Nửa tháng sau...
Ầm ầm...
Màu xanh nguyệt nhận trùng trùng đánh vào vách đá, nổ tung thanh âm vang lên, mặt đất đều theo đó rung động.
Màu đen áo bào thiếu niên thẳng tắp mà đứng, trong mắt ý cười doanh doanh, khoé môi khẽ cong, mắt phượng khẽ híp, mài ngài hơi nhếch lên, tóc dài rối tung phi dương, tao nhã hào phóng, lại lạnh nhạt đến cực điểm.
"Nguyệt Nhi, đến"
Trầm thấp thanh âm vang lên, Huyền Tịch như cũ một thân Huyền sắc tử y, hắn tùy ý ngồi trên ghế đá, một tay đặt trên đùi, một tay cầm một đĩa trái cây đặt trên bàn.
Phong thái ung dung nhàn nhã, mắt tím tràn ngập quang mang, lại vô cùng thần bí, mang theo nhu hoà ánh sáng, làm người trong đó trầm luân, vĩnh viễn không muốn rời mắt. Hắn tuyệt mỹ dung nhan luôn mang theo nhàn nhạt ý cười, hắn chói mắt, hắn tôn quý, hắn cường đại, tựa như thiên địa cũng chỉ mình hắn tồn tại, vạn vật ảm đạm, thiên địa thất sắc.
Lam Nguyệt nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, dung nhan này nàng nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần hắn chăm chút nhìn nàng, còn mang theo nhàn nhạt ý cười nàng lại không tự chủ được thất thần.
Quá thất bại! Nàng khi nàng liền biến thành sắc nữ rồi a___
Lam Nguyệt triều hắn đi qua, phóng khoáng ngồi xuống. Bất quá nàng còn chưa đặt mông ngồi xuống, cánh tay liền bị lôi kéo, ngay sau đó, quen thuộc thơm ngát hương sen ập vào mặt, Lam Nguyệt hít một hơi, tâm tình nói không nên lời thoải mái.
Mấy ngày này ôm ôm ấp ấp, nàng đều quen, dù sau cũng chỉ ôm, liền có Linh quả ăn, nàng lại không ngốc, hắn muốn ôm liền để hắn ôm, dù gì hôm nay nàng liền muốn rời khỏi đây, từ đó đường ai nấy đi, lại vô quan hệ.
Lam Nguyệt đem trên bàn trái cây cầm lên, không khách khí bắt đầu gặm.
Cũng không biết Huyền Tịch lấy quả ở đâu, thế nhưng đều là Linh quả, nàng ăn vào cảm thấy cơ thể linh lực đều dồi dào. Lần đầu ăn đều đột phá nhất cấp.
Lam Nguyệt vừa ăn vừa hỏi:
"Huyền Tịch, Phong Nguyệt Trảm của ngươi rất lợi hại, ngươi có hai không mặt khác Linh kỹ"
Huyền Tịch chuyên chú vuốt nhẹ nàng tóc, nghe Lam Nguyệt hỏi nhẹ nhàng "ân" một tiếng.
"Có thể cho ta sao?"
Lam Nguyệt hai mắt sáng lên, mặc dù trong bảo tàng này Thiên giai cao cấp linh kỹ không ít, nhưng nàng nhìn qua, tất cả đều không được Phong Nguyệt Trảm mà Huyền Tịch đưa tốt!
Huyền Tịch chuyên chú nhìn nàng, Lam Nguyệt cũng nhìn hắn, không chớp mắt.
Nhìn nửa ngày, Huyền Tịch đưa tay vén lên tóc của nàng, cười nhẹ một tiếng, nói:
"Nàng thân ta một cái ta liền cho nàng"
Cơ hồ không hề do dự, bẹp một tiếng, Lam Nguyệt hôn lên Huyền Tịch mặt.
Huyền Tịch đứng hình, động tác cũng dừng lại, gương mặt vẫn còn lưu lại cảm giác Lam Nguyệt mềm mại môi.
Hắn không thể tin được Lam Nguyệt thực sự hôn hắn, còn như vậy dứt khoác!
Nàng liền như vậy không để ý, đó là vì người đó là hắn vẫn là vì_____
nàng luôn như vậy?
Lam Nguyệt hoàn toàn không biết Huyền Tịch ý nghĩ, nàng hôn sau hết sức vừa lòng. Hừ! Mỹ nam trước mặt không thể đem ăn, thân cũng không có lỗ vốn! Nhưng mà____
Mặt hắn rất mềm, thân thực sự rất tốt! Rất muốn cắn một ngụm.
Nghĩ nghĩ, Lam Nguyệt liếm liếm môi đỏ, cười đến một mặt xuân phong đắc ý.
Hắc hắc~
Nàng vừa khi dễ hắn đâu!
Lam Nguyệt còn chưa đắc ý xong, bỗng nhiên một trận quay cuồng, nàng liền nằm trên mặt đất mát lạnh.
Huyền Tịch một tay chống trên đất, một tay nâng nàng cằm, mắt tím một mảnh âm trầm, hơi hơi nheo lại.
Lam Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Này tư thế __
Như thế nào đều cảm thấy ái muội đâu???
"Huyền Tịch, ngươi muốn làm gì!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lam Nguyệt liền hối hận, nhìn gương mặt tuấn mỹ kề cận, Lam Nguyệt có một loại tìm cái lỗ chui vào cảm xúc.
Huyền Tịch nhìn nàng, bỗng nhiên cười một tiếng, hắn áp sát, môi mỏng tại bên tai nàng ái muội nói:
"Nàng hy vọng ta làm cái gì?"
Cảm giác nóng bỏng bên tai, không cần nhìn Lam Nguyệt cũng biết bản thân hai tai có bao nhiêu đỏ, bất quá nàng giọng như cũ bình tĩnh:
"Ta hy vọng cái gì? A~ hy vọng ngươi nhanh một chút đứng lên a"
Lam Nguyệt vừa dứt lời, bên tai truyền đến cười khẽ thanh âm, bên tai đột nhiên truyền đến tê dại cùng hơi nhói cảm giác, nàng hoảng thần đưa tay che lại hai tai, mặt đẹp đỏ lên, hắn vậy mà cắn nàng tay, Lam Nguyệt tức giận quát:
"Ngươi làm gì!"
Huyền Tịch ý cười ngâm nga, hơi nhướng mày nhìn nàng:
"Nàng chiếm ta tiện nghi, chẳng lẽ không cho ta đòi lại?"
"Rõ ràng ngươi bảo ta..."
Lam Nguyệt không phục.
"Ta bảo nàng thị tẩm nàng cũng đồng ý? Người khác bảo nàng thân nàng cũng hôn?"
Huyền Tịch thanh âm đột nhiên lạnh.
Lam Nguyệt: "..."
Đột nhiên lưng càng lãnh a!!! Không chỉ lưng toàn thân đều lãnh, giống như rơi vào hầm băng đồng dạng.
Cái gì gọi thân liền thân! Nàng như vậy không giá trị sao!
Nàng thân hắn kia___
Còn tùy thuộc nhan sắc đâu!
Cũng chỉ thân một cái, cũng không mất cái gì.
"Thân một chút liền có thứ tốt! Tại sao không thể! Dù gì... ngô!!! "
Lam Nguyệt còn chưa nói xong liền bị chặn lại. Lam Nguyệt mắt phượng mở to, kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, đối diện hắn sâu thẳm liễm diễm tử đồng, nàng không ngăn được trầm luân.
Trên môi truyền đến mềm mại cảm giác, độc hữu mùi hương sộc vào mũi, Lam Nguyệt thất thần.
_________
Chii: Nguyệt tỷ nhi của ta, ngươi thấy bản thân thực sự đang chiếm tiện nghi sao?
☜(˚▽˚)☞
[Không phải bị bán còn giúp người đếm tiền?]
LN: *xách dao* Ngươi nói? Ân!?
Chii: *Mồ hôi lạnh chãy ròng ròng* Đúng đúng! Chúng ta tiểu tịch tịch đẹp như thần! Là hắn bị ngươi chiếm tiện nghi a!
LN: Ý ngươi là bổn cô nương xấu hơn hắn!? Hả? *Sát khí*
Chii: *khóc không ra nước mắt* Help me! Nữ chủ muốn sát nhân!!!
Chúng độc giả: "...."
Danh sách chương