Phòng làm việc của Cao Đông tối nay rất tấp nập. Trương Nhất Ngang vừa đi ra thì Mã Đảng Bồi và Lý Vệ Bình cùng bước vào.

"Có chuyện gì à?" Cao Đông nhìn bộ dạng như muốn nói gì nhưng lại không dám mở lời của cả hai rồi lôi ra hai điếu thuốc mời họ hút.

Mã Đảng Bồi mở lời trước: "Đồng chí Cao, vụ án này... chắc có thể kết án được rồi chứ?"

Lý Vệ Bình cũng tiếp lời: "Đúng vậy, sếp à, thi thể của Lâm Tiểu Phong đã được tìm ra, đoạn ghi âm bắt cóc cũng đã thấy, giờ đây các chứng cứ đều rất rõ ràng xác thực, chúng ta có thể kết án được án chưa?"

Cao Đông liếc nhìn bọn họ một cách không hài lòng rồi nói: "Vội gì chứ, đã xác nhận ADN của Lâm Tiểu Phong đâu, hãy đợi kết quả của pháp y ngày mai rồi tính tiếp."

Mã Đảng Bồi vội hỏi: "Nói như vậy có nghĩa là chỉ cần ngày mai xác nhận được ADN là của hắn thì có thể kết án được rồi ư?"

Cao Đông không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi Lý Vệ Bình: "Đã điều tra ra quá trình gây án rồi à?"

Lý Vệ Bình ảo não lắc đầu: "Vẫn chưa phát hiện được chiếc Buick trên màn hình theo dõi. Tôi và Đội trưởng Mã đã nhiều lần thảo luận với nhau và đưa ra kết luận chỉ có một khả năng duy nhất, đó là chiếc Buick đã được đưa lên xe tải để vận chuyển ra ngoài... Chỉ có như vậy mới có thể tránh khỏi sự theo dõi của các thiết bị giám sát cũng như có thể không cần xuất trình giấy thông hành mà vẫn ra được khỏi đường cao tốc, đồng thời tránh được tất cả các thiết bị giám sát để đi vào tỉnh lộ cũ."

Cao Đông bặm môi: "Bằng chứng thì sao? Hãy tìm chiếc xe tải đó đi."

Lý Vệ Bình tỏ ra bối rối: "Việc này... việc này không dễ chút nào, dù gì thì có rất nhiều xe tải qua lại trạm nghỉ nên chúng ta không thể hỏi hết mấy ngàn chiếc đó được. Cho dù có hỏi được nhưng nếu tài xế không thừa nhận thì chúng ta cũng không thể xác minh được."

"Tài xế không thừa nhận? Như vậy là hắn còn có đồng phạm nữa à?"

"Cũng không hẳn vậy. Ví dụ Lâm Tiểu Phong đã nói trước với tài xế là hắn muốn đưa chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, lại trả tiền công rất cao. Tài xế chắc chắn biết là hắn có âm mưu gì đó nhưng vì tiền nên vẫn làm. Lâm Tiểu Phong khống chế sáu người ngồi yên tại chỗ để tài xế không phát hiện ra. Còn người tài xế căn bản không thể đoán được âm mưu của hắn là muốn gϊếŧ nhiều người như vậy nên vẫn làm theo ý hắn. Nếu bây giờ đi điều tra, tài xế nhận thấy việc này là vi phạm pháp luật thì rất có thể họ sẽ không thừa nhận, và chúng ta không thể phán đoán được những gì mà họ nói là thật hay giả. Hơn nữa mấy ngàn chiếc xe tải đó bây giờ đã ở khắp mọi miền đất nước, gần như không thể nào triển khai điều tra được. Cũng có khả năng là Lâm Tiểu Phong mượn xe tải trước và tự lái nó, như vậy việc điều tra sẽ rất phức tạp."

Cao Đông quay người, nhắm mắt trầm tư, rồi lại xoay trở lại: "Việc này quả thật rất đau đầu."

Lý Vệ Bình nói: "Tôi và Đội trưởng Mã cùng với mấy thành viên khác nữa trong Tổ chuyên án đã bàn bạc về vấn đề này, Lâm Tiểu Phong đã chết nên chúng ta không thể tái hiện hoàn toàn chính xác cả quá trình gây án được. Tuy nhiên chuỗi bằng chứng hiện nay đã đầy đủ, vả lại trong toàn bộ quá trình điều tra chúng ta vẫn chưa phát hiện ra khả năng có thêm đồng phạm nào nữa. Với tình hình hiện nay, chúng tôi nhận thấy nếu kết án thì cũng không có vấn đề gì cả.

Mã Đảng Bồi cũng tiếp lời: "Đúng vậy, dù sao thì bây giờ đã rõ ràng hung thủ là kẻ nào rồi, sớm muộn gì cũng phải kết án cả, chi bằng kết thúc vụ án cho sớm đi."

Lý Vệ Bình nói: "Sếp à, sếp biết rõ tình hình của huyện chúng tôi bây giờ..."

Mã Đảng Bồi khẩn khoản: "Đồng chí Cao, về chuyện này chúng tôi biết nếu cấp trên mà truy cứu thì khó lòng mà thoát tội được, nếu có thể nhanh chóng kết án trước khi hết năm thì thời gian truy cứu chắc phải đợi đến sau rằm..."

Lý Vệ Bình nói: "Sếp à, không giấu gì sếp, áp lực của Công an Huyện và Ủy ban Huyện chúng tôi hiện nay rất lớn, nếu có thể kết án bây giờ thì vừa đúng lúc nghỉ Tết nên thời gian sẽ kéo dài ra được đôi chút, sự việc sẽ nguôi ngoai phần nào. Và thừa lúc nghỉ Tết này chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị biện pháp đối phó nào đó để chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua một cách êm đẹp. Chúng tôi cũng đã hỏi ý kiến của những thành viên khác trong Tổ chuyên án rồi, họ cũng muốn được nhanh chóng kết thúc vụ án để được về nhà ăn Tết."

Cao Đông thở ra một hơi thật dài, gật đầu chậm rãi nói: "Tôi biết ý của các anh, tôi cũng hiểu tình hình hiện tại của mọi người, về việc này tôi đã biết, để tôi suy nghĩ lại, trước mắt hãy đợi kết quả ngày mai của pháp y đã."

Sau khi tiễn hai người này đi xong thì lại nhận được điện thoại của lãnh đạo huyện thăm dò ý kiến Cao Đông, họ cũng muốn được nhanh chóng kết thúc chuyện này thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả người của Sở Công thương Huyện và Cục Công thương Thành phố cũng muốn nhanh chóng kết thúc vụ án vì nếu làm lớn chuyện này, tuy là việc của bên Công an nhưng nếu phanh phui ra những chuyện đại loại như của Hiệp hội doanh nghiệp thì họ không thể ngồi yên bởi đây không chỉ là chuyện xảy ra ở một nơi mà rất nhiều địa phương cũng làm thế này. Ngoài Phòng Công thương ra, còn có cả cơ quan Thuế vụ, hay đơn vị Phòng cháy chữa cháy và nhiều đơn vị khác cũng thành lập công ty trực thuộc. Đó chính là nguồn thu nhập ngoài luồng của họ, khoản này nuôi sống rất nhiều nhân viên chính thức của các đơn vị, thu nhập những nhân viên hợp đồng là bạn bè hay người thân được xếp vào làm cũng vượt xa dự toán tài chính, tất cả đều do công ty trực thuộc này chi trả. Chỉ cần một Phòng Công thương Huyện xảy ra chuyện thì sẽ kéo theo liên đới đồng loạt các cơ quan khác, vì thế rất nhiều đơn vị sẽ đặc biệt quan tâm đến vụ án này, và ai cũng mong muốn sự việc nhanh chóng bị lãng quên, nhân cơ hội nghỉ Tết để mọi việc được qua đi êm thấm.

Cao Đông ngồi yên lặng trên ghế, không nói năng gì cả, ông cũng đang cân nhắc.

Ông thấy vẫn còn vài điểm đáng ngờ, không phải là ông lo Lâm Tiểu Phong không phải hung thủ vì hiện tại chứng cứ cho thấy Lâm Tiểu Phong là hung thủ đã quá chi tiết. Ông chỉ sợ đằng sau Lâm Tiểu Phong còn có người khác nữa và Lâm Tiểu Phong đã bị người ta lợi dụng.

Nhỡ sau này lại có chuyện gì xảy ra... thậm chí là phải lật lại vụ án, đương nhiên không phải chỉ một mình ông điều tra vụ án, trách nhiệm cũng là trách nhiệm chung của tập thể. Nhưng cái gọi là trách nhiệm chung của tập thể đó thực chất là chẳng có trách nhiệm gì cả, tuy nhiên về sĩ diện thì rất khó coi, nó sẽ làm tiêu tan hình tượng phá án rạch ròi mà xưa nay ông đã gầy dựng.

Những người khác trong Tổ chuyên án muốn được nhanh chóng kết thúc vụ án, chẳng nhẽ bản thân ông không muốn hay sao chứ? Đối với tất cả mọi người, tất cả mọi cơ quan đơn vị, việc nhanh chóng kết thúc vụ án đều rất có lợi.

Tuy nhiên, lòng ông vẫn có chút đắn đo cân nhắc.

Liệu có như Từ Sách đã nói? Vụ án này còn có điều bí ẩn nào khác?

Ông ngẫm nghĩ rồi mở máy tính và gọi điện cho Từ Sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện