên biết Nhậm Hoa kia có vấn đề.” Diêu Phương Thanh đáp xuống.

Tư Đồ nhíu mày, “Vì sao cô không nói cho tôi biết ngay từ đầu? Nhắc nhở một chút thôi cũng tốt mà.”

Diêu Phương Thanh giải thích: “Ngược lại, tôi còn muốn nhắc nhở các anh đấy chứ, vấn đề là các anh vừa tiến vào thì gặp ngay Nhậm Hoa. Vì vậy nên tôi phải nghĩ cách dẫn Thành Chu rời khỏi Nhậm Hoa.”

“Vậy cô là người mang Thành Chu đi ư? Vì sao?” Hà Sinh hỏi.

“Để tôi nói lại từ đầu cho mọi người.” Diêu Phương Thanh sắp xếp lại trình tự ý nghĩ trong đầu mình.

“Sáng sớm hôm qua sau khi trở về, tôi liền phát hiện có gì đó không ổn với toà nhà này, nhưng khi đó đã không còn kịp. Tôi và Nguyên Nguyên cũng thể nào rời khỏi nơi này, trừ phi chúng tôi tìm được căn nguyên nguyền rủa và cũng là thứ tạo nên kết giới bao quanh toà nhà này.”

Tư Đồ nhíu mày, “Vì sao hai người trở về?”

Diêu Phương Thanh trầm mặc.

“Được rồi, cô không cần trả lời vấn đề này, xin hãy nói tiếp đi.”

Diêu Phương Thanh tiếp tục nói: “Thế nhưng lúc tôi và Nguyên Nguyên bắt đầu tìm kiếm căn nguyên nguyền rủa thì gặp phải Nhậm Hoa. Lúc ấy tôi đã nhận thấy Nhậm Hoa không ổn, việc Nguyên Nguyên tiếp xúc với cậu ta cũng đã chứng minh suy đoán của tôi. Hơn nữa tôi phát hiện sức mạnh của Nhậm Hoa trong tòa nhà này khá lớn. Tôi và Nguyên Nguyên cộng lại chỉ có thể ngang với cậu ta, nhưng không cách nào áp chế hoàn toàn được cậu ta.”

Tư Đồ hỏi, “Cô vẫn chưa tìm được căn nguyên nguyền rủa sao?”

“Chưa. Một là vì khi tôi bắt đầu tìm, Nhậm Hoa đột nhiên xuất hiện. Hai là vì Nhậm Hoa biết rõ tôi để căn nguyên nguyền rủa của tôi ở nơi nào. Tôi và Nguyên Nguyên sợ ném chuột vỡ bình, không dám rời khỏi lầu ba, thế nên không thể đi tìm căn nguyên nguyền rủa của Nhậm Hoa được.”

“Vậy vì sao cô lại cố ý tách Thành Chu khỏi chúng tôi?”

“Bởi vì trong chúng ta cần có người tìm ra căn nguyên nguyền rủa. Dưới tình huống ấy, Nhậm Hoa e dè các anh nên sẽ không dám động tay, nhất là kiêng kị hai người các anh, nếu thiếu đi một người, cậu ta sẽ ra tay ngay. Cho nên tôi chỉ có thể nghĩ cách dẫn Thành Chu đi, để cho anh ấy đi tìm căn nguyên nguyền rủa. Hơn nữa tôi còn phát hiện Nhậm Hoa hết sức hứng thú với Thành Chu nữa.”

Hà Sinh lo lắng hỏi: “Vậy là sao?”

Diêu Phương Thanh đáp, “Trước khi mọi người đến, cũng có hai người đi nhầm vào dãy nhà này. Một người là nhân viên giao hàng và một là người dán tờ rơi quảng cáo, nhưng không ai trong hai người ấy có thể đi vào trong toà nhà, thật giống như Nhậm Hoa không có hứng thú với họ vậy. Nhưng khi Thành Chu và hai anh vừa xuất hiện, cho dù hai anh có là mối nguy lớn đi chăng nữa, Nhậm Hoa vẫn cho các anh vào, còn trông như không thể chờ đợi được ấy.”

Tư Đồ nghĩ tới thể chất tế phẩm của Thành Chu rồi lo lắng nhìn sang Hà Sinh cũng đang có cùng suy nghĩ như vậy.

“Xem ra hai anh biết rõ vì sao Nhậm Hoa muốn Thành Chu nhỉ?” Diêu Phương Thanh cười khẽ.

Tư Đồ không trả lời cô mà chỉ hỏi: “Làm sao cô phát hiện ra Nhậm Hoa có vấn đề? Thứ hai, sau khi mang Thành Chu đi, cô có chỉ dẫn hắn làm gì không? Thứ ba, cô nói tình huống có biến, vậy đó là gì?”

Diêu Phương Thanh đáp: “Tôi biết Nhậm Hoa có vấn đề ngay từ đầu vì tôi phát hiện thân thể của cậu ta trong toà nhà này, nhưng hồn phách cậu ta thì lại ở bên ngoài.”

“Nhưng dù hồn phách cậu ta rõ ràng ở bên ngoài mà thân thể lại có thể tự do hành động, thần kinh không bị rối loạn. Việc này thật không bình thường, thế nên ban đầu tôi đã hoài nghi có khi nào thân thể của Nhậm Hoa đã bị thứ gì đó chiếm đoạt hay không. Sau khi biết điều đó, tôi lại phát giác hồn phách Nhậm Hoa bên ngoài toà nhà tựa hồ đã mất đi một đoạn trí nhớ. Cậu ta như không biết cả tòa nhà đều bị nguyền rủa, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong toà nhà. Kí ức của cậu ta chỉ kéo dài tới lúc cãi nhau với bà già họ Phương ở lầu một mà thôi.”

“Sau khi hiểu ra hai điểm này, tôi quan sát các thảm kịch luân hồi trong toà nhà và đoán được hầu hết chúng đều có liên quan đến Nhậm Hoa. Với kết luận này, tôi dễ dàng nhận ra các thảm kịch trong toà nhà sẽ không ngừng lặp đi lặp lại vì hồn phách Nhậm Hoa ở bên ngoài đã mất đi kí ức sau khi nguyền rủa. Cậu ta sẽ phải nhớ lại, mà trong quá trình hồi tưởng của cậu ta, các kí ức trong toà nhà sẽ lặp lại một lần nữa. Nhưng do hồn phách Nhậm Hoa ở bên ngoài toà nhà, đoạn kí ức mất đi của cậu ta dù có lặp lại bao nhiêu lần cũng không thể trở lại với hồn phách Nhậm Hoa ở bên ngoài toà nhà.”

Tư Đồ nghe đến đó bèn hỏi: “Cô nghi ngờ rằng đoạn kí ức mất đi của hồn phách Nhậm Hoa kỳ thật đang nằm ngay trong thân thể của cậu ta?”

Diêu Phương Thanh gật đầu, “Mặt khác, có hai không gian trong dãy nhà này. Tôi nghi rằng sự xuất hiện của hai không gian này là do Nhậm Hoa trong toà nhà và hồn phách Nhậm Hoa ngoài toà nhà đang tác động lẫn nhau. Không gian tôi đưa Thành Chu đến được hình thành từ hồn phách Nhậm Hoa bên ngoài toà nhà đấy.”

Tư Đồ nhíu mày, “Do sức mạnh của lời nguyền sao? Một lời nguyền có thể hình thành một kết giới, hai Nhậm Hoa thì hình thành hai kết giới?”

“Hẳn là như vậy. Sức mạnh của lời nguyền kia vô cùng cường đại. Nếu không nhờ dựa vào một món đồ vật ở đây khi còn sống, tôi và Nguyên Nguyên rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi lời nguyền trong toà nhà này, thậm chí còn bị thôn phệ nữa.”

Cô lại nói tiếp: “Về phần Thành Chu, sau khi mang anh ta rời khỏi Nhậm Hoa, tôi đã bảo linh hồn Tiểu Bạch dẫn đường cho anh ta.”

“Tiểu Bạch?”

“Đó là con chó Nhậm Hoa đã nuôi. Trong khi tìm kiếm căn nguyên nguyền rủa, tôi vô tình tìm thấy các mảnh vỡ linh hồn của nó, bèn gom lại. Sau khi gặp Thành Chu, tôi đã cho con chó ấy một ít pháp lực để nó chỉ đường cho Thành Chu. Do tôi dành phần lớn sức mạnh để đề phòng Nhậm Hoa, đồng thời cũng không muốn lưỡng bại câu thương với cậu ta, nên Tiểu Bạch chỉ có khả năng chỉ đường và tái hiện hình ảnh cho anh ấy mà thôi.”

Hà Sinh hỏi: “Vậy ra cô có thể trông thấy Thành Chu làm được những gì sao?”

Diêu Phương Thanh gật đầu lần nữa, “Tôi thấy anh ấy mãi mà vẫn không tìm được căn nguyên nguyền rủa, nên mới nghi ngờ mấu chốt có thể nằm trên người Nhậm Hoa bên trong toà nhà.”

Biểu cảm Tư Đồ lạnh như băng, “Cho nên khi cậu ta dẫn chúng tôi đến đây, cô bèn lựa thời cơ để xuất hiện và đánh nhau với chúng tôi, chính là để cho Nhậm Hoa có cơ hội thoát khỏi chúng tôi?”

“Đúng vậy. Và việc đang xảy ra trong toà nhà này đã hoàn toàn chứng minh phỏng đoán của tôi là chính xác. Hiện tại, hồn phách Nhậm Hoa bên ngoài toà nhà có lẽ đang dung hợp với Nhậm Hoa bên trong toà nhà. Khi dung hợp, việc xuất hiện hiện tượng hồi tưởng giống thế này cũng không kì lạ. Hơn nữa, Thành Chu đã tìm được căn nguyên nguyền rủa rồi!”

Tuy tìm được căn nguyên nguyền rủa là điều tốt, nhưng Hà Sinh vẫn còn một điều không nghĩ ra, “Vì sao Nhậm Hoa trong toà nhà không dung hợp với hồn phách Nhậm Hoa ngoài toà nhà trước khi cô đến? Như vậy cậu ta mới có thể điều khiển cả tòa nhà chứ?”

“Tôi không biết. Tôi cảm thấy Nhậm Hoa trong nhà nhất định phải loại bỏ một phần hồn phách của mình, hoặc là lúc trước đã xảy ra việc phát sinh ngoài ý muốn, khiến hồn phách Nhậm Hoa rời khỏi thân thể. Khi tôi và Nguyên Nguyên vừa mới trở lại toà nhà này, cũng như tôi sợ hãi mình rời khỏi lầu ba sẽ bị Nhậm Hoa lấy đi bao vải, Nhậm Hoa cũng lo rằng mình rời khỏi toà nhà để ra ngoài cũng sẽ bị tôi lấy đi căn nguyên nguyền rủa.”

Hà Sinh sốt ruột, “Vậy tại sao bây giờ Nhậm Hoa trong toà nhà lại chạy ra ngoài toà nhà để dung hợp với hồn phách của mình? Là để cho hai không gian biến thành một? Là vì tìm được… Thành Chu ở bên trong một không gian khác!”

Gương mặt Hà Sinh trở nên trắng bệch với suy đoán của mình, “Hiện tại không gian biến thành một, chúng tôi cũng có thể tìm được Thành Chu rồi hả? Nhưng vì sao chúng tôi vẫn không cảm giác thấy anh ấy?”

Diêu Phương Thanh xấu hổ nói, “Ấy, là vì tôi không muốn hai anh tìm được anh ấy nhanh như vậy, chủ yếu là sợ Nhậm Hoa đi theo các anh cũng sẽ tìm thấy Thành Chu, cho nên tôi đã dùng phép để Thành Chu sinh hồn ly thể rồi. Thân thể của anh ấy đã bị tôi giấu trong toà nhà, nơi đó là kết giới của tôi nên dĩ nhiên các anh không cảm giác thấy sự hiện hữu của anh ấy.”

Diêu Phương Thanh nói còn chưa dứt lời, Tư Đồ và Hà Sinh đã chia nhau chạy như điên, một người chạy lên lầu, một người chạy xuống lầu.

Diêu Phương Thanh khẽ thở dài, cúi người ôm lấy Nguyên Nguyên.

“Mẹ ơi, chúng ta có đi giúp chú không?” Nguyên Nguyên chớp chớp cặp mắt to.

“Không.” Diêu Phương Thanh sờ lên trán Nguyên Nguyên, nơi đó chẳng có gì cả, nhưng cô biết rõ con mình đã đánh mất sinh mệnh vì vết đập nơi đó.

“Vì sao không giúp họ? Nguyên Nguyên thích chú Thành, nếu chú là cha thì tốt quá rồi.”

Diêu Phương Thanh cười bi thương, “Xin lỗi Nguyên Nguyên…. Xin lỗi con, là vì mẹ không tốt!”

“Mẹ, mẹ đừng khóc…”

“Mẹ không khóc. Nguyên Nguyên, không phải mẹ không muốn giúp chú Thành, mà là chúng ta không thể giúp. Nếu như giúp họ, mẹ sẽ mất con vĩnh viễn…”

Nguyên Nguyên nghiêng đầu, không hiểu, “Mẹ, vì sao chúng ta giúp chú Thành thì mẹ sẽ mất đi Nguyên Nguyên?”

“Bởi vì mẹ đã từng làm một chuyện ngu xuẩn. Khi con không ở bên mẹ, mẹ đã quá tuyệt vọng, cũng quá căm hận, căm hận đến nỗi muốn tự tay giết chết tên khốn kia. Nhưng để giết hắn, mẹ phải trả một cái giá lớn… Đó là con.” Trong mắt Diêu Phương Thanh lấp lánh nước mắt, nhưng những giọt nước mắt kia đã biến mất trước khi chạm đất.

“Mẹ đã đồng ý với một người, rằng nếu ông ta để mẹ tự tay giết tên khốn kia, mẹ sẽ hiến tế linh hồn của con cho ông ta, để con trở thành quỷ của ông ta.”

Diêu Phương Thanh cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nói ra chuyện này, nhưng dưới sự dày vò của lương tâm qua bao ngày, cô vẫn nói ra sự thật cho con nghe.

Có thể nhóc con sẽ không hiểu, có thể nhóc con sẽ hận cô, nhưng cô mong Nguyên Nguyên được biết rõ sự thật. Vì giấu diếm mà bi kịch mới xảy ra giữa cô và người kia, thế nên cô không hi vọng bi kịch sẽ không lặp lại một lần nữa giữa con và mình.

Không biết Nguyên Nguyên đã hiểu ra hay chưa, nó chỉ ngậm ngón cái vào miệng.

“Nhưng khi thấy con, mẹ đã hối hận, mẹ không muốn giao con cho bất cứ kẻ nào cả! Mẹ vốn cho rằng sẽ để Âm ti đưa chúng ta đến địa phủ, để cho chúng ta đầu thai chuyển thế một lần nữa, để kẻ đó không thể mang con đi được. Thế nhưng không ngờ kẻ đó lại truyền lời cho mẹ trên đường xuống Âm phủ, bắt mẹ phải thực hiện lời hứa, và bảo rằng nếu chúng ta đến trại tập trung ở Địa phủ, sẽ có người tới mang con đi.”

Nguyên Nguyên nhả ngón tay cái ra, nghiêng đầu hỏi: “Cho nên mẹ mang Nguyên Nguyên trốn đến nơi này sao?”

Diêu Phương Thanh lắc đầu nặng nề, “Không, mẹ đã nói với kẻ đó là mình đã hối hận và nguyện ý đổi mình để lấy sự tự do cho con. Ban đầu ông ta không đồng ý, nhưng về sau lại chủ động thoả thuận với mẹ, nói chỉ cần mẹ giúp ông ta xử lý xong hai chuyện thì sẽ để yên cho hai mẹ con ta.”

Nguyên Nguyên bỗng run rẩy, hai tay ôm lấy cổ Diêu Phương Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, kẻ đó là người nguyền rủa chú Thành, là người rất đáng sợ, rất đáng sợ… phải không?”

“Con làm sao vậy?” Diêu Phương Thanh nhận ra con mình không ổn, vội vàng ôm chặt lấy nó mà hỏi.

“Mẹ, kẻ đó… đến rồi… Con sợ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện