Ba cặp đấu diễn ra vô cùng sôi động.
Những kẻ đi được đến vòng này có ai mà không phải là hơn người, có ai mà không phải kẻ mạnh trong những kẻ mạnh.
Thế nên, Nam Phong cũng chú ý hơn vào ba trận đấu đang diễn ra vì chỉ ít phút nữa thôi chính hắn sẽ phải đối mặt với bọn họ.
Người mặc áo choàng đen sau khi lộ diện thực lực chính thức của mình thì có vẻ sử dụng một cách thuận tay hơn rất nhiều. Đối thủ của gã là một vị võ giả kết đan sơ kỳ.
Mặc dù, chiến lực của người này cũng không tồi, đòn đánh dứt khoát, mạnh mẽ vô cùng, thế nhưng vẫn không thể vượt qua được ranh giới giữa kết đan sơ kỳ và kết đan trung kỳ.
Nam Phong vừa xem vừa lắc đầu, hắn đã nhìn ra được kết cục của vị võ giả kết đan sơ kỳ này thế nên cũng không quan tâm nhiều đến nữa mà chuyển sang hai cặp đấu còn lại.
Đại hán râu xồm lúc này đang chiến đấu với một người mà Nam Phong không hề ngờ tới, đó chính là võ giả sử dụng độc công.
Theo như hắn biết thì những võ giả chủ tu độc công, một khi bị cấm sử dụng độc thì chiến lực sẽ bị giảm mạnh.
Thật không ngờ người này mặc dù không sử dụng độc công mà vẫn có thể đi đến được vòng này.
Quả đúng là một nhân tài!
Nhưng khi nhìn trận chiến nghiêng hẳn về một bên của đại hán râu xồm thì Nam Phong chỉ có thể lắc đầu cầu phúc cho vị độc sư kia không bị thương quá nặng mà thôi.
(t/g: Lại không phải là tại chú, độc công nếu solo một một với người khác thì chẳng ngán ai bao giờ, nhưng vì chú mà… Haizz!)
Cặp đôi thứ ba thì Nam Phong lại không hề có ấn tượng gì ngoài võ giả đã từng chung nhóm trước đó với hắn, đó chính là lão giả mang trên người bộ trang phục võ sỹ truyền thống.
Nam Phong cũng không quá đề cao lão giả này, thế nhưng không ngờ rằng lão ta cũng chiến thắng đối thủ trước đó để bước tiếp vào vòng trong.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!
…
Đại chiến nổ ra một hồi cuối cùng cũng tìm ra ba người chiến thắng.
Đúng như dự đoán của hắn.
Không có gì thay đổi thì người được đi tiếp chính là đại hán râu xồm và võ giả mặc áo choàng đen.
Nhưng điều hắn không ngờ nhất chính là vị lão giả mặc bộ đồ võ sỹ truyền thống kia.
Nam Phong cũng không nghĩ ra được người này lại tiếp tục chiến thắng để dành được quyền đi tiếp.
Nhìn dáng vẻ phong vân, đạm mạc khiến cho Nam Phong có linh cảm người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Theo thể lệ thi đấu thì vòng bán kết sẽ được tổ chức vào ngay lúc này, còn vòng trung kết sẽ được diễn ra vào hai ngày sau.
Lần này, hắn cùng với ba võ giả còn lại tiếp tục vòng bốc thăm.
Rất nhanh chóng các lá thăm đã được đưa cho từng võ giả, nhưng hiển nhiên ba người kia rất ăn ý với nhau khi đều không cho Nam Phong được quyền bốc trước.
Nam Phong nhìn ánh mắt quái dị của ba người mà chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Sao lại là lỗi của hắn, chẳng lẽ may mắn cũng là lỗi à? Vậy chẳng phải hắn xứng đáng bị nhận án tử hình hay sao? Nam Phong cũng mặc cho ba người sắp xếp, hắn quan niệm chiến thắng luôn đứng về phía lẽ phải.
Nếu để cho ba người này mà biết được ý nghĩ của hắn thì chắc chắng bọn họ sẽ bỏ qua chiến đấu mà vây công hắn mất.
Mở tờ giấy trắng trên tay của mình ra, Nam Phong dùng ánh mắt cổ quái nhìn ba người còn lại khiến cho bọn họ không hiểu gì cả.
Cho đến khi hắn xoay tờ giấy lại cho ba người xem thì…
Một võ giả A cảm thán nói: “Mẹ nó! Tên tiểu tử này ăn phải bùa may mắn à? May mắn đến thế là cùng!”
Một võ giả B gật đầu hưởng ứng nói: “Có bao nhiêu may mắn thì rơi hết vào trên đầu của tên tiểu tử này rồi!”
“Đúng là không có thiên lý mà!”
Ba người nhìn Nam Phong với ánh mắt cổ quái, may mắn đến thế là cùng, đến cả để người khác chọn hộ cũng không thoát khỏi may mắn.
Đúng vậy! Thẻ tên mà Nam Phong bốc được chính là của lão giả mặc trang phục võ sỹ truyền thống.
Có ba võ giả trong đó hai kết đan trung kỳ và một kết đan sơ kỳ thì hắn lại may mắn bốc được vị kết đan sơ kỳ còn lại.
May mắn đến nỗi không còn gì có thể may mắn hơn được nữa!
Lão giả mặc trang phục truyền thống nhìn thấy mọi người như vậy thì chỉ cười lạnh nhưng không nói gì.
Chủ ý của hắn là khiến cho bọn họ coi thường mà lơ là hắn, đợi đến thời điểm thích hợp hắn sẽ như một con độc xà cắn người đó một nhát thật mạnh.
“Vũ Nam Phong số 69 và Cố Duật Hành số 102. Xin mời lên sàn đấu!”
Nam Phong và Cố Duật Hành đều chắp tay nhìn nhau nói: “Hảo!”
Xong cả hai đều không tiếp tục nói gì nữa mà thủ thế chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.
“Vòng bán kết đầu tiên giữa võ giả Vũ Nam Phong và Cố Duật Hành chính thức được… Bắt đầu!”
Những kẻ đi được đến vòng này có ai mà không phải là hơn người, có ai mà không phải kẻ mạnh trong những kẻ mạnh.
Thế nên, Nam Phong cũng chú ý hơn vào ba trận đấu đang diễn ra vì chỉ ít phút nữa thôi chính hắn sẽ phải đối mặt với bọn họ.
Người mặc áo choàng đen sau khi lộ diện thực lực chính thức của mình thì có vẻ sử dụng một cách thuận tay hơn rất nhiều. Đối thủ của gã là một vị võ giả kết đan sơ kỳ.
Mặc dù, chiến lực của người này cũng không tồi, đòn đánh dứt khoát, mạnh mẽ vô cùng, thế nhưng vẫn không thể vượt qua được ranh giới giữa kết đan sơ kỳ và kết đan trung kỳ.
Nam Phong vừa xem vừa lắc đầu, hắn đã nhìn ra được kết cục của vị võ giả kết đan sơ kỳ này thế nên cũng không quan tâm nhiều đến nữa mà chuyển sang hai cặp đấu còn lại.
Đại hán râu xồm lúc này đang chiến đấu với một người mà Nam Phong không hề ngờ tới, đó chính là võ giả sử dụng độc công.
Theo như hắn biết thì những võ giả chủ tu độc công, một khi bị cấm sử dụng độc thì chiến lực sẽ bị giảm mạnh.
Thật không ngờ người này mặc dù không sử dụng độc công mà vẫn có thể đi đến được vòng này.
Quả đúng là một nhân tài!
Nhưng khi nhìn trận chiến nghiêng hẳn về một bên của đại hán râu xồm thì Nam Phong chỉ có thể lắc đầu cầu phúc cho vị độc sư kia không bị thương quá nặng mà thôi.
(t/g: Lại không phải là tại chú, độc công nếu solo một một với người khác thì chẳng ngán ai bao giờ, nhưng vì chú mà… Haizz!)
Cặp đôi thứ ba thì Nam Phong lại không hề có ấn tượng gì ngoài võ giả đã từng chung nhóm trước đó với hắn, đó chính là lão giả mang trên người bộ trang phục võ sỹ truyền thống.
Nam Phong cũng không quá đề cao lão giả này, thế nhưng không ngờ rằng lão ta cũng chiến thắng đối thủ trước đó để bước tiếp vào vòng trong.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!
…
Đại chiến nổ ra một hồi cuối cùng cũng tìm ra ba người chiến thắng.
Đúng như dự đoán của hắn.
Không có gì thay đổi thì người được đi tiếp chính là đại hán râu xồm và võ giả mặc áo choàng đen.
Nhưng điều hắn không ngờ nhất chính là vị lão giả mặc bộ đồ võ sỹ truyền thống kia.
Nam Phong cũng không nghĩ ra được người này lại tiếp tục chiến thắng để dành được quyền đi tiếp.
Nhìn dáng vẻ phong vân, đạm mạc khiến cho Nam Phong có linh cảm người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Theo thể lệ thi đấu thì vòng bán kết sẽ được tổ chức vào ngay lúc này, còn vòng trung kết sẽ được diễn ra vào hai ngày sau.
Lần này, hắn cùng với ba võ giả còn lại tiếp tục vòng bốc thăm.
Rất nhanh chóng các lá thăm đã được đưa cho từng võ giả, nhưng hiển nhiên ba người kia rất ăn ý với nhau khi đều không cho Nam Phong được quyền bốc trước.
Nam Phong nhìn ánh mắt quái dị của ba người mà chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Sao lại là lỗi của hắn, chẳng lẽ may mắn cũng là lỗi à? Vậy chẳng phải hắn xứng đáng bị nhận án tử hình hay sao? Nam Phong cũng mặc cho ba người sắp xếp, hắn quan niệm chiến thắng luôn đứng về phía lẽ phải.
Nếu để cho ba người này mà biết được ý nghĩ của hắn thì chắc chắng bọn họ sẽ bỏ qua chiến đấu mà vây công hắn mất.
Mở tờ giấy trắng trên tay của mình ra, Nam Phong dùng ánh mắt cổ quái nhìn ba người còn lại khiến cho bọn họ không hiểu gì cả.
Cho đến khi hắn xoay tờ giấy lại cho ba người xem thì…
Một võ giả A cảm thán nói: “Mẹ nó! Tên tiểu tử này ăn phải bùa may mắn à? May mắn đến thế là cùng!”
Một võ giả B gật đầu hưởng ứng nói: “Có bao nhiêu may mắn thì rơi hết vào trên đầu của tên tiểu tử này rồi!”
“Đúng là không có thiên lý mà!”
Ba người nhìn Nam Phong với ánh mắt cổ quái, may mắn đến thế là cùng, đến cả để người khác chọn hộ cũng không thoát khỏi may mắn.
Đúng vậy! Thẻ tên mà Nam Phong bốc được chính là của lão giả mặc trang phục võ sỹ truyền thống.
Có ba võ giả trong đó hai kết đan trung kỳ và một kết đan sơ kỳ thì hắn lại may mắn bốc được vị kết đan sơ kỳ còn lại.
May mắn đến nỗi không còn gì có thể may mắn hơn được nữa!
Lão giả mặc trang phục truyền thống nhìn thấy mọi người như vậy thì chỉ cười lạnh nhưng không nói gì.
Chủ ý của hắn là khiến cho bọn họ coi thường mà lơ là hắn, đợi đến thời điểm thích hợp hắn sẽ như một con độc xà cắn người đó một nhát thật mạnh.
“Vũ Nam Phong số 69 và Cố Duật Hành số 102. Xin mời lên sàn đấu!”
Nam Phong và Cố Duật Hành đều chắp tay nhìn nhau nói: “Hảo!”
Xong cả hai đều không tiếp tục nói gì nữa mà thủ thế chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.
“Vòng bán kết đầu tiên giữa võ giả Vũ Nam Phong và Cố Duật Hành chính thức được… Bắt đầu!”
Danh sách chương