Tu Diệp Vân ở trong quán cà phê, vẫn ngồi chỗ mình thường ngồi mà uống cà phê, nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy, thế giới này… có chút xa lạ.

Tu Diệp Vân vẫn tự nói với mình, phải trở về phải trở về, thế nhưng nếu đó chỉ là giấc mộng, vậy… có gì để nói phải trở về đây chứ? Trước khi ngủ luôn nhớ lại những chuyện xảy ra ở Linh Vực. Nhớ tới từng nơi từng người mình gặp, thường nghe nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nên mình không ngừng nhớ tới, nói không chừng sẽ lại một lần nữa mơ thấy. Vậy mà lão thiên gia ngay cả cơ hội nằm mơ cũng không cho Tu Diệp Vân, luôn để Tu Diệp Vân ngủ an an ổn ổn không mộng mị.

Tu Diệp Vân mỗi ngày tỉnh lại, đều nằm trên giường phát ngốc một hồi, tựa hồ, một phần trên giường, nên có Lãnh Quân Bạch nằm đó. Thế nhưng mỗi lần chạm tới, chỗ ấy đều trống không. Mỗi lần ngủ, theo bản năng xích qua một bên, luôn cảm thấy… nên dành chỗ cho một người, có điều ngày hôm sau, nơi mình không nằm tới, vẫn lạnh như băng, không chút độ ấm.

Bên cạnh mình, căn bản không có ai ngủ.

Xế chiều nay, Tu Diệp Vân rốt cục đả khởi  tinh thần, bởi vì khi ngủ trưa, hắn dường như đã mơ thấy  Lãnh Quân Bạch, còn nghe thấy Lãnh Quân Bạch nói ‘ta yêu ngươi’.

Cũng bởi vì ba chữ đó, Tu Diệp Vân lập tức cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, bởi vậy, mới tới quán cà phê này. Có điều, khi hắn nhìn những tòa nhà, nhìn người đi đường, buồn bực lại nổi lên.

Hóa ra, nằm mơ, căn bản không thể thỏa mãn được mình…

Đúng lúc này, Tu Diệp Vân thấy hai người bước qua ngoài cửa sổ, hai người mặc đồ cổ trang, tóc dài tung bay. Người nhìn khá đẹp kia thì hắn không biết, có điều, nam tử tuấn mỹ kia, hắn tuyệt đối sẽ không quên. Đây không phải là Tức Vũ sao? Tu Diệp Vân nhất thời tràn đầy sức sống, nếu, nếu Tức Vũ mặc cổ trang xuất hiện, cũng là chứng minh, mình thật sự từng đến một nơi gọi là Linh Vực!

Bởi vì quen biết với chủ quán cà phê, Tu Diệp Vân trực tiếp ném tiền lại rồi đuổi theo.

“Tức Vũ! Tức Vũ chờ một chút!” Tu Diệp Vân kêu lên, thấy Tức Vũ cùng nam tử kia ngừng lại, Tu Diệp Vân lập tức đuổi theo.

“Thật tốt quá, Tức Vũ… Nhìn thấy ngươi thật là quá tốt!” Tu Diệp Vân kích động nói.

“Hư!” Tức Vũ ra hiệu cho Tu Diệp Vân chớ lên tiếng.

Làm sao vậy? Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn Tức Vũ, sau đó nhìn nhìn chung quanh, mới phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, có vài người còn lộ ra nhè nhẹ thương hại.

“Người này thần kinh a, nói chuyện với không khí…” Người qua đường giáp khinh thường nói.

“Ai… Đáng tiếc, đẹp trai như vậy, thế mà lại điên…” Người qua đường ất tiếc hận nói.

“Có lẽ là đang đóng phim, chúng ta không chừng có thể lên TV nga, còn được đứng cùng anh đẹp trai!” Một đám nữ sinh hưng phấn nói.

“Tu Diệp Vân, bọn họ không thấy ta cùng Hi Minh, chúng ta ăn mặc như vậy, đương nhiên phải ẩn thân.”

Tu Diệp Vân khẽ gật đầu, thì ra nam tử xinh đẹp kêu là Hi Minh. Không có biện pháp, Tu Diệp Vân chỉ có thể tìm nơi bí mật nói chuyện.

“Nói, làm sao vậy? Có chuyện nói mau có rắm mau thả ta còn đưa Hi Minh đi chơi đây!” Tức Vũ nói.

“Tức Vũ, ta là muốn hỏi ngươi, ta tại sao lại ở đây? Ta thế nào đột nhiên lại trở lại?”

Nghe Tu Diệp Vân hỏi, Tức Vũ nhíu nhíu mày, sau đó từ trong tay áo lôi ra cuốn sổ nhỏ. Tu Diệp Vân liếc mắt một cái, “Ghi chép sự kiện tiểu tiên xuyên qua?”

“Khụ khụ…” Tức Vũ ho khan hai tiếng, “Không phải của ta, là tên thần gà mờ kia hại ngươi cùng vài người nữa xuyên qua, cụ thể ta sẽ không giải thích nhiều.” Tức Vũ nói xong, nhanh chóng lật xem nội dung, “Bởi vì thân thể của ngươi ở Linh Vực đã chết, mà ngươi vốn là linh hồn xuyên qua, bởi vậy, thân thể đã chết, linh hồn sẽ trở lại. Lúc ấy tên thần ngốc kia cho ngươi xuyên qua, đã phóng một luồng điện, kết quả đốt chát cả giường của ngươi, bởi vậy, thân thể ngươi cũng thuận lý thành chương mà hôn mê, không ai nhận thấy đoạn thời gian đó linh hồn ngươi căn bản không ở trong cơ thể.”

Đã chết? Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đúng rồi, hắn cùng Duẫn Phàm ăn bánh ngọt, sau đó… “Ta còn có thể trở về sao?”

“Có thể.”

“Mau cho ta trở về!”

“Ngươi xác định?” Tức Vũ hỏi, “Ta cho ngươi biết, nếu ngươi xác định ngươi muốn đi, như vậy ngươi ở thế giới này nhất định phải chết, không có khả năng giữ một thân thể không có linh hồn không bị hư thối, hơn nữa, ngươi trở về, sống lại, ngươi có nghĩ tới ngươi làm thế nào để sống lại không? Có lẽ, có người vì ngươi sống lại mà chết.” Tức Vũ nghiêm túc nói, “Tu Diệp Vân, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, thật sự.”

Tu Diệp Vân nhìn Tức Vũ, “Ta…” Nếu như mình chết, mụ mụ sẽ thương tâm, ‘bạn gá ‘ hủ nữ LES Mai Ngạn khẳng định cũng sẽ thương tâm, thế nhưng, người mình yêu đang ở Linh Vực, “Ta…” Nhưng vào lúc này, Tu Diệp Vân thấy giữa đường lớn, một chiếc xe con phi nhanh sắp va vào một bé gái.

Tu Diệp Vân khẽ cắn môi, nhào qua cứu bé gái kia. Nếu như mình không thể quyết định, vậy để lão thiên gia thay mình quyết định đi!

Khoảnh khắc thân thể bị cán qua, Tu Diệp Vân cảm giác cả người giống như bay lên, thân thể nhẹ dị thường. Tức Vũ nhìn Tu Diệp Vân, lắc đầu, “Ai… Đánh chết ta cũng không tin, ngươi là kẻ thích làm việc nghĩa đến vậy…” Nhìn Tu Diệp Vân nằm trong vũng máu, Tức Vũ chỉ có thể thở dài.

Tu Diệp Vân, là bị đâm chết, ngay cả bị thương cũng không có. Giống như đây chính là việc đã định trước. Tức Vũ duỗi ngón tay, đem hồn phách Tu Diệp Vân đưa ra khỏi cơ thể, sau đó đưa ra thế giới này, cho nó trở lại Linh Vực.

Chỉ là, Tu Diệp Vân không thể tưởng được chính là, người cứu mình chính là Lãnh Quân Bạch, người chết, chính là Lãnh Quân Bạch…

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Tu Diệp Vân tỉnh, mở to mắt, Tu Diệp Vân xả ra một nụ cười. Đúng vậy, nơi này là Vũ Phong, nơi này là Vũ Phong! Không chỉ là Vũ Phong, còn là phòng Lãnh Quân Bạch! Ngồi dậy, Tu Diệp Vân phát hiện đầu giường đặt một quyển sách, Tu Diệp Vân nhíu mày, đem sách cầm lên.

“Vĩnh viễn không thể nói?” Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, “Đây không phải là cuốn sách Quân Bạch vẫn không chịu cho mình xem sao?” Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân cười xấu xa, mở sách ra, giống như kẻ trộm.

“A… Quả nhiên là tiểu thuyết tình yêu.” Tu Diệp Vân lật lật, nội dung sách Tu Diệp Vân không thấy hứng thú, kết cục bi kịch hắn lại càng không muốn nhìn, nhưng cách vài trang sách lại có dòng bút ký, làm cho Tu Diệp Vân cảm thấy hứng thú.

Mở mấy trang đầu, Tu Diệp Vân nâng lên nhìn kỹ, ân, là chữ của Lãnh Quân Bạch.

“Ta mấy hôm trước nói chuyện cùng Tiểu Môi, không biết sao, ta cảm thấy hắn so với trong tưởng tượng của ta không giống chút nào, hắn nói cho ta biết hắn gọi là Tu Diệp Vân, ai… Mặc kệ thế nào, đúng là loại ta muốn kết giao bằng hữu, hắc hắc…” Tu Diệp Vân vừa nhìn vừa đọc ra tiếng, “Ha! Lãnh Quân Bạch… Quả nhiên ngay cả viết ra gì đó cũng ngốc nghếch như vậy.”

“Hôm nay ta vì Tu Diệp Vân bị thương rất rất nặng, đau muốn chết! Có điều bị Tu Diệp Vân làm trò trước mặt mọi người ôm tới chỗ Ti Kha, không biết vì cái gì… Có chút vui vẻ… Ha ha…”

“Hôm nay là sinh nhật của ta, có điều lại phát sinh ngoài ý muốn, ai… Tim đập thực nhanh… Buồn bực.” Tu Diệp Vân nghĩ tới cái hôn ngoài ý muốn kia.

“Tu Diệp Vân đối với Minh Tuyết điện hạ thật là tốt, ai… Tuy rằng hắn đối với ta cũng tốt lắm, chỉ là… Vì sao vẫn cảm thấy không giống nhau? Nhìn ánh mắt cưng chiều sủng nịnh của hắn, ta liền không thoải mái!” Tu Diệp Vân cười cười, đồng thời, vẻ mặt có chút ngây thơ khi Lãnh Quân Bạch viết ra những dòng này cứ nhất nhất hiện ra trong đầu.

“A a a a a ——! Làm sao bây giờ… Vai chính a, ngươi nói ta có phải giống ngươi rồi không, thích bằng hữu của mình… Vậy phải làm sao bây giờ a?”

“Vai chính a, Tu Diệp Vân nói muốn dẫn Minh Tuyết điện hạ đi Mạt Huyễn đại lục chơi, thật là, nếu không phải ta dốc lòng dạy để hắn có tư cách tham gia cuộc thi, hắn nào có cơ hội trúng thưởng chứ!” Tu Diệp Vân thấy Lãnh Quân Bạch còn vẽ cái mặt khóc bên cạnh, giống như cực kỳ ủy khuất.

“Tu Diệp Vân… Ta thích ngươi, nhưng ngươi đã cùng Minh Tuyết điện hạ thành một đôi, không công bằng, ngươi hạnh phúc, ta bi kịch.”

“Tu Diệp Vân, ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy, vì ta cả đêm không ngủ, được rồi, ta biết, bởi vì chúng ta là hảo hữu… Hảo huynh đệ…”

“Tu Diệp Vân, ngươi thế nào lại không khổ sở? Rõ ràng đứa nhỏ của Minh Tuyết điện hạ đã mất, ai… Quên đi, huynh đệ ta giúp ngươi khóc… Ngươi không khóc, ta… Khóc cho ngươi xem!”

“Vai chính a, ta khoe với ngươi một chút a, hôm nay Tu Diệp Vân nói ta là lão bà của hắn, ngươi xem, ta không thảm như ngươi, tuy rằng trước đây ta vẫn cảm thấy mình thảm hơn ngươi… Hắc hắc hắc…”

“Vai chính a, Tu Diệp Vân nói, cùng ta đi trảo Tâm trùng…”

Tu Diệp Vân từng trang từng trang lật xem, cơ hồ đọc hết những gì Lãnh Quân Bạch viết một lượt, nội dung đều làm cho hắn dở khóc dở cười, khó trách Lãnh Quân Bạch không chịu cho mình xem quyển sách này, thì ra còn cất giấu nhiều ‘tiểu bí mật’ như vậy. Nhìn thể tự quen thuộc này, Tu Diệp Vân muốn lập tức nhìn thấy Lãnh Quân Bạch.

Quyển sách ở trong này, có phải chứng tỏ Quân Bạch đã khôi phục trí nhớ? Nếu… Quyển sách này là vật đặc thù. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân lập tức xuống giường, cất kỹ sách. Đi đến trước cửa, Tu Diệp Vân quay đầu lại nhìn quyển sách kia, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy sách, chuẩn bị mang theo i gặp Lãnh Quân Bạch.

Đẩy cửa ra, Tu Diệp Vân vừa xuống lầu, vừa nhàm chán đem sách lật tới lật lui, kết quả không cẩn thận làm rơi một mảnh giấy. Tu Diệp Vân gập lưng nhặt trang giấy lên, thuận tiện nhìn nhìn. Trên đó viết bảy tám dòng chữ xiêu vẹo, mặc dù là chữ của Lãnh Quân Bạch, có điều… thế nào lại cảm thấy vô lực?

“Diệp Vân, ta nói rồi, một ngày nào đó sẽ cho ngươi xem quyển sách này, chỉ là, không nghĩ tới là hôm nay. Thực xin lỗi Diệp Vân, ta vậy mà lại quên mất ngươi… Càng xin lỗi chính là, ta phải rời khỏi ngươi. Ta nhìn ra bọn họ… Bọn họ đều thực yêu ngươi, có lẽ không có ta, ngươi vẫn có thể được yêu, thế nhưng nếu ta đã không có ngươi, ta sẽ sống không nổi… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Diệp Vân… Ta yêu ngươi…”

Đây là cái gì? Đây là cái gì! Tu Diệp Vân siết chặt trang giấy, đứng ở giữa thang lầu không nhúc nhích. Hắn không dám động, nhìn văn tự này, hắn có dự cảm không lành. Nội dung kém hơn những dòng trước rất nhiều, thế nào thoạt nhìn… lại trầm trọng như vậy?

Cái gì là ‘ta phải rời khỏi ngươi ’? Lãnh Quân Bạch đã nhớ lại mình, vì sao còn có thể viết mấy thứ này?

‘Ngươi có nghĩ tới ngươi làm thế nào sống lại không? Có lẽ, có người vì ngươi sống lại mà chết.’ Lời Tức Vũ nói nháy mắt nhảy vào đầu Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân run rẩy che miệng, chẳng lẽ… Người chết… Là Lãnh Quân Bạch?

Không thể nào… Không thể nào… Kích động lao xuống cầu thang, Tu Diệp Vân lớn tiếng gọi tên Lãnh Quân Bạch, thế nhưng cả gian nhà đều yên tĩnh quỷ dị, không có ai, thị sủng đâu? Trần bá đâu? Còn có Duẫn Phàm chết cùng mình đâu? Người đâu!

“Diệp Vân…”

Đang lúc Tu Diệp Vân nôn nóng bất an, một người từ ngoài đẩy cửa tiến vào.

“Bạch Kim Ngọc… Bạch Kim Ngọc, Lãnh Quân Bạch đâu? Duẫn Phàm đâu?” Thấy Bạch Kim Ngọc, Tu Diệp Vân lập tức tiến lên túm lấy bả vai Bạch Kim Ngọc lớn tiếng hỏi, “Bọn họ đâu… Bọn họ ở đâu? Ta muốn thấy bọn họ, lập tức lập tức!”

“Diệp Vân… Ngươi đừng như vậy…” Bạch Kim Ngọc không biết nên mở miệng báo cho Tu Diệp Vân tin Lãnh phó hiệu trưởng đã tử vong thế nào. Còn Duẫn Phàm vì không ai cứu trị, nên cũng không thể sống, nhưng mà… Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tu Diệp Vân, bảo y phải nói như thế nào đây?

“Ta không như vậy… Ta không như vậy…” Tu Diệp Vân buông Bạch Kim Ngọc ra, “Vậy, ngươi nói cho ta biết a… Bọn họ đâu…”

“Diệp Vân, ngươi phải cam đoan, nghe xong, phải trấn định, được không?” Bạch Kim Ngọc lo lắng nhìn Tu Diệp Vân, hảo hữu của mình a, vì sao lại bi thảm như vậy, dường như mỗi việc xảy ra quanh hắn đều không phải chuyện tốt lành gì.

“Hảo, ta trấn định, ngươi nói đi.”

“Bọn họ đã chết.” Bạch Kim Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất nói ra miệng.

“Chết như thế nào?” Tu Diệp Vân siết chặt nắm tay, run rẩy.

“Duẫn Phàm cùng ngươi trúng độc, vốn các ngươi đều đã chết, có điều Lãnh phó hiệu trưởng từng dùng Ngọc Thanh, nên hắn cho ngươi uống huyết của mình, để ngươi sống lại, mà hắn, Diệp Vân… Ngươi cũng biết… Hắn không có khả năng sống sót… Loại chuyện này, ngươi cũng trải qua… Chẳng qua, ngươi năng lực bạo phát, kỳ tích làm cho ngươi sống sót, còn Lãnh phó hiệu trưởng… Hắn không… Về phần Duẫn Phàm, không ai có thể giúp hắn…”

“Thi thể Quân Bạch đâu?”

“Lãnh phó hiệu trưởng nói, chờ hắn chết, lập tức đem thi thể của hắn hoả táng, bởi vậy…”

Tu Diệp Vân nhắm mắt lại, vì sao… Vì sao ngay cả một cái xác vẹn toàn cũng không lưu cho mình! Bản thân còn chưa thấy được… biểu tình hối hận của Lãnh Quân Bạch sau khi khôi phục trí nhớ, còn chưa cảm thụ… mỗi một cử chỉ ngôn hành của y sau khi khôi phục trí nhớ…

Ai cho ngươi cái quyền thay ta tìm chết! Tu Diệp Vân xiết chặt quyển sách trên tay, trong lòng bi thống không cách nào hình dung.

Bạch Kim Ngọc ở bên nhìn, muốn an ủi, thế nhưng… y lắc lắc đầu, cho dù ôm lấy Tu Diệp Vân, dùng ngàn vạn lời an ủi hắn, thì lại có ích lợi gì đâu? Hiện tại người chết, không phải ai khác, mà là Lãnh phó hiệu trưởng, cho dù an ủi, Tu Diệp Vân cũng đâu thể bình tĩnh lại? Hiện giờ hắn đứng bất động, phỏng chừng đã là cực hạn đi.

Làm hảo hữu, Bạch Kim Ngọc cảm thấy thứ Tu Diệp Vân cần giờ này khắc này, không phải an ủi. Mà nói đến cũng kỳ quái, Tu Diệp Vân thế nào giống như một chút cũng không quan tâm đến Duẫn Phàm? Bạch Kim Ngọc nghi hoặc.

“Mang ta đi…” Tu Diệp Vân hít sâu một hơi, “Mang ta tới mộ địa của Lãnh Quân Bạch, hắn là phó hiệu trưởng, mộ địa hẳn là tách biệt với người thường đi.”

Bạch Kim Ngọc nhìn Tu Diệp Vân vẫn chịu đựng, gật gật đầu, mang Tu Diệp Vân tới mộ địa của Lãnh Quân Bạch. Mộ địa được đặt trong một căn nhà thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho nơi này thoạt nhìn không hề u ám. Bên cạnh đủ loại hoa sặc sỡ, rất đẹp, giữa bụi hoa làm một con đường kéo từ mộ địa tới cánh cửa cho người ta đi lại. Tu Diệp Vân nhìn xung quanh, mộ địa giống Lãnh Quân Bạch như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà mộ địa bình thường cũng không có nhiều. Ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải ngoài ý muốn, người nơi này căn bản sẽ không chết.

Tu Diệp Vân theo thông đạo đi đến trước mộ địa, sau đó quỳ xuống. Bạch Kim Ngọc đứng ở ngoài cửa, không đi vào, y cảm thấy, giờ khắc này hẳn nên lưu lại không gian cho riêng Tu Diệp Vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện