Yêu cầu của Chu Lạc Sâm khiến cho Phương Y do dự, lúc này di động lại vang lên, cô tắt máy.

Nhìn thấy hành động này của cô thì gương mặt anh cũng không thay đổi, liếc trái liếc phải một cái, nói: “Đi theo anh.” Dứt lời, dắt tay cô kéo lên xe.

Anh cúi thấp người đeo dây an toàn cho cô, cô ngừng thở nhìn anh gần trong gang tấc, anh đẹp trai như vậy, làn da trắng nõn giống như phụ nữ, sáng bóng như ánh ngọc trai.

“Thật sự......” Anh bỗng nhiên mở miệng, nghiêng đầu nhìn cô, lông mi dày đặc: “Thật sự không cần anh giúp?”

Câu nói của anh khiến trái tim cô rung động, kỳ thực cô biết rõ bản thân vừa bước chân ra ngoài xã hội hiển nhiên sẽ không bằng một người khôn ngoan như anh, nói không chừng anh còn có thể dập tan mọi chuyện, có điều anh đã giúp cô quá nhiều, quan hệ giữa cô và anh dường như chuyển sang một sắc thái khác.

Kết quả này càng khiến cho cô khó xử.

“Không có gì đâu ạ.” Phương Y thấp giọng nở nụ cười nhạt.

Chu Lạc Sâm cũng không muốn ép Phương Y, nhẹ nhàng gật đầu rồi đóng cửa xe vòng qua chỗ tay lái. Anh buộc dây an toàn khởi động xe. Nhìn thấy con đường này khiến cho Phương Y đau đầu. Cô không muốn về nhà sớm bởi vì lo lắng sẽ đụng mặt cha dượng, tuy rằng cô không nói địa chỉ cho mẹ biết nhưng sợ rằng cha dượng vẫn có thể tìm ra.

Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm, vài lần muốn mở miệng kêu anh dừng lại, mỗi lần cô muốn nói chuyện thì anh lại bận việc, tỷ như anh phải tiếp điện thoại......

“Ừ, Diệp tổng.”

“Có thể.” Chu Lạc Sâm luôn luôn lặp lại hai chữ này, anh không ngừng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, ngay từ đầu Phương Y cho rằng bọn họ đã chuẩn bị đầu đủ bằng chứng nhưng không ngờ cô nghe anh nói: “Ừ, hủy bỏ hợp đồng, hy vọng Diệp tổng có thể nhờ luật sư khác biện hộ.”

Phương Y kinh ngạc nhìn Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm bỗng nhiên nheo mắt lại, đem bluetooth trên tai cất đi, tựa hồ đầu dây bên kia đang chửi thề, âm thanh rất to......

Cô lo lắng nhìn anh, chần chừ một lúc mới hỏi: “Luật sư Chu, anh không sao chứ?”

Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y một cái, biểu cảm trên mặt lạnh thấu xương nhanh chóng biến mất, anh nói: “Không có gì.”

Phương Y chậm rãi hỏi: “Không phải em cố ý nghe lén nhưng mà anh muốn hủy bỏ hợp đồng với Diệp tổng sao?”

Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng, ngữ khí tùy ý: “Hình Tứ không muốn bỏ cuộc, anh nghĩ mình phải ra quyết định.”

......

Thật bất ngờ.

Phương Y từng nghĩ, dù cho Chu Lạc Sâm bỏ cuộc, chưa chắc gì anh sẽ mất tiếng tăm.

Không biết vì sao cô đối với anh luôn có niềm tin đặc biệt, cảm thấy cho dù phát sinh chuyện gì anh vẫn có thể nắm bắt mọi thứ. Mặc dù đối thủ là Hình Tứ, anh vẫn có thể chiến thắng. Nhưng mà, hiện thực lại khiến cô nhức đầu.

Nhìn thấy Phương Y kinh ngạc, Chu Lạc Sâm nói tiếp: “Chuyện này cũng không có gì, đời người không ai chỉ thắng không thua, hơn nữa vấn đề này cũng không tính là thua, em nói đúng không.”

Có thể nói không đúng sao? Cô đương nhiên sẽ nói: “Vâng ạ.”

Chu Lạc Sâm mỉm cười, Phương Y nhìn ra được, nụ cười kia không hiện trên đáy mắt.

Phương Y trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Diệp tổng là người xấu, anh hủy bỏ hợp đồng kỳ thực là một chuyện tốt, ít nhất anh không cần phải biện hộ cho một kẻ tình nghi giết người.”

Chu Lạc Sâm im lặng, như thể đang suy tư trong luận điệu “Người tốt kẻ xấu” của Phương Y. Kỳ thực, anh đã từng biện hộ cho biết bao nhiêu kẻ xấu, Diệp tổng cũng chỉ là một trong số đó. Đây là nghề của anh, chính nghĩa không thể kiếm được tiền.

Nơi Phương Y tạm trú cực kỳ hẻo lánh, xe ra vào rất ít. Tốc độ xe nhanh hơn, Phương Y vẫn còn lưu luyến không muốn về nhà, thời gian còn sớm quá.

Sau một lúc yên tĩnh di động lại vang lên, Phương Y mẫn cảm nhìn Chu Lạc Sâm, quải ba lô chuẩn bị xuống xe, có điều anh lại trực tiếp đưa tay giữ ba lô cô, từ bên trong lấy điện thoại di động ra, rũ mắt liếc xuống dãy số hiện trên màn hình.

“Quấy rầy em là loại người nào, theo đuổi em sao?” Anh không trực tiếp bắt máy mà hỏi cô.

Cô muốn đoạt điện thoại trở về, kiên trì nói: “Không phải ạ, luật sư Chu cứ tắt máy đi.”

Chu Lạc Sâm lườm ngoài cửa sổ xe một cái, nhìn nơi nào đó một hồi. Phương Y nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy một người qua đường đang cầm di động hỏi thăm ai đó, lưng ông ta đang quải một túi lớn, không biết bên trong chứa gì.

Điện thoại lại vang lên, trên mặt của người đàn ông kia cũng rất bực tức, nói thầm cái gì đó, từ khẩu hình miệng thì có thể đoán được không phải là lời tốt đẹp.

Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, cởi bỏ nút áo vest, ngón tay nhấn nút trên màn hình. Điện thoại của người đàn ông kia vang lên, ông ta vừa mới nhận điện thoại đã chửi rủa. Mặt Phương Y xám xịt nhìn đối phương thóa mạ Chu Lạc Sâm, cô rất muốn lấy một cái gì đó đánh vào đầu ông ta một trận, ngẫm lại cô không thể ngu xuẩn đến mức độ đó.

Anh nghe xong một hồi thì chờ đợi đối phương ngừng nói, chậm rãi mở miệng: “Xin hỏi phải xưng hô với ông thế nào?”

Người ở đầu dây điện thoại bên kia ngây người, kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của con gái tôi?”

Nghe được hai chữ “Con gái”, Chu Lạc Sâm liếc nhìn Phương Y, Phương Y dùng khẩu hình miệng phát âm nói cho anh biết người gọi điện thoại chính là cha dượng cô, anh gật gật đầu, nói tiếp: “Tôi là cấp trên của cô ấy, di động cô ấy để quên ở công ty, vô tình tôi nhặt được nên muốn đem tới trả.”

Phương Y buồn bực vì sao Chu Lạc Sâm lại nói như vậy, có điều sau đó cô không còn lo lắng nữa.

Đứng ở cách đó không xa ông ta gào lên: “Cấp trên? Con bé ở đâu? Cậu làm cái gì?”

Giọng của ông ta rất to, những gì ông ta nói Phương Y đều nghe được. Cô nhìn thấy anh đổi tay cầm điện thoại, sau đó dùng âm thanh mạnh mẽ nói: “Tôi là luật sư.”

Hai chữ luật sư khiến cho gương mặt ông ta biến sắc, Phương Y nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe thấy. Cô hơi hoảng hốt liền nghe Chu Lạc Sâm mở miệng.

“À, tôi thấy ông rồi.” Chu Lạc Sâm nói xong liền bước xuống xe, anh trực tiếp khóa cửa, Phương Y muốn xuống cũng không thể xuống.

Ngồi ở trong xe, cảm xúc trong lòng Phương Y ngổn ngang, cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, anh đang chậm rãi bước tới chỗ cha dượng, nhìn thấy ông ta đứng cùng với Chu Lạc Sâm, một ý thức sâu sắc về sự thấp kém đối nghịch giữa hai người bọn họ, cô sắp không thở nổi rồi.

Phương Y nhìn thấy Chu Lạc Sâm đưa cho cha dượng mình một tờ danh thiếp. Anh nói mấy câu, còn hơi cúi người nhìn xem ông ta mang theo thứ gì, nếu Phương Y không nhìn lầm, trong đó hẳn là chăn đệm.

Ông ta còn dám mang theo cả chăn, phỏng chừng là dự định ở lại nhà cô. Cô cảm thấy lạnh xương sống, nếu hôm nay không có Chu Lạc Sâm, cô thật sự không biết giải quyết thế nào. Chu Lạc Sâm chỉ nói với ông ta vài phút, sau đó cô nhìn thấy ông ta cầm túi rời đi. Chu Lạc Sâm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông ta, chậm rãi trở về xe.

“Ông ấy đi rồi.” Chu Lạc Sâm nói: “Nhưng mà tốt nhất hôm nay em đừng về nhà.”

Trong lòng Phương Y tò mò, rất muốn biết Chu Lạc Sâm hàn huyên gì với ông ta, không yên lòng đồng ý.

Chu Lạc Sâm trầm ngâm một hồi, nói: “Anh bảo em đến nơi khác nghỉ ngơi là đang lo lắng ông ấy sẽ quay trở lại. Tuy rằng khả năng không cao nhưng anh không muốn em mạo hiểm.”

Phương Y nhíu mày nhìn Chu Lạc Sâm, anh tiếp tục nói: “Nếu đêm nay ông ấy không xuất hiện, sắp tới sẽ không đến quấy rầy em, lúc đó em có thể yên tâm.”

Phương Y hít sâu một hơi, nói: “Luật sư Chu, anh nói gì với ông ấy vậy ạ?”

Chu Lạc Sâm nghe xong thì cười mỉm: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Chuyện của ông ấy anh sẽ giúp em giải quyết, nhưng biện pháp mạnh nhất vẫn là mẹ em nên ly hôn.”

Phương Y cắn môi nói: “Em đã khuyên mẹ nhiều lần rồi, bà ấy không nghe em, hôn nhân này dù có duy trì cũng không còn giá trị, em không thể nào thấy mẹ sống khó khăn mà không cứu......”

“Cho nên hàng tháng em đều gửi tiền về nhà.” Chu Lạc Sâm dùng câu trần thuật.

Phương Y ngạc nhiên, hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Đoán.” Chu Lạc Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Về phần mẹ em, nghĩa vụ của em đến đây kết thúc, nếu bà ấy vẫn còn cứng đầu, em cũng không cần để ý, lương tâm đừng để bất an.”

Dù sao mẹ cũng là người sinh ra mình, cô không thể nào nói bỏ là bỏ. Cô muốn nói tiếp nhưng lời nói của Chu Lạc Sâm khiến cô trầm mặc.

Anh nói: “Không cùng quan điểm không thể sống cùng.”

“Không cùng quan điểm không thể sống cùng”, lý giải của anh là loại khái niệm gì thế này? Cô nhìn anh quay đầu xe, trong lòng hiếu kỳ muốn biết quá khứ của anh. Trời chiều ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào gương mặt anh, cả người anh giống như khảm vàng.

Xe chậm rãi lăn bánh, bầu không khí trong xe yên lặng hồi lâu, Phương Y mở miệng: “Luật sư Chu, anh ngừng sang bên kia đi ạ, gần đó có nhà trọ, có thể ngủ một đêm.”

Chu Lạc Sâm không nói chuyện, xe vẫn chạy lon ton, không có ý định dừng lại.

Phương Y nghi hoặc lại hô một tiếng: “Luật sư Chu?”

Lần này Chu Lạc Sâm đáp lại, có điều anh vẫn không nhìn cô.

Giọng anh khàn khàn, nặng nề nói: “Nhà trọ không an toàn, đêm nay hãy ngủ tạm nhà anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện