Chương 373

“Các người đừng nói nữa, tôi không †in các người đâu, tôi sẽ gọi bác sĩ khác cho em ấy.” Tần Tuyết Tùng muốn bản thân anh phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Nhưng mà, anh nhất định sẽ tìm cho Tô Mạt bác sĩ khác, là một bác sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng.

Các bác sĩ thấy Tần Tuyết Tùng như vậy, cũng không biết nên khuyên bảo anh như thế nào, trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không giải thích được.

Ít nhất, hiện tại theo lời của Tần tuyết Tùng nói tay của Tô Mạt động đậy, theo góc độ lý luận mà nói, đây cũng là dấu hiệu của sự tỉnh lại, nhưng khi tiến hành kiểm tra từ trên xuống dưới cảm thấy bệnh trạng của Tô Mạt đều bình thường, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.

Tần Tuyết Tùng ngồi trước giường bệnh, hai mắt đỏ ngầu, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì. : Hôm nay, Nhạc Cận Ninh ở trong văn phòng xử lý công việc, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại: “Được, tôi biết rồi.”

Anh cúp điện thoại, trực tiếp đi tới phòng ngủ.

Niệm Ninh đang ngồi ở ban công đọc sách, bỗng nhiên cảm thấy ở phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Tại sao anh lại đến đây?” Cô khép sách lại, xoay người nhìn Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh nói: “Tiền Thụy gọi điện tới nói, ảnh cưới mà chúng ta từng chụp đã được gửi tới đây, anh tính gửi cho cha anh một ít, em có muốn đi cùng anh không?”

“Ý của anh là muốn về nhà cổ à?” Niệm Ninh hỏi.

Lúc trước khi chụp ảnh cưới, cô từng nghe Nhạc Cận Ninh dặn dò nhiếp ảnh gia làm thành hai bản sao nữa, lúc ấy cô rất tức giận không hiểu sao lại làm thêm hai bản sao.

Mà khi đó đang du lịchởnước _ ngoài nên cô đã quên bén chuyện này nhưng hiện tại cô cuối cùng cũng hiểu được.

Nhạc Cận Ninh nói: “Đúng vậy, khi chúng ta trở về thì chắc là cha đang đi ‘du sơn ngoạn thủy” cùng với mấy người bạn già của ông nhưng ông cũng sẽ sớm quay trở lại thôi.”

Đi du sơn ngoạn thủy sao?

Niệm Ninh hơi nhướng mày, cha của Nhạc Cận Ninh thật khác với những gì cô tưởng tượng, nhưng cô cũng rất may mắn, chỉ cần sống hòa thuận với cha của Nhạc Cận Ninh thì cô vô cùng mãn nguyện.

Cô nghĩ rằng Nhạc Cận Ninh dù hoàn cảnh nào thì anh nhất định cũng sẽ đứng về phía cô, nên cô nhanh chóng nhận lời: “Được thôi, em theo anh qua đó.”

Nhạc Cận Ninh đột nhiên cười, sủng nịch xoa đầu của Niệm Ninh.

Sau đó, anh ngồi bên chân của Niệm Ninh, dựa vào chân ghế, tùy ý chọn một cuốn sách, thản nhiên đọc nó.

“Anh đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm.” Niệm Ninh vừa định kéo Nhạc Cận Ninh dậy nhưng mà…

Nhạc Cận Ninh lắc đầu: “Trên mặt sàn có trải thảm, dù sao thì anh cũng là đàn ông con trai có lạnh thì lạnh được bao nhiêu chứ, cứ để anh ngồi một lúc đi, em á, làm gì thì làm đi.”

Hôm nay thời tiết cũng không lạnh lắm, nghe anh nói như vậy, Niệm Ninh cũng chiều theo ý anh.

Tiếp đó, cô mở sách trên tay, tiếp tục đọc sách.

Tầm mắt cô đột nhiên nhìn sang Nhạc Cận Ninh đang ngồi dưới chân mình, môi đỏ anh đào không ngừng mỉm cười.

Cái loại thời gian an tĩnh này, đã rất lâu rồi cô chưa từng cảm nhận lại được.

Niệm Ninh đọc sách, lâu lâu lại thoáng nhìn qua Nhạc Cận Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện