Lam Nguyệt lần nữa mơ màng tỉnh lại, chóp mũi thoang thoảng một hương sen thơm tinh khiết, khiến đầu óc nàng không khỏi thả lỏng, này mùi hương có chút quen thuộc, nàng ngửi đến vài lần.

Lam Nguyệt vỗ vỗ trán, nàng như thế nào yếu như vậy a? Đến bí cảnh này sau, không biết nàng đã ngất đi bao nhiêu lần, thực sự cơ thể quá yếu ớt rồi! Rõ ràng Thiên Hoả rèn đúc qua cơ thể, sao vẫn yếu như vậy đâu.

Lam Nguyệt nhúc nhích một chút, một bàn tay đè lại nàng, thanh âm mang theo ý cười trong suốt, êm tai vô cùng:

"Nguyệt Nhi, đừng nháo"

Lam Nguyệt vốn hơi mơ màng, bỗng nhiên thanh minh, nàng mở choàng hai mắt, ngước đầu lên.

Huyền Tịch một tay ôm nàng eo nhỏ, một tay đè lại nàng tay, cả người nàng cơ hồ nằm gọn trong lòng hắn, hắn hơi cúi đầu xuống, tóc đen theo hắn động tác trên vai rơi xuống, rơi đến trên vai nàng, mà nàng ngước mặt lên khi, hai người khoảng cách cực gần, gần như mặt đối mặt, chóp mũi đều chạm vào nhau.

Lam Nguyệt cả kinh, quay đầu lại, có chút hoảng hốt.

Kì lạ, tim đập có chút nhanh. Tại sao a? Chẳng lẽ...

Doạ, nàng lại bị sắc dụ, đáng sợ nàng định lực khi nào kém như vậy a?

Không phải! Chắc chắc vì nam nhân này!

Đúng vậy! Đều là lỗi của hắn! Ai bảo hắn dung nhan quá yêu nghiệt! Lại còn nhiều lần câu dẫn nàng!

Huyền Tịch vuốt ve Lam Nguyệt tóc, mắt tím nhu hoà tràn đầy sủng nịch.

Lam Nguyệt vùng vẫy vừa định đứng lên, hắn liền ôm càng chặt, nhẹ giọng nói:

"Nghỉ một chút"

Nghỉ muội ngươi! Ngươi như vậy ta cmn có thể nghỉ!!!

"Ta không mệt!"

"Ta mệt"

Lam Nguyệt: "..."

Ngươi mệt ngươi liền nghỉ, kéo ta làm cái gì!!!

***! Lam Nguyệt nhịn không được chửi thề.

Tốt! Ngươi mạnh, ngươi có quyền.

Tâm tình ổn định lại, Lam Nguyệt nhắm mắt lại, xem đến bản thân truyền thừa.

Ẩn tộc

Đệ nhất gia tộc Cơ gia.

Cửu Tinh Cơ Linh Quyết!

Công pháp truyền thừa của gia tộc, đây là một bộ kiếm pháp, chỉ có dòng chính đệ tử có khả năng đạt đến. Mà nàng được đến bộ pháp này vô cùng hoàn thiện, đã thất lạc từ lúc tổ tông Cơ gia vẫn lạc.

Rất hiển nhiên, bộ công pháp này thiên hạ chỉ sợ chỉ Cơ gia cũng không có đủ, có nàng liền hoàn chỉnh.

Bộ kiếm pháp này gồm 50 chiêu 10 thức, mỗi chiêu đều cực kì tinh xảo, mềm mại mà quyết liệt, trong nhu có cương, trong cương có nhu, mỗi bộ pháp đều biến hoá khôn lường, tu luyện đến viên mãn khi, kiếm pháp chính là xuất thần nhập hoá, thiên hạ khó địch.

Lam Nguyệt trong mắt loé lên ý cười, nàng màu đen đôi mắt sáng ngời, xinh đẹp vô cùng.

Có Cửu Tinh Cơ Linh Quyết, cùng nàng kiếp trước kỹ năng chiến đấu, vượt cấp khiêu chiến đều không thành vấn đề.

"Huyền Tịch, ngươi biết Ẩn tộc là gì sao?"

Nàng xem qua Cửu Thiên Sử Lục, không có thông tin, có nghĩa là không tại Huyền Nguyên Thiên, chẳng lẽ là mặt khác Thiên?

"Ân, từng đến một lần"

Huyền Tịch hơi gật đầu, nói:

"Nó không tại Huyền Nguyên Thiên?"

"Ân"

"Ngươi kể cho ta nghe được không? Về Cơ gia nữa!"

Huyền Tịch thật sâu nhìn nàng một chút, sủng nịch xoa nàng đầu:

"Ẩn Tộc là một cái cường đại tộc nhân, thần bí vô cùng, trong đó là mười đại thế gia, ẩn tộc vốn không màng thế sự, ở Ẩn Môn Linh Cảnh cách biệt thế nhân. Mà Cơ gia chính là Ẩn tộc đứng đầu gia tộc. Cơ gia chủ tu kiếm thuật, tinh thông trận pháp, mới trở thành gia tộc đứng đầu"

Nhưng lần trước hắn ghé qua, Cơ gia đã không giống còn là đứng đầu gia tộc. Cái này hắn cũng không cần cùng nàng nói.

Lam Nguyệt chuyên chú nghe hắn nói, thần sắc như thường.

"Mà ngươi... Có lẽ là Cơ gia huyết mạch, nên có thể nhận đến nơi này truyền thừa."

"Vì vậy, vừa rồi là ngươi không thể vào đến khi ta tiếp nhận xong truyền thừa?"

Nàng như thế nào lại là Cơ gia người rồi? Chẳng lẽ Phượng Lâm Thiên không phải phụ thân nàng? Mẫu thân nàng thân phận thần bí, đừng nói là nàng, đến Phượng Lâm Thiên cũng không biết mẫu thân gia thế.

Chỉ biết mẫu thân hai mươi năm trước xuất hiện ở Đông Nhạc quốc, cứu Thái tử tức đương kim thánh thượng bây giờ, được Thái thượng hoàng phong làm Phù Dung quận chúa, chuyện sau đó nàng cũng không rõ lắm, tỷ như vì sau nàng lấy Phượng Lâm Thiên, vì sao lại chết?

"Ân"

Huyền Tịch gật đầu, bỗng hắn lấy ra một cái hộp đưa cho nàng, Lam Nguyệt nhìn, đây không phải là vừa rồi truyền thừa hộp sao? Hắn đưa nàng làm gì? Lam Nguyệt tiếp lấy, không hiểu nhìn hắn. Huyền Tịch nhẹ giọng giải thích:

"Có đồ tốt"

"Nga?"

Nghe đến đồ tốt, Lam Nguyệt hai mắt sáng lên, vui rạo rực mở ra, bên trong nằm vô số nho nhỏ quyển trục, nàng tâm đều nhấc lên.

Chiếc hộp này không lẽ có túi càng khôn công năng? Quá tốt a!

Nàng ý niệm vừa động đem bên trong một quyển trục lấy ra, sau đó mở ra xem.

Linh trận!

Là Linh trận đồ lục!

Còn có sơ cấp nhập môn thư tịch!

A! Vậy có phải hay không nàng liền có thể trở thành Linh Trận Sư rồi??

Linh Trận Sư nhưng là một cái cao quý nghề nghiệp a!

Cùng Luyện đan sư một cấp bậc hiếm!

Lam Nguyệt trong lòng nhạc tưng bừng, yêu thích không buông tay.

Huyền Tịch nhìn nàng vui vẻ bộ dáng, không nhịn được lại xoa xoa nàng đầu. Lam Nguyệt né tránh hắn tay, quay lại trừng trừng hắn.

Huyền Tịch cười khẽ một tiếng, có lẽ chỉ ở cạnh nàng, hắn mới cười được vui vẻ như vậy.

Thương thế mặc dù phục hồi, nhưng thần hồn của hắn thương tổn đã lâu, nhiều năm như vậy vẫn không thể dưỡng tốt, hoàn toàn không thể khôi phục thời kì toàn thịnh.

Hắn hiện tại mang danh Thần tộc thượng có duy nhất tồn tại nhưng lại không dùng được một nửa lực lượng vốn có.

Nhưng mà_________

Không sao, hiện tại vẫn đủ đển bảo hộ nàng trưởng thành.

Thần hồn thương tổn thì đã sao? Chỉ cần nàng có thể sống lại, hắn hồn phi phách tán có là gì?

Huyền Tịch chăm chú nhìn Lam Nguyệt, nàng hiện tại nhắm mắt lại, quanh người nổi lên nhàn nhạt linh quang.

Hắn buông nàng ra, chăm chú nhìn nàng tu luyện.

May mắn, may mắn hắn trước tìm thấy nàng.

Nguyệt Nhi, đời này để ta bảo hộ nàng_____

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện