Chương 397

Cho dù Niệm Ninh vẫn muốn tiếp tục ở viện điều dưỡng với bà, nhưng bà nội lại nhất quyết đuổi cô về.

Vì vậy, cô chỉ có thể nghe lời bà nội, trước khi đi, còn dặn dò dì Lục lần nữa, bảo dì chăm sóc tốt cho bà.

Dì Lục bảo đảm với Niệm Ninh: “Cô Niệm, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà, nếu như có chuyện gì, tôi sẽ gọi cho cô ngay lập tức.”

Lúc này Niệm Ninh mới yên tâm rời đÌ.

Lúc cô về nhà họ Nhạc, trời đã dân tối rồi, vừa mới vào phòng, Nhạc Cận Ninh đã đi từ bên trong ra.

“Hôm nay có mệt không?” Nhạc Cận Ninh ngồi xuống cởi giày cho Niệm Ninh, đón lấy áo khoác của cô, đau lòng hỏi.

Niệm Ninh lắc đầu, nói thật lòng: “Không có, chỉ là nghĩ tới việc để bà nội về nhà họ Niệm lần nữa, cảm thấy không thoải mái trong lòng.”

Vốn dĩ nghĩ rằng, chiều nay nếu như bà nội nói không muốn, ít nhất cô cũng có cách thuyết phục bản thân, có điều bà nội lại không nói gì, lại còn an ủi cô.

“Em yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu” Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh bất an, liền kéo cô vào lòng, không ngừng an ủi cô.

Niệm Ninh nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều rồi.

Ông Niệm và bà Niệm không thể không kiêng nể nhà họ Nhạc, bà nội dù gì cũng là mẹ đẻ của ông Niệm, cùng lăm là ông không hiếu thuận với bà, cũng không dám ngược đãi bà đâu.

“Được rồi.” Nghĩ tới đây, khuôn mặt Niệm Ninh lộ ra một nụ cười.

Hôm nay cô chạy khắp nơi, lại còn ở cùng với bà nội cả ngày, Niệm Ninh đúng là hơi mệt rồi, xem tỉ vi một lúc, cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, nằm ngủ luôn trên sô pha.

Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh ngủ rồi, cũng không gọi cô dậy, mà nhẹ nhàng ôm cô lên tầng, đặt cô lên giường.

Niệm Ninh ngủ rất say, không hề bị tỉnh giấc.

Nhạc Cận Ninh vẫn chưa buồn ngủ, anh lấy cuốn sách trên tủ đầu giường, lại nhớ ra tối qua đã đọc xong rồi.

Vậy nên, anh đã tiện tay lấy một quyển sách khác, đọc một lúc mới phát hiện, đây toàn là sách chuyền ngành của Niệm Ninh, trước kia cô nói muốn đi thi, chỗ này cô đều lấy ra để ôn tập.

Nhạc Cận Ninh quay đầu nhìn người con gái đang ngủ say trên giường, khóe miệng khẽ nhếch cười.

Sau đó, chọn vào quyển sách, đi tới bàn đọc sách nhỏ bên cạnh, mở đèn bàn lên, bắt đầu đọc xem sách viết những gì.

Vài ngày sao đó, Nhạc Cận Ninh khá bận.

Niệm Ninh cũng ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, nội dung cần ôn tập cũng đã khá ổn rồi, tới lúc đó sau khi tổ chức đám cưới, vấn đề đi thi cũng không phải quá lớn.

Hôm đó, sau khi ăn sáng xong, Nhạc Cận Ninh nói với Niệm Ninh: “Hôm nay anh có thời gian rảnh, cùng em đi đến nhà họ Niệm một chuyến, nói chuyện với bọn họ, hôm đám cưới, để bọn họ chăm sóc bà nội.”

“Được…” Niệm Ninh đồng ý.

Sau đó, anh lái xe đưa Niệm Ninh tới nhà họ Niệm.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, Niệm Ninh thật sự không muốn tới đó, vì vậy trên đường đi không hề vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện