Chương 129
Đều do Nhạc Cận Ninh, nếu không phải anh đột ngột trở về thì cô đã không phải vội vàng ném que thử thai đi.
Niệm Ninh đem việc này ghi vào sổ sách tính lên đâu Nhạc Cận Ninh, cô ủ rũ cầm khăn mặt, chợt nhìn thấy người đàn ông nằm ngửa trên giường.
Mày kiếm rất thắng, đường viên gương mặt rõ ràng sắc như dao, đôi mắt đại bàng hơi sâu khép lại, mi phong sắc bén cho dù là đang say, chúng gắt gao nhăn lại như thể có nỗi lo lắng không được giải quyết, làn da vì say rượu mà ửng đỏ, thoảng thoảng vẫn ngửi thấy mùi rượu.
Niệm Ninh cẩn thận cầm khăn lau đi mồ hôi, miệng không nhịn được nén giận nói: “Không uống được còn uống nhiều như vậy! Người khó chịu không phải là bản thân sao?!”
Tuy là oán giận, nhưng lại thấy anh không khỏe mà có chút đau lòng.
Niệm Ninh nghĩ Nhạc Cận Ninh đối xử với cô rất tốt, vì thế cô đi pha cho anh một ly nước mật ong giã rượu, nhẹ nhàng đút cho anh uống.
Ly nước mật ong rất nhanh chỉ nhìn đáy, Nhạc Cận Ninh hơi mở mắt ra, ánh mắt như sáng rõ lại như có chút mơ hồi: “Niệm Ninh?”
“Không phải em thì ai2”Niệm Ninh tức giận nói, “Cũng do em quá là xúi quẩy, hết lo lắng đề phòng lại còn phải chăm sóc còn sâu rượu như anh.”
Cô đánh bạo véo cái mũi của anh, lạnh bị đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn, sợ tới mức lập tức lui về phòng thủ.
“A…….. Sau đó trước mắt đột nhiên nở hoa, cả người trong nháy mắt bị đảo lộn, cô lập tức ngã người xuống tấm đệm mềm mại.
Giây tiếp theo, thân thể người đàn ông cao lớn lập tức đè lên, Niệm Ninh sợ tới mức hét chói tai: “Nhạc Cận Ninh!!! Anh uống rượu vào rồi phát điên đấy à?!!!”
“Thật ồn ào!” Người đàn ông lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên cúi người dùng môi chặn lại tiếng ồn ào của hai người.
Niệm Ninh sợ tới mức nhì anh bằng ánh mắt kinh hoàng. Nụ hôn ngọt ngào và say sưa của cô dần trở nên mơ hồ, và nhịp tim của cô gần như nhảy ra khỏi cơ thể.
Nhạc Cận Ninh hôn đến mức hai môi cô sưng lên thì mới buông ra. ˆ Niệm Ninh sững sờ sờ miệng mình, trên đó như là còn sót lại cảm giác bị anh cắn.
Cô lắp bắp nói: “Anh…..anh đừng có mà đùa giốn lưu manh.”
Nhạc Cận Ninh híp mắt lại, đôi mắt hẹp dài xẹt qua một tia sáng, lúc này anh hình như khác hoàn toàn với ngày thường, ánh mắt còn mang theo ý xấu xâm lược, đôi mắt giống như sói hoang khiến người nhìn mặt đỏ tim đập.
“Em là vợ anh, anh muốn hôn thi hôn.” Anh gắt gao nhìn hai mắt Niệm Ninh nói với giọng nghiêm túc.
Tim Niệm Ninh lỡ nhịp, ép tầm mắt mình rời đi: “Ai nói em là của anh?
Em mới không thèm, em là của eml”
Cô cố gắng ép chính mình rằng Nhạc Cận Ninh không nói thật. Những lời nói của những người say rượu không thể đếm được, nhưng người đàn ông thì thầm khàn khàn bên tai cô, và hơi thở nóng bỏng của cô khiến cô cảm thấy bối rối: “Em chính là của anh, em trốn cũng không được đâu.”
Anh trở tay thật mạnh đem người phụ nữ đang không ngừng chống đối mình, nắm cổ tay cô để lên đỉnh đầu.
Cả người lập tức như một con báo với con mồi trên đỉnh đầu, cơ thể căng ra tràn ngập dã tính: “Em đừng hòng trốn tránh!”