Tử Kỳ lái chiếc xe mô tô của mình đến quán club rồi đi vào bên trong. Tiếng nhạc xập xình, người thì đông đúc làm cậu nhìn mãi mới tìm thấy bàn Cẩn Du. Cô đang ngồi cùng bàn với hai ba người bạn, trong đó có hai người nam.

Cậu đi đến gọi: “ Chị Cẩn Du!”.

Cô quay đầu qua với đôi mắt lờ đờ: “ Tử… Kỳ… Sao cậu biết tôi ở đây mà đến?”

“ Lúc nãy chị gọi nói tôi còn gì. Chị say quá rồi, tôi đưa chị về”, cậu giúp lấy túi cô lên.

Một người bạn nữ còn lại hỏi: “ Cẩn Du à! Cậu em đẹp trai này là ai thế? Không phải gu cậu là phi công trẻ đấy chứ?”

Tử Kỳ lập tức thay cô đáp lại: “ Tôi là em trai họ hàng của chị ấy. Chị tôi say rồi, xin phép được về trước”.

Cẩn Du đứng lên nhéo má cậu nựng nịu: “ Giỏi lắm em trai!”.

“ Về thôi!”, cậu đỡ lấy cánh tay cô dìu đi.

“ Các cậu! Tạm biệt!”, cô ngoảnh đầu vẫy tay còn lại chào tạm biệt.

Ra đến bên ngoài, cô đứng không vững mà ngã vào lòng cậu. Tử Kỳ lay người cô: “ Chị Cẩn Du!”.

Cô đứng ngay lại, đột nhiên mỉm cười: “ Hôm nay là ngày tụ họp bạn bè thân thiết nên tôi có uống hơi nhiều. Cậu đừng nói với anh hai nhé, tôi sợ bị mắng lắm”.

Tử Kỳ cười khẽ: “ Chị lớn rồi, đâu phải trẻ vị thành niên mà sợ bị mắng cơ chứ… Chị say thế này không ngồi xe tôi về được đâu, đi taxi về thì an toàn hơn”.

Ngay sau đó cậu bắt một chiếc taxi, cả hai ngồi ở ghế sau rồi tài xế lái đi.

Một lúc sau về đến nhà, cậu dìu cô vào thì chạm mặt quản gia Nam: “ Cô chủ bị làm sao vậy ạ?”

“ Chị ấy say lắm rồi ạ, cháu đưa chị lên phòng, chú giúp cháu gọi người chăm sóc cho chị ấy”, cậu nói.

“ Tôi hiểu rồi!”.

Khi ông quay đi thì cậu gọi lại dặn dò: “ Chú Nam! Chuyện này chú khoan hãy nói với anh Trạch Dương được không ạ?”

“ Được, tôi nhớ rồi ạ”, ông đáp lại rồi quay đi.

Mở cửa phòng, cậu dìu cô lên giường nằm, còn đắp mền lên giúp cô. Đang chỉnh mền lại cho ngay thì tay cô nắm chặt lấy cổ tay cậu, đôi mắt cô chợt mở rồi gọi nhỏ: “ Tử Kỳ!”.

Tử Kỳ chưa kịp hiểu gì thì một lực mạnh kéo cậu xuống, đúng vậy, Cẩn Du hôn lên môi cậu. Vì quá đột ngột nên cậu sốc đến nỗi không cử động được. Đến khi cô dứt môi nhắm mắt lại rồi thiếp đi thì cậu mới hoàn tỉnh lại. Nhìn vào cô gái đã cướp đi nụ hôn đầu, cậu theo tự nhiên mím môi lại.

Lúc này cô giúp việc đi vào giúp Cẩn Du thay quần áo ngủ nên cậu trở về phòng của mình. Cậu đưa tay lên môi rồi lắc đầu nhẹ xem như là không có chuyện gì xảy ra.



Thiên Kỳ vừa tắm xong bước ra thì lúc này Vĩ Thành vẫn chưa về. Cô kiểm tra điện thoại thì anh vừa nhắn tin đến báo là sẽ về trễ, dặn dò cô ngủ trước.

Đọc tin nhắn xong thì cô liền nhìn qua hộp quà để trên bàn trang điểm, rõ là muốn nói cho anh biết tin vui vậy mà phải để qua ngày mai rồi. Cô cầm hộp quà để vào trong ngăn kéo, thôi thì để mai hẳn nói.

Đến đêm khuya khoảng 2h Vĩ Thành mới xong việc và về nhà. Anh bước nhẹ nhàng vào phòng, nhìn cô vợ ngủ ngon lành rồi chỉnh mền lại. Một lúc sau khi tắm xong anh cũng nằm lên giường, đưa cánh tay ra để cô gối đầu.

Thiên Kỳ cũng xoay người lại chui vào lòng anh. Cô thì thầm: “ Anh về rồi”.

“ Em ngủ tiếp đi”, anh vỗ nhẹ lưng cô.

“ Em có một món quà, giờ em buồn ngủ nên để ngày mai được không?”

“ Được, anh sẽ chờ”, anh hôn lên trán cô.

Mặt trời mọc, Thiên Kỳ thức dậy đã không thấy anh nằm cạnh. Cô hoài nghi bản thân rằng đêm qua là nằm mơ và rồi anh từ phòng tắm bước ra đang mặc áo chuẩn bị đi làm.

Anh đi đến nựng nịu khuôn mặt cô: “ Em ngủ thêm chút nữa đi”.

Cô vươn vai mệt mỏi đáp: “ Không được, em còn phải đi làm, không thì không có lương mất… Nhưng sao hôm nay anh đi làm sớm vậy?”

“ Sáng nay anh có một cuộc họp với các đối tác lớn. Anh đã đặt một bàn ăn tối, sau khi tan ca chúng ta sẽ đến đó”, anh nói.

Thiên Kỳ nhướng mày: “ Ý anh là hẹn hò?”

Anh mỉm cười rồi lấy cà vạt ra thắt, cô đứng lên chủ động giúp. Vĩ Thành đặt tay chạm vào eo cô kéo nhẹ lại gần nói nhỏ: “ Anh rất nhớ em!”.

“ Không phải em đang ở trước mặt anh rồi đây à?”, cô cười mỉm vì sự ngọt ngào của anh.

Không bỏ lỡ một giây, anh hôn lên môi cô, một nụ hôn buổi sáng ngọt lịm.

Dứt môi, Thiên Kỳ chỉnh lại cà vạt cho đẹp rồi lấy áo khoác ngoài đưa cho anh. Vĩ Thành nói: “ Thiên Kỳ à! Chúng ta vẫn chưa làm lễ cưới, tháng sau hãy tổ chức đi, anh muốn thấy em mặc váy cưới”.

Cô cười khẽ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc rồi rưng rưng nước mắt. Anh chạm vào khuôn mặt cô hỏi: “ Em làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”

“ Không… Chỉ là em không nghĩ mình có được một gia đình hạnh phúc như thế này. Những gì em từng trải qua, em không dám ao ước đến một kết cục tốt đẹp. Em xin lỗi vì sự ích kỷ này!”, nói xong cô ôm chầm lấy anh.

“ Đừng suy nghĩ quá nhiều! Em từ nay chỉ được phép hạnh phúc thôi”.

Sau đó Vĩ Thành hôn lên trán cô chào tạm biệt rồi đi làm. Đến khi cô rửa mặt xong thì mới nhớ ra bản thân đã quên đưa hộp quà đặc biệt cho anh. Thiên Kỳ thở dài vì sự đãng trí của mình.



Ở Ngô gia, Cẩn Du thức dậy với cái đầu nhức, cũng vì tối qua uống quá nhiều rượu. Nhìn xuống người mình là một bộ quần áo ngủ đã thay từ lúc nào, cô nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua.

Cô có một cuộc tụ họp bạn bè và đã uống rất nhiều rượu, sau đó là gọi điện cho Tử Kỳ. Cô tìm điện thoại mở kiểm tra lại thì đúng là có cuộc gọi đi: “ Rốt cuộc là tại sao mình đã nói gì vậy chứ?”

Bỗng hình ảnh cô cưỡng hôn Tử Kỳ hiện ra, cô bất giác đưa ngón tay lên môi, nghi ngờ bản thân đã làm chuyện gì đó quá đáng.

Trên bàn ăn sáng, Cẩn Du cứ lén lút liếc mắt qua Tử Kỳ dò xét xem cậu có thái độ gì khác biệt không. Cậu không những không có biểu hiện lạ mà còn nói chuyện rất bình thường với mọi người.

Ăn sáng xong thì mỗi người ra xe đi làm, riêng Tử Kỳ thì đến trường vào học kỳ mới. Cô đi qua chỗ cậu đang đứng cạnh chiếc xe mô tô, có vẻ hơi ngại mà tằng hắng: “ Chuyện tối qua…”.

“ Chị yên tâm, chuyện chị say rượu tôi sẽ không nói với anh Trạch Dương đâu”, cậu hứa.

Cẩn Du lấp lửng: “ Tôi không nói về chuyện đó… Tôi muốn xác nhận rằng tối qua tôi có làm gì quá đáng hay không?”

Cậu im lặng vài giây rồi đáp: “ Chị hỏi vậy tức là chị đã nhớ ra gì đó rồi, vậy tôi cũng không giấu. Tối qua khi đưa chị về nhà, chúng ta đã hôn nhau”.

“ … Chỉ có hôn thôi sao?”, cô hỏi rõ.

Tử Kỳ gật đầu nói thêm: “ Chị đừng quá quan tâm, dù sao cũng chỉ là hành động trong vô thức, tôi sẽ xem như là chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi đi học đây”.

Bỗng dưng cô cảm thấy có chút hụt hẫng, vội vàng giữ tay cậu lại bày tỏ: “ Tôi thì lại khác… Tôi bận tâm… Lý Tử Kỳ! Tôi thích cậu!”.

Cậu không ngờ rằng cô lại có tình cảm với mình, khi cô tiến lại gần muốn trao một nụ hôn thì cậu nhanh chóng ngoảnh mặt từ chối. Cậu lúng túng: “ Tôi phải đi đây, sắp trễ rồi”.

Chiếc xe rời đi, Cẩn Du chỉ biết nhìn theo với ánh mắt luyến tiếc, cô không nghĩ bản thân lại bị từ chối như thế này.

Tử Kỳ chạy được một đoạn thì tấp xe vào lề đường, cậu vẫn chưa tin được một người không có thiện cảm với mình lại thích mình.

#Lời nhắn:

Các bạn thông cảm cho mình vì dạo gần đây không thể cập nhật thường xuyên được. Lý do là mình đi làm nên ko có nhiều thời gian ạ, chỉ viết được vài dòng mỗi ngày.

Truyện cũng sắp đến hồi kết nên mình cũng tranh thủ hoàn thành thật nhanh nhất có thể.

Mong mọi người hiểu cho mình nhe!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện