Chu Lạc Sâm và Hình Tứ là hai luật sư nổi tiếng, làm chung công ty bây giờ lại đụng độ, người thua kiện chẳng khác nào trở thành trò hề.

Vấn đề này cứ xuất hiện quanh quẩn trong đầu Phương Y, ngoài ra giữa trưa hôm nay cô còn nhận được hung tin từ mẹ.

Cha dượng nghe nói cô đã tìm được việc ở Hồng Kông, muốn đến đây thăm hỏi, sáng sớm nay ông đã bắt xe, phỏng chừng chiều nay sẽ tới.

Phương Y ăn cơm không còn ngon miệng. Cô nhét lồng cơm vào ngăn tủ, nằm sấp trên mặt bàn nghĩ nên làm thế nào.

Nhớ năm xưa mẹ dẫn cô theo rồi kết hôn cùng ông ta, ông ta nhìn cô chướng mắt, sau đó bao nhiêu tiền kiếm được ông ta đều bỏ vào bài bạc, tính cách thay đổi trở thành một người khác.

Năm đó cô thi đỗ đại học, cha dượng vì không có tiền nên cự tuyệt không cho cô đi học, thậm chí còn có lúc ông ta nhìn lén cô tắm. Nghĩ đến chuyện đó đã khiến cho lông tơ toàn thân Phương Y dựng đứng, cô ngồi tựa lưng vào ghế, vô thức rùng mình.

Doãn Triết Ngạn bưng cốc nước đi qua liền nhìn thấy, thuận miệng hỏi: “Lạnh quá sao?”

Phương Y hoàn hồn nhìn anh ta cẩn thận nói: “Không có ạ…”

Doãn Triết Ngạn nhíu mi, nặng nề hỏi: “Em gặp chuyện khó khăn hả? Đều là đồng nghiệp, có gì cần hỗ trợ thì em cứ thoải mái đề xuất.”

Đúng là lúc này cô cần người hỗ trợ, căn bản không đủ tự tin ứng phó, nếu có một người đàn ông bên cạnh sẽ tốt hơn.

Có điều Phương Y không muốn người giúp đỡ là người trong công ty, cô không muốn vì chuyện cá nhân mà để người khác nhạo báng.

Vì thế cô gượng cười: “Thật sự không có gì đâu ạ, gần đây công việc bận rộn, em hơi đau đầu.”

Doãn Triết Ngạn nhìn là biết Phương Y không muốn nói, cũng không miễn cưỡng: “Đúng vậy, gần đây luật sư Hình nhất định là rất bận, vụ án tử hình này xem ra khó khăn.”

Phương Y nghe Doãn Triết Ngạn nhắc tới án tử, trong lòng thiếu tự nhiên. Một khi chứng minh được vụ án của Đinh Dật Thăng và Diệp tổng có liên quan, Chu Lạc Sâm và Hình Tứ tất nhiên sẽ đối đầu.

Thành tích của bọn họ bất bại, không một người nào muốn sự nghiệp của mình tuột dốc, cuối cùng mặc kệ là ai thua, kết quả sẽ rất khó coi. Huống chi, Chu Lạc Sâm và Hình Tứ đều nổi tiếng.

“Kỳ thực cũng tạm ổn, công việc của nhóm anh chắc cũng bề bộn.” Phương Y đổi chủ đề, lẳng lặng quan sát anh ta.

Doãn Triết Ngạn trông rất bình tĩnh, đại khái là đi theo Chu Lạc Sâm đã lâu, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi: “Bọn anh luôn nhiều việc, theo luật sư Chu thì đừng nghĩ đến chuyện rảnh rỗi.” Anh ta cảm thấy bất lực, khóe miệng nhếch lên: “Mấy ngày nay luật sư Chu cũng không nghỉ ngơi, không biết người thua cuối cùng sẽ là ai.”

Phương Y nghe được tin này thì trong lòng lo lắng, cô không đủ tư cách để hỏi thăm, chỉ có thể gật đầu: “Đây là chuyện không thể tránh khỏi, điều quan trọng là đảm bảo được lợi ích của công ty.”

Khóe miệng Doãn Triết Ngạn khẽ nhếch: “Em không thể đoán được kết quả đâu, nếu không có việc gì làm thì em nên khuyên bảo luật sư Hình ấy.”

Phương Y rùng mình một cái: “Ầy, anh tin tưởng vào em vậy à?”

Doãn Triết Ngạn bưng cốc nước lên uống, cười nói: “Thôi, không phiền em làm việc nữa, anh đi rót nước.”

Phương Y gật đầu chào tạm biệt anh ta, quay lại tiếp tục phát sầu. Không bao lâu sau điện thoại trên bàn vang lên.

Lúc này người không nhiều lắm, hầu như mọi người đều đã ra ngoài ăn cơm, bao gồm cả Hình Tứ, ai gọi điện thoại tìm cô thế này? Phương Y nghi hoặc tiếp điện thoại, nghe rõ giọng của được Chu Lạc Sâm: “Tới phòng làm việc của anh một lát.” Nói xong, anh liền trực tiếp cúp điện thoại.

Giọng anh trầm thấp khiến trong lòng cô không vững tâm. Cấp trên triệu hồi, cũng không thể không đi, cô chỉ có thể thuận theo gõ cửa phòng của anh.

Ngoài ý muốn, lúc cô gõ cửa cửa tự động mở ra. Cô nhìn qua khe cửa nhìn thấy anh đang đứng khoanh tay dựa ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, hình ảnh này rất đẹp, Phương Y cảm giác được mức độ nguy hiểm, đó là một loại thần thái gợi cảm.

Bước chân cô vô thức lùi lại, Chu Lạc Sâm vẫy vẫy tay, giọng trầm thấp từ tính chậm rãi nói: “Vào đi, đóng cửa lại.”

Phương Y suy tư vài giây, đóng kỹ cửa, mắt nhìn Chu Lạc Sâm. Khoảng cách giữa hai người không xa, cô không đi về phía trước, anh cũng không mở miệng mời cô ngồi xuống.

“Luật sư Chu tìm em có việc gì ạ?” Phương Y đè nén giọng hỏi.

Chu Lạc Sâm thấy Phương Y khẩn trương thì nhàn nhạt cười. Anh đứng thẳng người, dường như chỉ là một sự trùng hợp nhìn cô.

Cảnh tượng này khiến cho Phương Y suy nghĩ bậy bạ… S & M(1). Không biết vì sao cô lại nghĩ đến hai chữ này, rõ ràng là bọn họ cách xa nhau, còn anh lại là người đàn ông lịch sự…

(1) S&M: Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp, trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.

“Có một số việc anh muốn hỏi em.” Chu Lạc Sâm chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi đều có lực, lời nói và cử chỉ tràn ngập tự tin, Phương Y chợt nhớ đến chuyện kia, nếu anh và cô cùng nhau đi gặp cha dượng, không chừng ông ta sẽ bỏ cuộc!

“Chắc em cũng biết vụ án của anh và luật sư Hình gần đây có chút vấn đề…” Chu Lạc Sâm không nói vòng vo: “Em có cho rằng luật sư Hình sẽ bỏ cuộc không?”

Phương Y ngẩn người, theo bản năng mở miệng: “Luật sư Chu muốn luật sư Hình bỏ cuộc?”

Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế, mười ngón tay giao nhau: “Đừng nói như vậy, anh chỉ hỏi em có khả năng đó xảy ra không. Em là người ở bên cạnh Hình Tứ, cũng tham gia án này, anh tin tưởng cảm giác của em.”

Phương Y chần chừ một chút, hỏi: “Nói thật ạ?”

Chu Lạc Sâm nheo mắt, khóe miệng khẽ cong: “Ừ.”

Phương Y nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, Chu Lạc Sâm đã hiểu ý của cô.

“Vậy thì khó khăn rồi.” Nhìn qua biểu cảm của anh cũng biết anh đang khó xử. Anh tựa lưng vào ghế thanh thản, áo sơ mi trắng anh mặc trên người rất hợp, mọi người đều nói màu trắng là màu tượng trưng cho sự giản dị, thường tạo cảm giác lạnh lẽo và đơn độc, con người của Chu Lạc Sâm đều có hết những ưu điểm này.

“Em giữ khoảng cách với anh như vậy, là đang lo lắng anh làm gì em?”

Phương Y miên man suy nghĩ, Chu Lạc Sâm bỗng nhiên nói một câu khiến cho đầu óc Phương Y trống rỗng, vội vàng giải thích: “Không có ạ, đương nhiên không phải, em….” Thật sự không thể giải thích hợp lý, Phương Y gượng ép: “Là chuyện riêng thôi ạ, nhất thời em không chú ý.”

Chu Lạc Sâm tựa hồ cảm thấy hứng thú với đề tài này, ngay sau đó liền hỏi: “Đang nghĩ cái gì?” Hỏi xong, anh nhận ra không thích hợp, rất nhanh sửa lời: “Không muốn nói cũng có thể im lặng.”

Phương Y hơi khó xử, nói thật chuyện này cô không thể nói ra, dù cho Chu Lạc Sâm muốn biết, cô cũng không mở miệng được…

Phương Y kiên trì nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là việc nhỏ thôi, luật sư Chu không cần quan tâm.”

Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y lãnh đạm, dịu dàng nói: “Ừ, có việc thì em đi trước đi.”

Phương Y gật gật đầu, chào tạm biệt anh sau đó rời đi, trở lại chỗ ngồi tiếp tục đau đầu.

Hôm nay, cả một buổi chiều đắm chìm trong bất an, mãi cho đến khi sắp tan tầm, di động của Phương Y vang lên, là một dãy số lạ.

Không cần nghĩ cũng biết là ai, Phương Y trực tiếp tắt âm điện thoại, giả vờ như không biết có người gọi đến, tiếp tục làm việc. Chuông điện thoại không ngừng vang lên, mỗi lần cô tự động cắt đứt sau đó liền gọi tới, dần dà cô cũng không có tâm tình làm việc.

“Trợ lý Trần, hôm nay em có chút việc xin phép về trước, nếu cần sửa sang lại tư liệu phiền anh gửi vào hộp thư của em.” Phương Y chào Trần Quân Du một tiếng, sau đó liền vội vàng rời khỏi công ty. Lúc này, Doãn Triết Ngạn vừa vặn mở cửa phòng của Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y đang vội vã rời đi, lông mày anh khẽ nhíu.

“Luật sư Chu, đây là văn kiện anh muốn.” Doãn Triết Ngạn đem văn kiện đưa tới.

Chu Lạc Sâm gật đầu, nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay sẽ không tăng ca, cậu về trước đi.” Dứt lời, anh đứng dậy mặc áo khoác vào người, cầm túi công văn rời khỏi công ty.

Doãn Triết Ngạn kinh ngạc, lần đầu tiên luật sư Chu về đúng giờ, có chút tò mò không biết là chuyện gì xảy ra.

Phương Y hôm nay không đi tàu điện ngầm, cô không muốn về nhà, tuy rằng cô chưa đưa địa chỉ cho mẹ nhưng mẹ biết cô thuê nhà trên khu phố nào, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tìm ra, nếu mẹ kể chuyện này cho cha dượng, ông ấy nhất định sẽ đoán được.

Cô chỉ cảm thấy đau đầu, lưng quải ba lô đi lang thang, di động trong tay không ngừng vang lên.

Trong lòng cô cảm thấy mệt mỏi, tìm một góc ngồi xổm xuống ôm đầu. Kỳ thực cô không muốn khóc, chỉ là tâm lý ủy khuất và khổ sở, cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới cha, nhớ tới thời gian cha và mẹ sống cùng, cô biết bản thân kiên cường nhưng trong lòng vẫn luôn đau buồn.

“Phương Y.”

Giọng nói nam tính vang trên đỉnh đầu, Phương Y đột nhiên ngẩng đầu, Chu Lạc Sâm xuất hiện ở trước mặt cô, anh nhìn cô chăm chú, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen láy ẩn sau cặp kính kia.

“Luật sư Chu?” Phương Y lập tức đứng lên, nhìn xung quanh nói: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Lạc Sâm nhíu mày nói: “Vừa khéo anh lái xe ngang qua, thấy em không ổn cho nên lại hỏi thăm.” Anh tạm dừng một chút, hỏi: “Có chuyện gì sao?” Lại hơi có chần chừ, giọng vẫn trầm thấp: “Nếu gặp chuyện khó khăn thì hãy nói với anh…”

Sáng nay Doãn Triết Ngạn cũng vừa mới hỏi cô câu này, bây giờ lại đến lượt Chu Lạc Sâm, cô cảm ơn tình cảm của bọn họ. Hốc mắt Phương Y đỏ ngầu, cắn môi suy tư một lúc, cười cười lắc đầu.

Anh nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô thì gương mặt anh trở nên lãnh đạm, anh đang muốn mở miệng, di động của cô lại vang lên, cô cầm chặt di động trong tay, nhanh chóng bấm từ chối.

Chu Lạc Sâm là một người thông minh, hành động này khiến cho anh có thể nhìn thấu nội tình, anh vươn tay ra, con ngươi đen láy xuyên qua mắt kính nhìn cô, nói: “Đưa điện thoại cho anh.”

Phương Y kinh ngạc ngoái đầu, con ngươi đen láy của Chu Lạc Sâm phản quang nguyên khuôn mặt cô, anh nói “Đưa điện thoại cho anh.”, mọi thứ khó khăn trước mắt đột nhiên nhanh chóng biến mất, anh vô tình xuất hiện, kéo cô ra từ trong thế giới mây đen mù mịt, anh giống như ánh mặt trời ở trên cao, tản ra ánh sáng ấm áp yên bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện