Thiên Kỳ chuẩn bị đi làm thì nhớ ra là quên đưa hộp quà đặc biệt cho Vĩ Thành, cô lấy ra từ ngăn tủ rồi quyết định mang theo. Thiên Kỳ lái xe đến công ty, trên đường đi thì có một cuộc điện thoại gọi đến, cô nhấc máy: “ Alô! Tôi nghe đây ạ!”.
“ Tôi là Mộc Hoa đây, tôi có việc quan trọng muốn nói, chúng ta gặp nhau một chút có được không?”, đầu dây bên kia hẹn gặp.
Thiên Kỳ nghĩ rằng cô muốn nói chuyện về làm nhân chứng nên liền đồng ý. Cô nhớ ra Vĩ Thành nên gọi nói với anh biết, nhưng bây giờ điện thoại anh đã bật sang chế độ im lặng vì đang trong cuộc họp.
Cô không còn cách nào khác đành gửi một tin nhắn, nói cho anh biết là cô và Mộc Hoa gặp nhau.
Tin nhắn đã gửi qua, cô nóng lòng lái xe đến gặp thư ký Triệu.
Một lúc sau Thiên Kỳ đến điểm hẹn, địa điểm là một tiệm cà phê yên tĩnh. Cô bước vào trong thì thấy Mộc Hoa đã ngồi chờ, cô đi đến bàn: Thư ký Triệu, sức khỏe cô thể nào rồi?”
Mộc Hoa mỉm cười đáp: “ Tôi đã ổn định hơn rất nhiều rồi, tất cả cũng nhờ ơn cứu mạng của cô… À đúng rồi, cô Lý uống gì?”
“ Để tôi đến quầy gọi”, Thiên Kỳ đứng lên nửa chừng thì thư ký ngăn lại chủ động: “ Cô vừa mới đến cứ ngồi đây, tôi mang ra giúp cô”.
Thấy thư ký chân thành nên cô cũng đồng ý ngồi lại: “ Phiền cô quá! Một ly sữa nóng”.
Mộc Hoa đến quầy gọi món, trong khi chờ đợi nhân viên pha chế, cô cứ liên tục liếc mắt nhìn Thiên Kỳ, vẻ mặt như lo sợ điều gì đó.
Ly sữa nóng hổi đã hoàn thành, Mộc Hoa lấy trong túi ra một viên thuốc màu trắng. Tay cô rung rẩy, chừng chừ không biết là có nên bỏ vào hay không. Cô nhìn qua Thiên Kỳ một lần nữa, thấy đối phương không để ý liền quyết định bỏ vào. Viên thuốc cũng nhanh chóng tan trong ly sữa nóng, thư ký mang ra bàn.
Thiên Kỳ không nghi ngờ mà uống một ngụm, Mộc Hoa lo sợ cô sẽ phát hiện nhưng không.
“ Thấy cô bình phục như thế này tôi mừng lắm, bây giờ Lâm Ninh Hinh đang ẩn trốn, cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm. Thư ký Triệu, cô yên tâm, chỉ cần cô nói ra hết sự thật, tôi sẽ nói với luật sư giúp cô giảm án”, Thiên Kỳ hứa sẽ không bỏ rơi thư ký.
Đột nhiên Mộc Hoa rưng rưng nước mắt nói: “ Cô Lý à! Tôi xin lỗi!..”.
Thiên Kỳ cảm thấy khó hiểu: “ Xin lỗi? Thư ký Triệu, sao cô lại nói như vậy?”
“ Tôi thật sự xin lỗi!”, Mộc Hoa không dám nhìn mà cúi đầu xuống.
Thiên Kỳ lúc này choáng váng, cô cảm thấy cơ thể dần mất sức rồi ngất lịm đi. Thư ký Triệu đỡ cô rồi đưa ra một chiếc xe đậu gần đó, trong xe vẫn còn hai người đàn ông lạ mặt. Một tên cầm dao chĩa về phía Mộc Hoa ra lệnh: “ Mày ngồi sát vào”.
Mộc Hoa rung rẩy nghe theo, còn để Thiên Kỳ tựa vào người mình.
Chiếc xe rời khỏi đó, chạy thẳng đến đoạn đường cao tốc phía trước.
…
Kết thúc cuộc họp, Vĩ Thành về phòng làm việc rồi kiểm tra điện thoại. Anh thấy có cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của vợ liền mở ra xem thì biết là cô đi gặp thư ký Triệu.
Cảm thấy bất an nên anh gọi lại, tiếng chuông kết nối.
Bên đây điện thoại của Thiên Kỳ reo lên, tất cả đều giật mình. Tên cầm dao lệnh Mộc Hoa: “ Tìm cái điện thoại cho tao”.
Cô sợ sệt nhanh chóng mò mẫm tìm kiếm, trên màn hình hiển thị người gọi, cô rung rẩy: “ Là Hà tổng”.
“ Đưa cho tao”, hắn ta giật lấy, không động tác thừa ném điện thoại ra cửa sổ. Chiếc điện thoại văng xuống đường nứt vỡ tứ tung, vì thế mà không còn kết nối.
Vĩ Thành thấy đầu dây bên kia không thể gọi được nữa thì biết là có chuyện chẳng lành đang xảy ra. Anh lập tức rời khỏi phòng và nói với thư ký hủy hết lịch hẹn hôm nay.
Anh lái xe đi, mở điện thoại lên tìm định vị vị trí chiếc xe Thiên Kỳ. Màn hình hiển thị cho thấy chiếc xe đang ở một tiệm cà phê cách đây khoảng 25km. Vĩ Thành đạp chân ga, tăng tốc đi đến đó.
Một lúc sau anh đến nơi, xe của Thiên Kỳ đang đậu ở đây, anh vào bên trong tìm kiếm.
“ Cho tôi hỏi cô gái lái chiếc xe màu trắng ở bên ngoài đâu rồi?”, anh hỏi thăm nhân viên.
“ Cô gái đó… À, khi nãy cô ấy có ngồi cùng bàn với một cô gái khác, cả hai nói chuyện có vài phút thì rời đi. Có vẻ như cô gái chủ chiếc xe gặp vấn đề về sức khỏe, thấy cô ấy được dìu đi”, một nhân viên trong tiệm tường thuật lại.
Nói đến đây thôi anh cũng đủ hiểu vợ mình đang gặp nguy hiểm, và người đưa cô đi rất có thể là thư ký Triệu.
Anh ra xe của Thiên Kỳ tìm xem cô có để lại vết tích gì không. Ở ghế phụ có một chiếc hộp nhỏ, anh nghi ngờ liền mở ra xem. Bên trong là một chiếc que thử thai hiện lên hai vạch rõ mồn một. Anh nhớ lại đêm qua cô có nói có một thứ muốn tặng anh, không lẽ là cái này? Vĩ Thành hạnh phúc vô cùng, cuối cùng thì ước nguyện của hai vợ chồng cũng thành sự thật. Tuy vậy hiện tại Thiên Kỳ đang gặp chuyện, không chỉ cô mà còn cả sinh linh bé nhỏ.
Điện thoại anh bỗng có tiếng chuông báo tin nhắn đến, mở lên xem thì anh ngay lập tức vào xe lái với tốc độ cao.
Ở phía chiếc xe đưa Thiên Kỳ đi đã đến nơi, một tên thì cầm dao chĩa mũi vào Mộc Hoa, tên còn lại bế Thiên Kỳ đi vào một con đường mòn nhỏ.
Đi vào trong một căn nhà bỏ hoang, Thiên Kỳ bị tên kia cho nằm tựa vào tường, còn Mộc Hoa bị trói tay và kéo sang ngồi một bên. Một tên lấy nước dội thẳng vào mặt khiến Thiên Kỳ tỉnh lại, cô lờ mờ nhìn rõ.
Khi này Ninh Hinh xuất hiện, cô đưa một sấp tiền cho hai tên: “ Mọi chuyện còn lại để tôi giải quyết, biến đi nhanh”. Hai người đàn ông được thuê vui vẻ nhận tiền rồi lập tức rời đi.
“ Lâm Ninh Hinh!.. Cô đang làm gì vậy?”, Thiên Kỳ hoảng hốt.
Cô nhìn qua Mộc Hoa cũng bị trói hỏi: “ Thư ký Triệu, chuyện này là sao? Tại sao chúng ta lại bị đưa đến đây?”
Mộc Hoa không dám nhìn, thút thít thừa nhận: “ Thật sự xin lỗi cô Thiên Kỳ! Tôi cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy đâu… Lâm Ninh Hinh bắt cóc ba mẹ tôi uy hiếp nên tôi không còn cách nào khác đành nghe theo lời cô ta… Tôi rất xin lỗi!”.
Ninh Hinh cười nhạo: “ Con ả này phản bội mày rồi Lý Thiên Kỳ! Mày muốn buộc tội tao, mày không có bản lĩnh”.
“ Bây giờ cô đã như ý rồi, mau thả ba mẹ của thư ký Triệu ra”, Thiên Kỳ yêu cầu.
Ninh Hinh ngồi xuống cười khẩy, còn bóp mạnh cằm cô: “ Giờ này mà mày còn tâm trí lo cho người khác à, tốt nhất là lo cho cái mạng nhỏ của mày đi… Tao sẽ cho mày chết không toàn thây”.
Thiên Kỳ hất tay Ninh Hinh ra: “ Cô thật sự điên rồi, bây giờ đầu thú còn kịp, hãy xám hối đi Lâm Ninh Hinh”.
“ Hahahaha~”, Ninh Hinh bật cười lớn thành tiếng nói tiếp: “ Mày nói nghe dễ thật đấy… Dù gì tao cũng chết, kéo mày theo thì càng vui hơn chứ sao. Vừa diệt được cái gai trong mắt vừa khiến Vĩ Thành đau khổ đến hết đời, tao là muốn chúng mày đời đời kiếp kiếp không thể ở bên nhau”.
Ninh Hinh lấy ra một chai thủy tinh trong suốt nói: “ Trước khi giết mày, tao nên làm gì đây nhỉ?”
Nhìn qua thì ai cũng đoán ra ngay là axit, nếu dính vào da thì sẽ bị ăn mòn. Mộc Hoa bên cạnh sợ hãi tột độ liên tục năn nỉ: “ Đừng làm vậy mà! Xin cô!..”.
Cô mở nắp chai rồi đi đến nắm tóc Thiên Kỳ kéo dậy, miệng không ngừng chửi rủa: “ Con tiểu tam phá nát gia đình người khác, đây sẽ là kết cục của mày”.
“ Tôi là Mộc Hoa đây, tôi có việc quan trọng muốn nói, chúng ta gặp nhau một chút có được không?”, đầu dây bên kia hẹn gặp.
Thiên Kỳ nghĩ rằng cô muốn nói chuyện về làm nhân chứng nên liền đồng ý. Cô nhớ ra Vĩ Thành nên gọi nói với anh biết, nhưng bây giờ điện thoại anh đã bật sang chế độ im lặng vì đang trong cuộc họp.
Cô không còn cách nào khác đành gửi một tin nhắn, nói cho anh biết là cô và Mộc Hoa gặp nhau.
Tin nhắn đã gửi qua, cô nóng lòng lái xe đến gặp thư ký Triệu.
Một lúc sau Thiên Kỳ đến điểm hẹn, địa điểm là một tiệm cà phê yên tĩnh. Cô bước vào trong thì thấy Mộc Hoa đã ngồi chờ, cô đi đến bàn: Thư ký Triệu, sức khỏe cô thể nào rồi?”
Mộc Hoa mỉm cười đáp: “ Tôi đã ổn định hơn rất nhiều rồi, tất cả cũng nhờ ơn cứu mạng của cô… À đúng rồi, cô Lý uống gì?”
“ Để tôi đến quầy gọi”, Thiên Kỳ đứng lên nửa chừng thì thư ký ngăn lại chủ động: “ Cô vừa mới đến cứ ngồi đây, tôi mang ra giúp cô”.
Thấy thư ký chân thành nên cô cũng đồng ý ngồi lại: “ Phiền cô quá! Một ly sữa nóng”.
Mộc Hoa đến quầy gọi món, trong khi chờ đợi nhân viên pha chế, cô cứ liên tục liếc mắt nhìn Thiên Kỳ, vẻ mặt như lo sợ điều gì đó.
Ly sữa nóng hổi đã hoàn thành, Mộc Hoa lấy trong túi ra một viên thuốc màu trắng. Tay cô rung rẩy, chừng chừ không biết là có nên bỏ vào hay không. Cô nhìn qua Thiên Kỳ một lần nữa, thấy đối phương không để ý liền quyết định bỏ vào. Viên thuốc cũng nhanh chóng tan trong ly sữa nóng, thư ký mang ra bàn.
Thiên Kỳ không nghi ngờ mà uống một ngụm, Mộc Hoa lo sợ cô sẽ phát hiện nhưng không.
“ Thấy cô bình phục như thế này tôi mừng lắm, bây giờ Lâm Ninh Hinh đang ẩn trốn, cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm. Thư ký Triệu, cô yên tâm, chỉ cần cô nói ra hết sự thật, tôi sẽ nói với luật sư giúp cô giảm án”, Thiên Kỳ hứa sẽ không bỏ rơi thư ký.
Đột nhiên Mộc Hoa rưng rưng nước mắt nói: “ Cô Lý à! Tôi xin lỗi!..”.
Thiên Kỳ cảm thấy khó hiểu: “ Xin lỗi? Thư ký Triệu, sao cô lại nói như vậy?”
“ Tôi thật sự xin lỗi!”, Mộc Hoa không dám nhìn mà cúi đầu xuống.
Thiên Kỳ lúc này choáng váng, cô cảm thấy cơ thể dần mất sức rồi ngất lịm đi. Thư ký Triệu đỡ cô rồi đưa ra một chiếc xe đậu gần đó, trong xe vẫn còn hai người đàn ông lạ mặt. Một tên cầm dao chĩa về phía Mộc Hoa ra lệnh: “ Mày ngồi sát vào”.
Mộc Hoa rung rẩy nghe theo, còn để Thiên Kỳ tựa vào người mình.
Chiếc xe rời khỏi đó, chạy thẳng đến đoạn đường cao tốc phía trước.
…
Kết thúc cuộc họp, Vĩ Thành về phòng làm việc rồi kiểm tra điện thoại. Anh thấy có cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của vợ liền mở ra xem thì biết là cô đi gặp thư ký Triệu.
Cảm thấy bất an nên anh gọi lại, tiếng chuông kết nối.
Bên đây điện thoại của Thiên Kỳ reo lên, tất cả đều giật mình. Tên cầm dao lệnh Mộc Hoa: “ Tìm cái điện thoại cho tao”.
Cô sợ sệt nhanh chóng mò mẫm tìm kiếm, trên màn hình hiển thị người gọi, cô rung rẩy: “ Là Hà tổng”.
“ Đưa cho tao”, hắn ta giật lấy, không động tác thừa ném điện thoại ra cửa sổ. Chiếc điện thoại văng xuống đường nứt vỡ tứ tung, vì thế mà không còn kết nối.
Vĩ Thành thấy đầu dây bên kia không thể gọi được nữa thì biết là có chuyện chẳng lành đang xảy ra. Anh lập tức rời khỏi phòng và nói với thư ký hủy hết lịch hẹn hôm nay.
Anh lái xe đi, mở điện thoại lên tìm định vị vị trí chiếc xe Thiên Kỳ. Màn hình hiển thị cho thấy chiếc xe đang ở một tiệm cà phê cách đây khoảng 25km. Vĩ Thành đạp chân ga, tăng tốc đi đến đó.
Một lúc sau anh đến nơi, xe của Thiên Kỳ đang đậu ở đây, anh vào bên trong tìm kiếm.
“ Cho tôi hỏi cô gái lái chiếc xe màu trắng ở bên ngoài đâu rồi?”, anh hỏi thăm nhân viên.
“ Cô gái đó… À, khi nãy cô ấy có ngồi cùng bàn với một cô gái khác, cả hai nói chuyện có vài phút thì rời đi. Có vẻ như cô gái chủ chiếc xe gặp vấn đề về sức khỏe, thấy cô ấy được dìu đi”, một nhân viên trong tiệm tường thuật lại.
Nói đến đây thôi anh cũng đủ hiểu vợ mình đang gặp nguy hiểm, và người đưa cô đi rất có thể là thư ký Triệu.
Anh ra xe của Thiên Kỳ tìm xem cô có để lại vết tích gì không. Ở ghế phụ có một chiếc hộp nhỏ, anh nghi ngờ liền mở ra xem. Bên trong là một chiếc que thử thai hiện lên hai vạch rõ mồn một. Anh nhớ lại đêm qua cô có nói có một thứ muốn tặng anh, không lẽ là cái này? Vĩ Thành hạnh phúc vô cùng, cuối cùng thì ước nguyện của hai vợ chồng cũng thành sự thật. Tuy vậy hiện tại Thiên Kỳ đang gặp chuyện, không chỉ cô mà còn cả sinh linh bé nhỏ.
Điện thoại anh bỗng có tiếng chuông báo tin nhắn đến, mở lên xem thì anh ngay lập tức vào xe lái với tốc độ cao.
Ở phía chiếc xe đưa Thiên Kỳ đi đã đến nơi, một tên thì cầm dao chĩa mũi vào Mộc Hoa, tên còn lại bế Thiên Kỳ đi vào một con đường mòn nhỏ.
Đi vào trong một căn nhà bỏ hoang, Thiên Kỳ bị tên kia cho nằm tựa vào tường, còn Mộc Hoa bị trói tay và kéo sang ngồi một bên. Một tên lấy nước dội thẳng vào mặt khiến Thiên Kỳ tỉnh lại, cô lờ mờ nhìn rõ.
Khi này Ninh Hinh xuất hiện, cô đưa một sấp tiền cho hai tên: “ Mọi chuyện còn lại để tôi giải quyết, biến đi nhanh”. Hai người đàn ông được thuê vui vẻ nhận tiền rồi lập tức rời đi.
“ Lâm Ninh Hinh!.. Cô đang làm gì vậy?”, Thiên Kỳ hoảng hốt.
Cô nhìn qua Mộc Hoa cũng bị trói hỏi: “ Thư ký Triệu, chuyện này là sao? Tại sao chúng ta lại bị đưa đến đây?”
Mộc Hoa không dám nhìn, thút thít thừa nhận: “ Thật sự xin lỗi cô Thiên Kỳ! Tôi cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy đâu… Lâm Ninh Hinh bắt cóc ba mẹ tôi uy hiếp nên tôi không còn cách nào khác đành nghe theo lời cô ta… Tôi rất xin lỗi!”.
Ninh Hinh cười nhạo: “ Con ả này phản bội mày rồi Lý Thiên Kỳ! Mày muốn buộc tội tao, mày không có bản lĩnh”.
“ Bây giờ cô đã như ý rồi, mau thả ba mẹ của thư ký Triệu ra”, Thiên Kỳ yêu cầu.
Ninh Hinh ngồi xuống cười khẩy, còn bóp mạnh cằm cô: “ Giờ này mà mày còn tâm trí lo cho người khác à, tốt nhất là lo cho cái mạng nhỏ của mày đi… Tao sẽ cho mày chết không toàn thây”.
Thiên Kỳ hất tay Ninh Hinh ra: “ Cô thật sự điên rồi, bây giờ đầu thú còn kịp, hãy xám hối đi Lâm Ninh Hinh”.
“ Hahahaha~”, Ninh Hinh bật cười lớn thành tiếng nói tiếp: “ Mày nói nghe dễ thật đấy… Dù gì tao cũng chết, kéo mày theo thì càng vui hơn chứ sao. Vừa diệt được cái gai trong mắt vừa khiến Vĩ Thành đau khổ đến hết đời, tao là muốn chúng mày đời đời kiếp kiếp không thể ở bên nhau”.
Ninh Hinh lấy ra một chai thủy tinh trong suốt nói: “ Trước khi giết mày, tao nên làm gì đây nhỉ?”
Nhìn qua thì ai cũng đoán ra ngay là axit, nếu dính vào da thì sẽ bị ăn mòn. Mộc Hoa bên cạnh sợ hãi tột độ liên tục năn nỉ: “ Đừng làm vậy mà! Xin cô!..”.
Cô mở nắp chai rồi đi đến nắm tóc Thiên Kỳ kéo dậy, miệng không ngừng chửi rủa: “ Con tiểu tam phá nát gia đình người khác, đây sẽ là kết cục của mày”.
Danh sách chương