Bởi vì động tác bật dậy của Tu Diệp Vân quá lớn, đánh thức Mai Ngạn đang ngủ say bên cạnh. Mai Ngạn nhu dụi mắt, ngẩng đầu lên.”Ô… Diệp Vân?”
“Cậu…” Tu Diệp Vân nhìn người trước mắt, hắn xác định, đây là Mai Ngạn, không phải băng tuyết mỹ nhân Ti Kha lớn lên giống hệt Mai Ngạn.
“Diệp Vân? A ——! Quá tốt rồi, Tu Diệp Vân cậu rốt cục cũng tỉnh rồi!” Mai Ngạn hai mắt tỏa sáng nhìn Tu Diệp Vân, kích động nắm tay Tu Diệp Vân, “Cậu không biết, trong lúc cậu hôn mê, mình có bao nhiêu đáng thương đâu, văn viết ra cũng không ai giúp mình kiểm tra lỗi chính tả, làm hại mình mấy đêm liền đều thức đêm kiểm tra văn của mình. Bình thường cậu là đối tượng trọng điểm YY của mình, cậu bị hôn mê, mình không có người YY … Mình…”
“Dừng… Dừng dừng dừng!” Tu Diệp Vân lập tức ngăn Mai Ngạn có thể nói một giờ không ngừng, “Cậu mới vừa nói cái gì… Hôn mê?”
“Đúng vậy a, Tu Diệp Vân, cậu đã hôn mê một tháng!” Mai Ngạn chớp mi nhìn Tu Diệp Vân, “Còn nhớ bữa mình nhờ cậu sửa văn không? Giường của cậu bỗng dưng phát hỏa, làm mẹ cậu sợ muốn chết, mình nghe xong còn tưởng cậu dục vọng bùng phát mà đi đốt giường. Sau đó đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói cậu thực khỏe mạnh, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.” Mai Ngạn nói xong, đột nhiên ghé mặt lại gần Tu Diệp Vân, “Mình nói Diệp Vân a, cậu thành thật nói cho mình biết, cậu… Có phải giống như tiểu thuyết mình viết, linh hồn xuyên qua?”
Tu Diệp Vân nhìn nhìn Mai Ngạn, “Không có…”
“Không có?” Mai Ngạn lộ ra biểu tình thất vọng, “Ai… Tại sao không có chứ…”
Tu Diệp Vân cúi đầu, kỳ thật, hắn cũng muốn biết mình rốt cuộc có xuyên qua không. Nếu như không, vậy chuyện hắn từng ở Linh Vực là thế nào? Nằm mơ? Nếu như là nằm mơ, vậy tại sao vui vẻ ấy, thống khổ ấy, lại chân thật như vậy…
“Tu Diệp Vân? Mình nói, cậu đừng lộ ra cái vẻ mặt này nữa.” Mai Ngạn nói, Tu Diệp Vân lúc này ngơ ngác như khúc gỗ, ánh mắt lại có chút thống khổ cùng mê mang, hắn không phải là hít nhiều khói quá mà hỏng não rồi chứ, một chút cũng không giống Tu Diệp Vân tràn đầy tự tin trước kia!
“Mai Ngạn…”
“Sao vậy?”
“Tôi cho cậu biết, tôi đã yêu một người, người kia cũng yêu tôi, thế nhưng có thể về sau tôi sẽ không còn được gặp lại người ấy.” Quân Bạch… Nếu đó chỉ là giấc mộng, ta chẳng phải là… Sẽ không còn được gặp lại ngươi …
“Ai u uy! Là ai làm cho Tu đại công tử của chúng ta hao tổn tinh thần như thế a? Đến… Nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ nhất định giúp ngươi thu phục!” Mai Ngạn vừa nghe Tu Diệp Vân có người thương liền lập tức hứng thú dâng trào, ánh mắt tỏa sáng, tuy rằng… từ lúc Diệp Vân tỉnh lại nó vẫn chưa hề mờ…
“Lãnh Quân Bạch…” Tu Diệp Vân chậm rãi nói ra cái tên này.
“A?” Nghe Tu Diệp Vân trả lời, Mai Ngạn sửng sốt hồi lâu, sau đó liền cười ha ha, “Ai u Tu Diệp Vân, mình thật không biết ngươi lại thích tiểu thuyết của mình như vậy a… Mà kỳ quái, Lãnh Quân Bạch cũng không phải diễn viên, cậu thế nào lại thích hắn? Mọi người đều là thích Tu Trạch Vũ bề ngoài lãnh khốc nhưng lại đối yêu sâu đậm Minh Tuyết điện hạ a.”
“Thiết… Cái tên tiểu hài tử kia?” Tu Diệp Vân nhẹ giọng nói.
“Cái gì tiểu hài tử?”
Tu Diệp Vân nhìn nhìn Mai Ngạn, sau đó cúi đầu không nhắc lại, cho dù nói, Mai Ngạn cũng không hiểu. Tu Diệp Vân thở dài, lúc này, nỗi khổ trong lòng hắn có thể nói cùng ai a? Ai có thể hiểu được tâm tình hắn hiện tại a? === ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Linh Vực, Vũ Phong đại lục.
Lúc này, trong phòng Duẫn Phàm, tụ tập toàn những nhân vật trọng yếu của Vũ Phong đại lục. Đám thị sủng nhà Lãnh Quân Bạch đều cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao mấy người này đều đi vào nhà chủ nhân, mà chủ nhân lại đem chính mình nhốt trong thư phòng.
Kỳ thật, lúc ấy Tu Diệp Vân kiên định nói với Lãnh Quân Bạch những lời đó, tim y vẫn nhảy bang bang, tuy rằng, chỉ cần một người còn sống, tim hắn nhất định sẽ nhảy lên như vậy, có điều tâm mình có phải đã nhảy nhanh hơn một chút?
Vì sao khi thấy sự kiên định trong mắt Tu Diệp Vân, bản thân lại đột nhiên có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm? Cái loại cảm giác này, khiến Lãnh Quân Bạch cũng không hiểu nổi tâm tình rối rắm lúc này.
Thật giống như mình nói muốn Tu Diệp Vân dọn ra ngoài, nhưng thực tế, lại hy vọng hắn chỉ là dọn ra, mà không phải thực sự từ bỏ mình.
Trần bá vốn xuất quỷ nhập thần, gần đây lại ‘bình thường’ đến thần kỳ. Nhất là thời điểm mình ôm ấp thị sủng, Trần bá luôn xuất hiện xung quanh, nói là phải tùy thời tùy chỗ phục vụ chủ nhân.
Được rồi, Lãnh Quân Bạch tin Trần bá, nhưng rốt cục có một lần để mình phát hiện đi? Y thấy Trần bá ở sau lưng mình lộ ra ánh mắt thất vọng, mà khi mình và thị sủng chơi đùa, trong thất vọng còn kèm theo càng nhiều bất đắc dĩ.
Lãnh Quân Bạch nghĩ tới vấn đề này, kết quả lại càng làm y thêm hỗn loạn. Trần bá không có khả năng thích mình, vậy lão vì sao phải lộ ra biểu tình như vậy? Trước kia mặc mình vui đùa thế nào, Trần bá cũng chỉ khi mình gọi mới xuất hiện, hơn nữa, trong mắt cơ hồ không có một tia tình cảm dư thừa.
Mà hiện tại, lão không chỉ thường xuyên xuất hiện, còn có khi lộ ra biểu tình như vậy, thật sự làm cho Lãnh Quân Bạch nghĩ không ra.
Sau lại có một lần, Lãnh Quân Bạch thấy Trần bá cùng Tu Diệp Vân nói chuyện, biểu tình kia, ánh mắt kia, thân thiết như nhìn hài tử của mình, y thậm chí còn nghe thấy Trần bá hỏi Tu Diệp Vân ‘Diệp Vân thiếu gia là muốn buông tha cho chủ nhân sao?’.
Tuy rằng không rõ ý nghĩa trong đó, nhưng ít nhất khi đó Lãnh Quân Bạch có thể khẳng định, những thay đổi của Trần bá đối với mình, nhất định có liên quan tới Tu Diệp Vân.
Càng làm Lãnh Quân Bạch cảm thấy kỳ quái chính là, Trần bá cư nhiên kêu Tu Diệp Vân là Diệp Vân thiếu gia, đây là kiểu xưng hô gì? Trước kia bản thân từng nói, nữ hầu gọi chung là XX tiểu thư, nam sủng gọi chung là XX thiếu gia, này… Hay là Tu Diệp Vân từng là nam sủng của mình?
Thế nhưng… Lãnh Quân Bạch vẫn cảm thấy đại não mình giống như thoái hóa vậy, bởi vì, có những việc còn chưa làm rõ hoàn toàn, liền tự động chìm vào mê hoặc. Nói thật, Tu Diệp Vân có phải nam sủng của mình không, y sao lại không biết?
Nhưng đối chiếu với trạng huống trước mắt này. Bản thân đích thật là không biết, hoặc là nói, là bỏ qua. Hay… Là căn bản là quên?
Nghĩ đến đây, Lãnh Quân Bạch muốn ngủ cũng ngủ không được, xuống giường mặc y phục tử tế, liền chuẩn bị đi tìm Tu Diệp Vân để hỏi rõ ràng. Gọi Trần bá đến hỏi, liền biết được Tu Diệp Vân thế nào lại tới phòng Duẫn Phàm.
Được rồi, cảm giác phẫn nộ trong lòng này, không phải giả. Lãnh Quân Bạch túm lấy ngực, nghĩ như vậy.
Tới phòng Duẫn Phàm, Lãnh Quân Bạch ngay cả gõ cửa đều bỏ qua, trực tiếp đẩy cửa vào, kết quả, đập vào mi mắt chính là hai người đã bất tỉnh. Lãnh Quân Bạch thấy tơ máu ở khóe miệng Tu Diệp Vân, lập tức hoảng hồn, lãnh tĩnh thường ngày nháy mắt như bị thượng đế lấy đi, ngồi xụp xuống, sống chết lay Tu Diệp Vân, lớn tiếng gọi, đánh đấm, thế nhưng đối phương lại không cho Lãnh Quân Bạch tí xíu phản ứng nào.
Lãnh Quân Bạch phẫn hận nhìn mặt Tu Diệp Vân, sao mà gương mặt một khắc trước còn ra vẻ kiên định, hiện tại lại mang theo thống khổ? Đôi tay hữu lực, cường đại có thể đỡ lấy mình khi mình choáng váng, sao hiện tại vẫn đặt trên bụng không nhúc nhích?
“Tu Diệp Vân! Tu Diệp Vân ngươi tỉnh tỉnh cho ta! Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi!”
“Chủ nhân, thỉnh bình tĩnh, trước liên hệ Ti Kha y sư đi, nàng nhất định có biện pháp cứu người.” Trần bá nói xong, chủ động liên hệ với Ti Kha.
Biết tin Ti Kha lập tức tới, còn mang theo Bạch Kim Ngọc vừa mới thăng cấp trợ thủ, nhiều lần kiểm tra, xác định Tu Diệp Vân cùng Duẫn Phàm là trúng độc. Chuyện này rất nhanh đã bị Minh Tinh biết, Minh Tinh bỏ hết sự vụ trong tay, lập tức tới nhà Lãnh Quân Bạch.
Mà Tu Trạch Vũ ngay sau đó cũng nhận được tin, cũng nhanh chóng tới, trên đường đụng phải Minh Tuyết, Minh Tuyết thấy Tu Trạch Vũ vẻ mặt lo lắng, liền hỏi chuyện gì xảy ra. Tu Trạch Vũ lúc ấy gấp đến độ không thể tự hỏi bất cứ chuyện gì, cũng không nhìn xem là ai hỏi mình, vì thế liền nói với Minh Tuyết.
Bởi vậy, hiện tại trong phòng có Minh Tinh, Tu Trạch Vũ, Minh Tuyết, Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc. Mà Lãnh Quân Bạch phát hiện chuyện này, lại nhằm lúc tất cả mọi người đem tập trung chú ý tới Tu Diệp Vân, lặng lẽ rời khỏi đó.
Bởi vì y thấy Tu Diệp Vân không có bộ dáng tức giận, bởi vì y thấy Minh Tinh bệ hạ hốc mắt đỏ ngầu, Trạch Vũ điện hạ quỳ gối bên giường lẩm bẩm, hình tượng bị hủy hoàn toàn, Minh Tuyết điện hạ tránh ở góc cửa, trong mắt tràn đầy lo lắng. Y thấy Tu Diệp Vân được những người này quan tâm, đột nhiên không biết nên có biểu tình thế nào, chỉ biết là trong lòng đau vô hạn, khổ sở tột cùng, chỉ biết là… Y kích động thêm một chút, nói không chừng cũng sẽ làm trò ở trước mặt bọn họ bổ nhào vào Tu Diệp Vân, la to, khóc lớn, đem lo lắng trong lòng toàn bộ phát tiết ra.
Nhưng, Lãnh Quân Bạch không rõ tại sao mình lại như vậy, nên y rời khỏi phòng, nhốt mình trong thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, kết quả càng ngồi càng kích động, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Lãnh Quân Bạch như muốn phát tiết mà đem toàn bộ ngăn kéo của mình mở ra. Chính vì vậy, Lãnh Quân Bạch túm phải một ngăn kẻo không thể mở ra, nhìn kỹ, thì ra là bị mình bỏ thêm ma pháp khóa.
Là cái gì đây? Trong trí nhớ của Lãnh Quân Bạch, hình như… Không có cái gì quan trọng đến mức mình phải khóa… Thế nào một chút ấn tượng với thứ này đều không có? Mặc niệm chú ngữ mở khóa, Lãnh Quân Bạch kéo ngăn kéo ra. Bên trong khoảng không trống rỗng, chỉ có một quyển sách bìa khá đẹp.
Lãnh Quân Bạch lấy sách ra, dùng tay sờ sờ tên sách, vĩnh… viễn… không thể nói… Đột nhiên, đầu Lãnh Quân Bạch đau đớn kịch liệt, giống như có cái gì muốn chui ra. Thống khổ ôm chặt đầu, ký ức khổng lồ bỗng chốc tràn ra.
Lần đầu gặp mặt, Tu Diệp Vân khiến mình cảm giác khác lạ, ở chung lâu, Tu Diệp Vân làm cho mình càng ngày càng để ý, thấy hắn cùng người khác vui vẻ, Tu Diệp Vân làm cho mình ghen tỵ. Vì trị thương cho mình, Tu Diệp Vân cả đêm không ngủ bồi bên cạnh mình, Tu Diệp Vân thường thường cho mình một cái hôn dụ hoặc mình, Tu Diệp Vân có năng lực khiến mình vì mà hắn khóc… Còn có cuối cùng, Tu Diệp Vân vào lúc bản thân thương tâm tuyệt vọng, đột nhiên tuyên bố, mình là lão bà của hắn…
Một cái gì đó hắc sắc từ trán Lãnh Quân Bạch bay ra, lơ lửng giữa không trung, giống như sương mù đen, cuối cùng chậm rãi biến mất. Lãnh Quân Bạch ngẩng đầu, cầm lên cuốn sách vừa bị mình ném đi lúc đau đớn, nhanh chóng ôm vào ngực, trên mặt đã sớm tràn đầy nước mắt.
Đứng lên, Lãnh Quân Bạch nhanh chóng chạy đến phòng Duẫn Phàm, vội vàng muốn gặp Tu Diệp Vân. Thế nhưng, khi đẩy cánh cửa kia ra, thấy Tu Trạch Vũ quỳ gối trước mặt Ti Kha, nói… Cứu cứu hắn…
Rốt cuộc Diệp Vân làm sao vậy, có thể làm cho Tu Trạch Vũ như vậy? “Ti Kha, Diệp Vân, thế nào?”
Ti Kha nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, nghĩ nghĩ, vẫn là nói thực, “Lãnh phó hiệu trưởng, Tu Diệp Vân cùng Duẫn Phàm, đã tắt thở. Thực sự thì, bọn họ sau khi trúng độc, đã chết.”
‘Ba!’ quyển sách trên tay Lãnh Quân Bạch rơi xuống mặt đất. Sao có thể? Tu Diệp Vân sao có thể chết chứ! Mình chỉ vừa mới khôi phục trí nhớ a, hắn sao có thể cứ như vậy mà chết? Không có khả năng, nhất định còn có phương pháp! “Ti Kha, thật sự không có cách nào sao?” Lãnh Quân Bạch vẫn không thể tin được, nếu ngay cả Ti Kha cũng không có cách nào, như vậy còn ai có thể cứu Tu Diệp Vân?
Ti Kha lắc đầu, xoay người về phía khác. Lãnh Quân Bạch nhìn về phía Bạch Kim Ngọc, Bạch Kim Ngọc cũng chỉ cúi đầu.
“Ngọc Thanh.” Minh Tuyết vẫn đứng cạnh cửa đột nhiên nói, “Ngọc Thanh, giúp người khởi tử hồi sinh.” Minh Tuyết nhẹ nhàng nói, “Một người có Ngọc Thanh phục nhập trong cơ thể một năm hoặc hơn một năm, huyết của hắn có thể đem người chết sống lại.” Minh Tuyết mặt không chút thay đổi nói, lại, cũng là cách tốt nhất, bởi vì… Ngọc Thanh, giúp y hồi sinh Cần Trạch, cũng làm y hoàn toàn đoạn tuyệt với Tu Diệp Vân.
“Không được, có thể được Ngọc Thanh hồi sinh, đều là thân thể chưa hư thối, mà độc trong người Tu Diệp Vân, không bao lâu sẽ bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, nếu hiện tại tìm người ăn Ngọc Thanh, căn bản không kịp.” Ti Kha nói, “Huống hồ, có thể tìm ai đây?” Ti Kha nhìn mặt đất, “Ai cũng không thể tìm, nếu để Tu Diệp Vân biết chúng ta vì cứu hắn mà lạm sát kẻ vô tội, hắn… sẽ mất hứng đi.” Ti Kha nói xong, liền nhớ lại lần trước muốn bắt Lãnh Quân Bạch làm thí nghiệm, Tu Diệp Vân đã nói thế nào.
Tu Diệp Vân có quan niệm người người đều ngang hàng, đây là quan niệm Ti Kha vẫn không biết vì sao lại xuất hiện trong đầu Tu Diệp Vân.
“Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải cứu hắn, cho dù ta chết cũng được!” Tu Trạch Vũ nói, hoàn toàn mất uy phong, đây là lần đầu tiên, y đem cái Tu Diệp Vân gọi là tính tiểu hài tử bại lộ trước mặt mọi người. “Ta mặc kệ! Tôi mặc kệ! Cho dù chết bao nhiêu người cũng không sao hết, ta chỉ muốn Tu Diệp Vân không chết là được, chẳng sợ hắn sau khi tỉnh lại, sẽ hận chết ta!”
“Tôi cũng nguyện ý chết…” Minh Tuyết đứng cạnh cửa nói, ánh mắt nhìn nơi nào đó, vẫn không nhìn Tu Diệp Vân. Không biết nếu mình chết, Tu Diệp Vân có thể bớt hận mình đi một chút hay không?
Nghe thấy Tu Trạch Vũ cùng Minh Tuyết nói vậy, Minh Tinh há miệng thở dốc, mới vừa muốn nói gì, liền bị Lãnh Quân Bạch đánh gãy.
“Tất cả mọi người đừng nói nữa.” Lãnh Quân Bạch thanh âm bình tĩnh dị thường, trên mặt còn mang theo mỉm cười, “Để cho ta đi. Ta trước đây có dùng qua Ngọc Thanh, dùng để phòng độc, huyết của ta, đã sớm có được năng lực khởi tử hồi sinh. Diệp Vân là người ta thích, ta tới cứu, nhưng, ta cũng chỉ có năng lực cứu một mình hắn.” Lãnh Quân Bạch đi đến bên giường, mỉm cười nhìn Tu Diệp Vân, nếu… Nếu như mình không mất ký ức, có lẽ, Tu Diệp Vân sẽ không xảy ra chuyện đi… Y theo bản năng đem trách nhiệm toàn bộ quy kết lên người mình.
“Lãnh phó hiệu trưởng ngươi không được!” Bạch Kim Ngọc lên tiếng ngăn cản, “Tu Diệp Vân sẽ không đồng ý cho ngươi chết!”
“Thế nhưng, so với hắn chết, ta càng nguyện ý để mình chết.” Lãnh Quân Bạch nói, vừa rồi xem biểu hiện của mọi người, y chỉ biết, Tu Trạch Vũ nhất định là thích Tu Diệp Vân, mà Minh Tuyết… Cũng nhất định có cảm tình với Tu Diệp Vân, chỉ là ban đầu mình cũng không phát hiện thôi, bởi vậy, nếu như mình chết, Tu Diệp Vân còn có bọn họ. Mà… Nếu như Tu Diệp Vân chết, vậy thì mình… sẽ sống không bằng chết, như vậy còn không bằng hy sinh bản thân, cứu Diệp Vân sống lại, đúng không?
Đúng hay không?
Lãnh Quân Bạch hôn lên môi Tu Diệp Vân, ngồi xuống bên giường, tựa đầu vào vai Tu Diệp Vân, không để mọi người thấy mặt mình. Y run rẩy sợ hãi, thế nhưng, vì Tu Diệp Vân, đây không tính là cái gì.
Diệp Vân… Ta yêu ngươi… Cho nên khi ngươi tỉnh lại, chớ có trách ta… Cho dù ta chết … Van cầu ngươi, chớ có trách ta…
“Cậu…” Tu Diệp Vân nhìn người trước mắt, hắn xác định, đây là Mai Ngạn, không phải băng tuyết mỹ nhân Ti Kha lớn lên giống hệt Mai Ngạn.
“Diệp Vân? A ——! Quá tốt rồi, Tu Diệp Vân cậu rốt cục cũng tỉnh rồi!” Mai Ngạn hai mắt tỏa sáng nhìn Tu Diệp Vân, kích động nắm tay Tu Diệp Vân, “Cậu không biết, trong lúc cậu hôn mê, mình có bao nhiêu đáng thương đâu, văn viết ra cũng không ai giúp mình kiểm tra lỗi chính tả, làm hại mình mấy đêm liền đều thức đêm kiểm tra văn của mình. Bình thường cậu là đối tượng trọng điểm YY của mình, cậu bị hôn mê, mình không có người YY … Mình…”
“Dừng… Dừng dừng dừng!” Tu Diệp Vân lập tức ngăn Mai Ngạn có thể nói một giờ không ngừng, “Cậu mới vừa nói cái gì… Hôn mê?”
“Đúng vậy a, Tu Diệp Vân, cậu đã hôn mê một tháng!” Mai Ngạn chớp mi nhìn Tu Diệp Vân, “Còn nhớ bữa mình nhờ cậu sửa văn không? Giường của cậu bỗng dưng phát hỏa, làm mẹ cậu sợ muốn chết, mình nghe xong còn tưởng cậu dục vọng bùng phát mà đi đốt giường. Sau đó đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói cậu thực khỏe mạnh, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.” Mai Ngạn nói xong, đột nhiên ghé mặt lại gần Tu Diệp Vân, “Mình nói Diệp Vân a, cậu thành thật nói cho mình biết, cậu… Có phải giống như tiểu thuyết mình viết, linh hồn xuyên qua?”
Tu Diệp Vân nhìn nhìn Mai Ngạn, “Không có…”
“Không có?” Mai Ngạn lộ ra biểu tình thất vọng, “Ai… Tại sao không có chứ…”
Tu Diệp Vân cúi đầu, kỳ thật, hắn cũng muốn biết mình rốt cuộc có xuyên qua không. Nếu như không, vậy chuyện hắn từng ở Linh Vực là thế nào? Nằm mơ? Nếu như là nằm mơ, vậy tại sao vui vẻ ấy, thống khổ ấy, lại chân thật như vậy…
“Tu Diệp Vân? Mình nói, cậu đừng lộ ra cái vẻ mặt này nữa.” Mai Ngạn nói, Tu Diệp Vân lúc này ngơ ngác như khúc gỗ, ánh mắt lại có chút thống khổ cùng mê mang, hắn không phải là hít nhiều khói quá mà hỏng não rồi chứ, một chút cũng không giống Tu Diệp Vân tràn đầy tự tin trước kia!
“Mai Ngạn…”
“Sao vậy?”
“Tôi cho cậu biết, tôi đã yêu một người, người kia cũng yêu tôi, thế nhưng có thể về sau tôi sẽ không còn được gặp lại người ấy.” Quân Bạch… Nếu đó chỉ là giấc mộng, ta chẳng phải là… Sẽ không còn được gặp lại ngươi …
“Ai u uy! Là ai làm cho Tu đại công tử của chúng ta hao tổn tinh thần như thế a? Đến… Nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ nhất định giúp ngươi thu phục!” Mai Ngạn vừa nghe Tu Diệp Vân có người thương liền lập tức hứng thú dâng trào, ánh mắt tỏa sáng, tuy rằng… từ lúc Diệp Vân tỉnh lại nó vẫn chưa hề mờ…
“Lãnh Quân Bạch…” Tu Diệp Vân chậm rãi nói ra cái tên này.
“A?” Nghe Tu Diệp Vân trả lời, Mai Ngạn sửng sốt hồi lâu, sau đó liền cười ha ha, “Ai u Tu Diệp Vân, mình thật không biết ngươi lại thích tiểu thuyết của mình như vậy a… Mà kỳ quái, Lãnh Quân Bạch cũng không phải diễn viên, cậu thế nào lại thích hắn? Mọi người đều là thích Tu Trạch Vũ bề ngoài lãnh khốc nhưng lại đối yêu sâu đậm Minh Tuyết điện hạ a.”
“Thiết… Cái tên tiểu hài tử kia?” Tu Diệp Vân nhẹ giọng nói.
“Cái gì tiểu hài tử?”
Tu Diệp Vân nhìn nhìn Mai Ngạn, sau đó cúi đầu không nhắc lại, cho dù nói, Mai Ngạn cũng không hiểu. Tu Diệp Vân thở dài, lúc này, nỗi khổ trong lòng hắn có thể nói cùng ai a? Ai có thể hiểu được tâm tình hắn hiện tại a? === ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Linh Vực, Vũ Phong đại lục.
Lúc này, trong phòng Duẫn Phàm, tụ tập toàn những nhân vật trọng yếu của Vũ Phong đại lục. Đám thị sủng nhà Lãnh Quân Bạch đều cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao mấy người này đều đi vào nhà chủ nhân, mà chủ nhân lại đem chính mình nhốt trong thư phòng.
Kỳ thật, lúc ấy Tu Diệp Vân kiên định nói với Lãnh Quân Bạch những lời đó, tim y vẫn nhảy bang bang, tuy rằng, chỉ cần một người còn sống, tim hắn nhất định sẽ nhảy lên như vậy, có điều tâm mình có phải đã nhảy nhanh hơn một chút?
Vì sao khi thấy sự kiên định trong mắt Tu Diệp Vân, bản thân lại đột nhiên có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm? Cái loại cảm giác này, khiến Lãnh Quân Bạch cũng không hiểu nổi tâm tình rối rắm lúc này.
Thật giống như mình nói muốn Tu Diệp Vân dọn ra ngoài, nhưng thực tế, lại hy vọng hắn chỉ là dọn ra, mà không phải thực sự từ bỏ mình.
Trần bá vốn xuất quỷ nhập thần, gần đây lại ‘bình thường’ đến thần kỳ. Nhất là thời điểm mình ôm ấp thị sủng, Trần bá luôn xuất hiện xung quanh, nói là phải tùy thời tùy chỗ phục vụ chủ nhân.
Được rồi, Lãnh Quân Bạch tin Trần bá, nhưng rốt cục có một lần để mình phát hiện đi? Y thấy Trần bá ở sau lưng mình lộ ra ánh mắt thất vọng, mà khi mình và thị sủng chơi đùa, trong thất vọng còn kèm theo càng nhiều bất đắc dĩ.
Lãnh Quân Bạch nghĩ tới vấn đề này, kết quả lại càng làm y thêm hỗn loạn. Trần bá không có khả năng thích mình, vậy lão vì sao phải lộ ra biểu tình như vậy? Trước kia mặc mình vui đùa thế nào, Trần bá cũng chỉ khi mình gọi mới xuất hiện, hơn nữa, trong mắt cơ hồ không có một tia tình cảm dư thừa.
Mà hiện tại, lão không chỉ thường xuyên xuất hiện, còn có khi lộ ra biểu tình như vậy, thật sự làm cho Lãnh Quân Bạch nghĩ không ra.
Sau lại có một lần, Lãnh Quân Bạch thấy Trần bá cùng Tu Diệp Vân nói chuyện, biểu tình kia, ánh mắt kia, thân thiết như nhìn hài tử của mình, y thậm chí còn nghe thấy Trần bá hỏi Tu Diệp Vân ‘Diệp Vân thiếu gia là muốn buông tha cho chủ nhân sao?’.
Tuy rằng không rõ ý nghĩa trong đó, nhưng ít nhất khi đó Lãnh Quân Bạch có thể khẳng định, những thay đổi của Trần bá đối với mình, nhất định có liên quan tới Tu Diệp Vân.
Càng làm Lãnh Quân Bạch cảm thấy kỳ quái chính là, Trần bá cư nhiên kêu Tu Diệp Vân là Diệp Vân thiếu gia, đây là kiểu xưng hô gì? Trước kia bản thân từng nói, nữ hầu gọi chung là XX tiểu thư, nam sủng gọi chung là XX thiếu gia, này… Hay là Tu Diệp Vân từng là nam sủng của mình?
Thế nhưng… Lãnh Quân Bạch vẫn cảm thấy đại não mình giống như thoái hóa vậy, bởi vì, có những việc còn chưa làm rõ hoàn toàn, liền tự động chìm vào mê hoặc. Nói thật, Tu Diệp Vân có phải nam sủng của mình không, y sao lại không biết?
Nhưng đối chiếu với trạng huống trước mắt này. Bản thân đích thật là không biết, hoặc là nói, là bỏ qua. Hay… Là căn bản là quên?
Nghĩ đến đây, Lãnh Quân Bạch muốn ngủ cũng ngủ không được, xuống giường mặc y phục tử tế, liền chuẩn bị đi tìm Tu Diệp Vân để hỏi rõ ràng. Gọi Trần bá đến hỏi, liền biết được Tu Diệp Vân thế nào lại tới phòng Duẫn Phàm.
Được rồi, cảm giác phẫn nộ trong lòng này, không phải giả. Lãnh Quân Bạch túm lấy ngực, nghĩ như vậy.
Tới phòng Duẫn Phàm, Lãnh Quân Bạch ngay cả gõ cửa đều bỏ qua, trực tiếp đẩy cửa vào, kết quả, đập vào mi mắt chính là hai người đã bất tỉnh. Lãnh Quân Bạch thấy tơ máu ở khóe miệng Tu Diệp Vân, lập tức hoảng hồn, lãnh tĩnh thường ngày nháy mắt như bị thượng đế lấy đi, ngồi xụp xuống, sống chết lay Tu Diệp Vân, lớn tiếng gọi, đánh đấm, thế nhưng đối phương lại không cho Lãnh Quân Bạch tí xíu phản ứng nào.
Lãnh Quân Bạch phẫn hận nhìn mặt Tu Diệp Vân, sao mà gương mặt một khắc trước còn ra vẻ kiên định, hiện tại lại mang theo thống khổ? Đôi tay hữu lực, cường đại có thể đỡ lấy mình khi mình choáng váng, sao hiện tại vẫn đặt trên bụng không nhúc nhích?
“Tu Diệp Vân! Tu Diệp Vân ngươi tỉnh tỉnh cho ta! Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi!”
“Chủ nhân, thỉnh bình tĩnh, trước liên hệ Ti Kha y sư đi, nàng nhất định có biện pháp cứu người.” Trần bá nói xong, chủ động liên hệ với Ti Kha.
Biết tin Ti Kha lập tức tới, còn mang theo Bạch Kim Ngọc vừa mới thăng cấp trợ thủ, nhiều lần kiểm tra, xác định Tu Diệp Vân cùng Duẫn Phàm là trúng độc. Chuyện này rất nhanh đã bị Minh Tinh biết, Minh Tinh bỏ hết sự vụ trong tay, lập tức tới nhà Lãnh Quân Bạch.
Mà Tu Trạch Vũ ngay sau đó cũng nhận được tin, cũng nhanh chóng tới, trên đường đụng phải Minh Tuyết, Minh Tuyết thấy Tu Trạch Vũ vẻ mặt lo lắng, liền hỏi chuyện gì xảy ra. Tu Trạch Vũ lúc ấy gấp đến độ không thể tự hỏi bất cứ chuyện gì, cũng không nhìn xem là ai hỏi mình, vì thế liền nói với Minh Tuyết.
Bởi vậy, hiện tại trong phòng có Minh Tinh, Tu Trạch Vũ, Minh Tuyết, Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc. Mà Lãnh Quân Bạch phát hiện chuyện này, lại nhằm lúc tất cả mọi người đem tập trung chú ý tới Tu Diệp Vân, lặng lẽ rời khỏi đó.
Bởi vì y thấy Tu Diệp Vân không có bộ dáng tức giận, bởi vì y thấy Minh Tinh bệ hạ hốc mắt đỏ ngầu, Trạch Vũ điện hạ quỳ gối bên giường lẩm bẩm, hình tượng bị hủy hoàn toàn, Minh Tuyết điện hạ tránh ở góc cửa, trong mắt tràn đầy lo lắng. Y thấy Tu Diệp Vân được những người này quan tâm, đột nhiên không biết nên có biểu tình thế nào, chỉ biết là trong lòng đau vô hạn, khổ sở tột cùng, chỉ biết là… Y kích động thêm một chút, nói không chừng cũng sẽ làm trò ở trước mặt bọn họ bổ nhào vào Tu Diệp Vân, la to, khóc lớn, đem lo lắng trong lòng toàn bộ phát tiết ra.
Nhưng, Lãnh Quân Bạch không rõ tại sao mình lại như vậy, nên y rời khỏi phòng, nhốt mình trong thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, kết quả càng ngồi càng kích động, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Lãnh Quân Bạch như muốn phát tiết mà đem toàn bộ ngăn kéo của mình mở ra. Chính vì vậy, Lãnh Quân Bạch túm phải một ngăn kẻo không thể mở ra, nhìn kỹ, thì ra là bị mình bỏ thêm ma pháp khóa.
Là cái gì đây? Trong trí nhớ của Lãnh Quân Bạch, hình như… Không có cái gì quan trọng đến mức mình phải khóa… Thế nào một chút ấn tượng với thứ này đều không có? Mặc niệm chú ngữ mở khóa, Lãnh Quân Bạch kéo ngăn kéo ra. Bên trong khoảng không trống rỗng, chỉ có một quyển sách bìa khá đẹp.
Lãnh Quân Bạch lấy sách ra, dùng tay sờ sờ tên sách, vĩnh… viễn… không thể nói… Đột nhiên, đầu Lãnh Quân Bạch đau đớn kịch liệt, giống như có cái gì muốn chui ra. Thống khổ ôm chặt đầu, ký ức khổng lồ bỗng chốc tràn ra.
Lần đầu gặp mặt, Tu Diệp Vân khiến mình cảm giác khác lạ, ở chung lâu, Tu Diệp Vân làm cho mình càng ngày càng để ý, thấy hắn cùng người khác vui vẻ, Tu Diệp Vân làm cho mình ghen tỵ. Vì trị thương cho mình, Tu Diệp Vân cả đêm không ngủ bồi bên cạnh mình, Tu Diệp Vân thường thường cho mình một cái hôn dụ hoặc mình, Tu Diệp Vân có năng lực khiến mình vì mà hắn khóc… Còn có cuối cùng, Tu Diệp Vân vào lúc bản thân thương tâm tuyệt vọng, đột nhiên tuyên bố, mình là lão bà của hắn…
Một cái gì đó hắc sắc từ trán Lãnh Quân Bạch bay ra, lơ lửng giữa không trung, giống như sương mù đen, cuối cùng chậm rãi biến mất. Lãnh Quân Bạch ngẩng đầu, cầm lên cuốn sách vừa bị mình ném đi lúc đau đớn, nhanh chóng ôm vào ngực, trên mặt đã sớm tràn đầy nước mắt.
Đứng lên, Lãnh Quân Bạch nhanh chóng chạy đến phòng Duẫn Phàm, vội vàng muốn gặp Tu Diệp Vân. Thế nhưng, khi đẩy cánh cửa kia ra, thấy Tu Trạch Vũ quỳ gối trước mặt Ti Kha, nói… Cứu cứu hắn…
Rốt cuộc Diệp Vân làm sao vậy, có thể làm cho Tu Trạch Vũ như vậy? “Ti Kha, Diệp Vân, thế nào?”
Ti Kha nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, nghĩ nghĩ, vẫn là nói thực, “Lãnh phó hiệu trưởng, Tu Diệp Vân cùng Duẫn Phàm, đã tắt thở. Thực sự thì, bọn họ sau khi trúng độc, đã chết.”
‘Ba!’ quyển sách trên tay Lãnh Quân Bạch rơi xuống mặt đất. Sao có thể? Tu Diệp Vân sao có thể chết chứ! Mình chỉ vừa mới khôi phục trí nhớ a, hắn sao có thể cứ như vậy mà chết? Không có khả năng, nhất định còn có phương pháp! “Ti Kha, thật sự không có cách nào sao?” Lãnh Quân Bạch vẫn không thể tin được, nếu ngay cả Ti Kha cũng không có cách nào, như vậy còn ai có thể cứu Tu Diệp Vân?
Ti Kha lắc đầu, xoay người về phía khác. Lãnh Quân Bạch nhìn về phía Bạch Kim Ngọc, Bạch Kim Ngọc cũng chỉ cúi đầu.
“Ngọc Thanh.” Minh Tuyết vẫn đứng cạnh cửa đột nhiên nói, “Ngọc Thanh, giúp người khởi tử hồi sinh.” Minh Tuyết nhẹ nhàng nói, “Một người có Ngọc Thanh phục nhập trong cơ thể một năm hoặc hơn một năm, huyết của hắn có thể đem người chết sống lại.” Minh Tuyết mặt không chút thay đổi nói, lại, cũng là cách tốt nhất, bởi vì… Ngọc Thanh, giúp y hồi sinh Cần Trạch, cũng làm y hoàn toàn đoạn tuyệt với Tu Diệp Vân.
“Không được, có thể được Ngọc Thanh hồi sinh, đều là thân thể chưa hư thối, mà độc trong người Tu Diệp Vân, không bao lâu sẽ bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, nếu hiện tại tìm người ăn Ngọc Thanh, căn bản không kịp.” Ti Kha nói, “Huống hồ, có thể tìm ai đây?” Ti Kha nhìn mặt đất, “Ai cũng không thể tìm, nếu để Tu Diệp Vân biết chúng ta vì cứu hắn mà lạm sát kẻ vô tội, hắn… sẽ mất hứng đi.” Ti Kha nói xong, liền nhớ lại lần trước muốn bắt Lãnh Quân Bạch làm thí nghiệm, Tu Diệp Vân đã nói thế nào.
Tu Diệp Vân có quan niệm người người đều ngang hàng, đây là quan niệm Ti Kha vẫn không biết vì sao lại xuất hiện trong đầu Tu Diệp Vân.
“Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải cứu hắn, cho dù ta chết cũng được!” Tu Trạch Vũ nói, hoàn toàn mất uy phong, đây là lần đầu tiên, y đem cái Tu Diệp Vân gọi là tính tiểu hài tử bại lộ trước mặt mọi người. “Ta mặc kệ! Tôi mặc kệ! Cho dù chết bao nhiêu người cũng không sao hết, ta chỉ muốn Tu Diệp Vân không chết là được, chẳng sợ hắn sau khi tỉnh lại, sẽ hận chết ta!”
“Tôi cũng nguyện ý chết…” Minh Tuyết đứng cạnh cửa nói, ánh mắt nhìn nơi nào đó, vẫn không nhìn Tu Diệp Vân. Không biết nếu mình chết, Tu Diệp Vân có thể bớt hận mình đi một chút hay không?
Nghe thấy Tu Trạch Vũ cùng Minh Tuyết nói vậy, Minh Tinh há miệng thở dốc, mới vừa muốn nói gì, liền bị Lãnh Quân Bạch đánh gãy.
“Tất cả mọi người đừng nói nữa.” Lãnh Quân Bạch thanh âm bình tĩnh dị thường, trên mặt còn mang theo mỉm cười, “Để cho ta đi. Ta trước đây có dùng qua Ngọc Thanh, dùng để phòng độc, huyết của ta, đã sớm có được năng lực khởi tử hồi sinh. Diệp Vân là người ta thích, ta tới cứu, nhưng, ta cũng chỉ có năng lực cứu một mình hắn.” Lãnh Quân Bạch đi đến bên giường, mỉm cười nhìn Tu Diệp Vân, nếu… Nếu như mình không mất ký ức, có lẽ, Tu Diệp Vân sẽ không xảy ra chuyện đi… Y theo bản năng đem trách nhiệm toàn bộ quy kết lên người mình.
“Lãnh phó hiệu trưởng ngươi không được!” Bạch Kim Ngọc lên tiếng ngăn cản, “Tu Diệp Vân sẽ không đồng ý cho ngươi chết!”
“Thế nhưng, so với hắn chết, ta càng nguyện ý để mình chết.” Lãnh Quân Bạch nói, vừa rồi xem biểu hiện của mọi người, y chỉ biết, Tu Trạch Vũ nhất định là thích Tu Diệp Vân, mà Minh Tuyết… Cũng nhất định có cảm tình với Tu Diệp Vân, chỉ là ban đầu mình cũng không phát hiện thôi, bởi vậy, nếu như mình chết, Tu Diệp Vân còn có bọn họ. Mà… Nếu như Tu Diệp Vân chết, vậy thì mình… sẽ sống không bằng chết, như vậy còn không bằng hy sinh bản thân, cứu Diệp Vân sống lại, đúng không?
Đúng hay không?
Lãnh Quân Bạch hôn lên môi Tu Diệp Vân, ngồi xuống bên giường, tựa đầu vào vai Tu Diệp Vân, không để mọi người thấy mặt mình. Y run rẩy sợ hãi, thế nhưng, vì Tu Diệp Vân, đây không tính là cái gì.
Diệp Vân… Ta yêu ngươi… Cho nên khi ngươi tỉnh lại, chớ có trách ta… Cho dù ta chết … Van cầu ngươi, chớ có trách ta…
Danh sách chương