Chương 372

Thậm chí anh còn nghi ngờ, xúc cảm nho nhỏ lúc nảy kia có thể là ảo giác do anh tự mình tưởng tượng ra. _ Khi Tân Tuyết Tùng chuẩn bị từ bỏ chút hy vọng cuối cùng thì tay của Tô Mạt đột nhiên lại động đậy.

“Em…’ Trong đầu của Tần Tuyết Tùng không ngừng nghĩ lại xúc cảm khi nảy.

Đúng vậy!

Không phải là ảo giác!

Tô Mạt, tay của Tô Mạt thật sự cử động.

Em ấy sắp tỉnh rồi!

Nghĩ đến vài năm chờ đợi không có uổng công, nội tâm của Tần Tuyết Tùng vô cùng kích động.

Anh nhấn chuông đầu giường để gọi y tá tới, dùng tốc độ nhanh nhất để nhấn chuông.

Rất nhanh, bác sĩ và y tá đã tới phòng bệnh.

“Bệnh nhân này làm sao vậy?” Bác Sĩ vội vàng chạy tới, y tá thì luống cuống tay chân để chuẩn bị các loại dụng cụ y học.

“Bác sĩ, tôi vừa thấy tay em ấy chuyển động, thật sự, tay của em ấy động đậy.’ Ánh mắt của Tần Tuyết Tùng vô cùng kích động nhìn bác si, hy vọng bác sĩ có thể cho anh một đáp án tốt.

Bởi vì anh rất tin tưởng, lần một là ảo giác thì lần hai tuyệt đối không phải ảo giác.

Tần Tuyết Tùng được bác sĩ mời ra khỏi phòng bệnh, các bác sĩ và y tá bắt đầu tiến hành kiểm tra.

Tần Tuyết Tùng ngồi bên ngoài phòng bệnh, nghĩ sẽ gọi điện cho Nhạc Cận Ninh, nhưng anh đắn đo hồi lâu cuối cùng vân không gọi điện.

Anh đã Nhạc sai lầm một lần tuyệt đối sẽ không Nhạc lần thứ hai.

Nhất định phải đợi tới khi Tô Mạt thật sự tỉnh lại thì mới gọi điện thông báo cho Nhạc Cận Ninh.

Chỉ có như vậy mới đạt được mục đích mà anh muốn.

Trong lòng của Tần Tuyết Tùng cam đoan: “Tô Mạt, em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ không để mọi chuyện xảy ra như lần trước nữa, chỉ cần em tỉnh lại anh sẽ không để những người phụ nữ khác ve vấn Nhạc Cận Ninh nữa.”

Anh ngồi chờ ở bên ngoài, lòng luôn mang theo lo lắng, tựa như qua hết _.

trăm năm thì bác sĩ mới từ phòng bệnh đi ra.

Tân Tuyết Tùng lập tức hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Có phải em ấy sắp tỉnh lại hay không?”

Sắc mặt của bác sĩ thoạt nhìn có chút không đành lòng: “Ngài Tần, hiện tại tôi có thể hiểu tâm tình lúc này của cậu nhưng lúc nảy khi tiến hành hàng loạt các kiểm tra hình như cô Tô không có dấu hiệu tỉnh lại, đối với chuyện này | chúng tôi thật sự có lỗi.”

“Không… Không có dấu hiệu tỉnh lại?” Tân Tuyết Tùng dường như không tin những lời bác sĩ nói.

“Đúng vậy.” Bác sĩ khẳng định.

Tần Tuyết Tùng không tin: “Không có chuyện đó đâu, khi nảy rõ ràng tôi cảm giác được ngón tay của em ấy cử động, không phải chỉ một lần mà đến tận hai lần.”

Rõ ràng em ấy có cử động mà, tại sao lại không có dấu hiệu tỉnh lại được chứ.

Không!

Không phải đâu!

Nhất định là bọn họ không đủ chuyên nghiệp, nhất định là như vậy rồi!

Bác sĩ cảm thấy có lỗi nói: ‘Ngài Tần, thật sự xin lỗi, cô Tô…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện