Chương 398

“Em sao thế?” Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh đang ngồi ở ghế lái phụ, hình như tâm trạng không tốt lắm.

Niệm Ninh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tâm trạng không tốt lắm.”

Nghe cô nói vậy, Nhạc Cận Ninh an ủi vài câu, lúc này tâm trạng Niệm Ninh mới tốt lên một chút, ít nhất là cũng không phải khuôn mặt buồn râu nữa.

Xe rất nhanh sau đó đã tới cửa nhà họ Niệm, vì Nhạc Cận Ninh đã nói trước với người nhà họ Niệm, nên Niệm Ninh vừa xuống xe, đã thấy mấy người nhà họ Niệm ở cửa đợi cô.

Nhìn thấy xe dừng lại, ông Niệm lập tức đi tới phía trước nói: “Cậu Nhạc, cậu có việc gì thì nói trực tiếp với tôi là được, tôi qua đó, sao còn phải đích thân tới đây.”

“Ông Niệm nói chuyện khách sáo quá, ông là tiền bối, làm gì có hậu bối nào mà lại để tiền bối phải đến chứ.” Nhạc Cận Ninh nghĩ tới việc tiếp theo phải nhờ nhà họ Niệm chăm sóc bà nội một ngày, vì vậy vấn còn khách sáo với ông Niệm.

Cha Niệm cảm giác được thái độ bình thản của Nhạc Cận Ninh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Niệm Ninh vô cùng chán ghét thái độ này của cha Niệm, vì vậy theo bản năng đi chậm lại, yên lặng đi sau bọn họ.

Niệm Tâm Như không biết từ khi nào đã bước tới chỗ cô, lặng lẽ nói một câu: “Lát nữa cô ra chỗ xích đu ở phía sau biệt thự, tôi có một thứ tốt muốn cho cô coi, tôi cam đoan cô chưa từng thấy nó.”

Niệm Ninh tính ở miệng từ chối, lại thấy Niệm Tâm Như đi nhanh về phía trước mấy bước, giữ khoảng cách với cô, cô cũng không thể nào lớn tiếng gọi Niệm Tâm Như được.

Đơn giản cũng tùy cô thôi, dù sao nơi này cũng là nhà họ Niệm, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, cả nhà họ Niệm đều không thoát không liên quan.

Niệm Tâm Như có thành công gặp được cô đi nữa cũng không thể nào tự mình phát điên kéo cả nhà họ Niệm xuống nước được.

Chuyện này với cô mà nói là trăm lợi không hại.

Vài người nhanh chóng đi tới phòng khách rồi ngồi xuống ghế.

“Ông Niệm, về chuyện hôn sự, lần trước còn có chuyện quên nói với ông.

Nhạc Cận Ninh đại khái nói đến chuyện bà của Niệm Ninh cho bọn họ nghe.

Bà Niệm nhanh chóng hiểu được hàm ý lập tức cam đoan nói: “Cậu Nhạc, cậu yên tâm, bà của Niệm Ninh cũng là mẹ tôi, cho dù cậu không nhắc tới thì chúng tôi cũng chăm sóc tốt cho bà.”

Nhạc Cận Ninh đối với lời của mẹ Niệm cũng không nói gì, thấy bọn họ thức thời nên anh rất hài lòng với thái độ của bọn họ.

Khi vài người họ đang chăm chú trò chuyện thì Niệm Tâm Như thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ rời khỏi phòng khách, sau đó đi về hướng vườn hoa phía sau nhà.

Niệm Ninh thấy hướng rời đi của Niệm Tâm Như, bỗng nhiên nhớ tới chuyện khi nảy Niệm Tâm Như nói với cô, muốn cho cô xem một thứ.

Gô cũng thật sự muốn biết, Niệm Tâm Như rốt cuộc muốn giở trò gì.

Hiện tại Nhạc Cận Ninh đang ở nhà họ Niệm, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, xem chuyện này chắc sẽ không sao hết.

Nghĩ tới đây, Niệm Ninh đứng lên, nói với Nhạc Cận Ninh: “Cận Ninh, anh ở chỗ này đợi em, em đi tản bộ một lát.”

Nhạc Cận Ninh cũng sợ Niệm Ninh buồn chán, lập tức nói: “Đi đi, nhưng em cũng đừng để mình mệt quá!”

Niệm Ninh gật đầu, sau đó rời phòng khách, trực tiếp đi về phía vườn hoa tìm kiếm bóng dáng của Niệm Tâm Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện