"Pháp y Trần vừa ra chưa được bao lâu thì Trương Nhất Ngang bước vào nói: "Sếp, nghe nói Lâm Tiểu Phong nhảy hồ tự sát, đã tìm thấy xác hắn và cũng đã phát hiện nhiều bằng chứng phạm tội của hắn rồi à?"

Cao Đông gật đầu một cách vô cảm.

"Như vậy chúng ta có thể kết thúc vụ án được rồi nhỉ?" Trương Nhất Ngang không giấu được vẻ vui mừng trên mặt.

Tìm thấy thi thể của Lâm Tiểu Phong, lại còn phát hiện thêm nhiều bằng chứng xác thực nên Tổ chuyên án không khỏi phấn khích. Năm hết Tết đến, ai ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc vụ án để được khen ngợi rồi còn nhận tiền thưởng, về nhà ăn một cái Tết vui vẻ.

Cao Đông nói nước đôi: "Động cơ và quá trình gây án vẫn còn nhiều điểm chưa rõ ràng, nên bây giờ vụ án có khép lại được hay chưa tôi còn phải suy nghĩ đã."

"Động cơ phạm tội của hắn ư, về cơ bản phía chúng tôi cũng có thể đưa ra kết luận rồi." Trương Nhất Ngang vui mừng nói: "Sáng nay tôi đã đến gặp Lạc Tuệ Tuệ, vợ của Vương Hồng Dân để lấy lời khai. Cô ta nhớ ra chuyện năm kia Vương Hồng Dân có cho Lâm Tiểu Phong mượn một triệu đồng mà không ghi giấy nợ. Lâm Tiểu Phong lấy tiền đó để mua nhà và trang trí nội thất. Sau đó tôi đã cho người đến điều tra nhật ký giao dịch ngân hàng của Lâm Tiểu Phong thì phát hiện vào tháng 8 năm kia, một triệu đồng đã được chuyển trực tiếp từ tài khoản cá nhân của Vương Hồng Dân cho hắn. Không lâu sau thì hắn mua ngôi nhà hiện nay. Chúng tôi cũng đã điều tra thông tin về ngôi nhà này, nó được thanh toán một lần chứ không vay thế chấp. Lúc kiểm tra tài khoản ngân hàng thì tình cờ phát hiện ra hắn có mua một số gói sản phẩm tài chính của ngân hàng, có gói có kỳ hạn 1 năm và có gói là 3 năm, được mua nhiều lần, tổng cộng giá trị hơn 800.000 tệ. Dựa vào các chứng từ giao dịch có thể thấy hắn bắt đầu mua từ cuối năm kia và chia thành nhiều lần, lần mua gần đây nhất là vào cuối tháng 9 năm ngoái và đã mua chẵn 300.000. Sau khi điều tra được biết số tiền này được chuyển khoản trực tiếp từ công ty Đại Kim đến tài khoản ngân hàng của hắn và người giao dịch là Châu Mộng Vũ. Công ty Đại Kim chính là Hiệp hội doanh nghiệp mà người ta nói, đó là công ty riêng của Vương Hồng Dân, còn người đại diện trước pháp luật là Lạc Tuệ Tuệ, ngoài ra người quản lý và nhân viên đều là những người ở Phòng Công thương. Châu Mộng Vũ kiêm nhiệm về tài vụ. Theo lời khai của nhiều người thì Lâm Tiểu Phong là tài xế của Vương Hồng Dân và được Vương Hồng Dân rất tín nhiệm. Điều này có thể thấy rõ khi Vương Hồng Dân cho hắn mượn một món tiền khổng lồ lại không có giấy nợ. Tôi nghĩ một trong những lý do gϊếŧ người của hắn chính là vì không muốn trả lại tiền."

"Không muốn trả tiền ư?" Cao Đông sững sờ.

"Đúng vậy, tính ra Vương Hồng Dân cho Lâm Tiểu Phong mượn gần hai triệu, hơn nữa lại không có giấy nợ. Một phần tiền đó là từ tài khoản công ty Đại Kim chuyển đi và người thực hiện giao dịch là Châu Mộng Vũ, chắc chắn những người khác ở Phòng Công thương đều biết chuyện Vương Hồng Dân cho Lâm Tiểu Phong mượn tiền. Bởi thế hắn đã gϊếŧ hết những người này và vì không có giấy nợ nên số tiền đó xem như hoàn toàn thuộc về hắn mà không cần phải lo lắng việc trả lại."

Cao Đông ngẫm nghĩ rồi nói: "Vì một món tiền hai triệu à? Ừm... động cơ gϊếŧ người này nghe có vẻ hợp tình hợp lý hơn. Nhưng tại sao hắn lại gọi điện báo là bắt cóc chứ?"

"Tất nhiên là để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta, ngay từ đầu đã hướng sự chú ý của chúng ta tập trung vào việc trả thù những người ở Phòng Công thương mà không nhận thấy được động cơ gây án của hắn là vì tiền."

"Nhưng Vương Hồng Dân đã cho hắn mượn số tiền rất lớn mà không viết giấy nợ, có thể thấy ông ta rất tín nhiệm hắn, thậm chí là có thể ông ta không mong hắn trả lại số tiền đó. Theo lý mà nói thì hắn đi theo Vương Hồng Dân thì sau này sẽ được lợi không ít, tại sao hắn phải làm vậy chứ?"

"Tôi nghi là hắn có mâu thuẫn gì đó với Vương Hồng Dân và ông ta bắt hắn phải trả lại tiền. Tuy nhiên về điểm này chúng ta không thể điều tra ra chứng cứ gì cả, dù gì thì cả hai bên đương sự giờ đều đã chết rồi. Việc Vương Hồng Dân muốn hắn trả lại tiền chắc chắn chỉ nói riêng nên không nhiều người biết, e là không cách gì điều tra ra được. Tuy nhiên chúng ta có thể thử suy đoán một chút, Châu Mộng Vũ đã dùng đoạn clip để uy hiếp Lâm Tiểu Phong. Về sau có thể Vương Hồng Dân biết được chuyện này. Sau khi ông ta biết Lâm Tiểu Phong là hung thủ gϊếŧ người thì sự tín nhiệm giữa đôi bên bị đổ vỡ. Với tình hình này, Lâm Tiểu Phong vì món tiền lớn đó và cũng vì muốn che giấu sự thật hắn gϊếŧ Uông Hải Toàn nên đã liều mình chọn cách gϊếŧ cả nhóm người trên xe."

"Nhưng tại sao hắn phải tự sát chứ?"

"Trước khi phạm tội có thể hắn vẫn còn hy vọng vào cơ may nhưng sau khi gây án suy ngẫm lại thì thấy mình không thể thoát tội được, hơn nữa hắn tự sát rồi, số tiền đó sẽ được để lại cho vợ con hắn. Theo điều tra, mặc dù Lâm Tiểu Phong sống hướng nội nhưng hắn ta rất cưng chiều con cái và rất yêu gia đình mình. Hắn hy vọng sẽ làm được điều gì đó cho họ."

Cao Đông lắc đầu: "Cho dù tự sát nhưng theo luật thì tài sản cá nhân của hắn vẫn phải bồi thường theo luật dân sự cho các gia đình nạn nhân, nên cũng chẳng còn lại bao nhiêu cho gia đình của hắn cả. Chắc hắn phải nắm được điều này chứ. Nếu thật sự hắn muốn tự sát để giữ tiền lại cho gia đình mình thì tốt nhất là trực tiếp tự sát chứ không phải là để lại những chứng cứ như chiếc điện thoại bên hồ mà làm gì. Nếu cảnh sát không chứng minh được hắn là hung thủ thì sẽ không lấy tài sản cá nhân của hắn để tiến hành bồi thường."

Trương Nhất Ngang suy nghĩ thấy Cao Đông nói cũng có lý, đành đáp: "Nhưng sự thật hắn phạm tội đã rất rõ ràng rồi, về mặt động cơ gây án, có lẽ phần là vì tiền, phần là do thù oán trước đây, cộng thêm sự uy hiếp của Châu Mộng Vũ nữa. Tóm lại, những nhân tố này tổng hợp lại đã khiến con người sống hướng nội dễ theo xu hướng cực đoan như hắn gây ra tội ác nghiêm trọng này."

Cao Đông thở ra, lắc đầu như để tâm trí mình tỉnh táo hơn.

Về động cơ gây án, do người đã chết nên không thể xác định chắc chắn một trăm phần trăm yếu tố nào đã khiến hắn gây nên tội ác như thế được, tất cả chỉ có thể dựa vào các bằng chứng đã biết để suy đoán, trông qua thì có vẻ đúng nhưng thật ra lại sai, rất mơ hồ và chung chung. Ai mà biết được, có lẽ hắn suy nghĩ theo hướng cực đoan, trường hợp này y học gọi là chứng hoang tưởng, có rất nhiều tên tội phạm bạo lực đều có tư duy logic rối rắm và cơ bản chúng ta cũng không hiểu được tại sao họ lại đi theo con đường đó.

Im lặng một lúc, Cao Đông chuyển sang chủ đề khác: "Còn những công việc khác tôi dặn cậu làm thì sao?"

Trương Nhất Ngang đưa cho ông một tập hồ sơ: "Đây là lời khai lấy được của ngày hôm nay." Rồi lại đưa một tập hồ sơ khác: "Đây là báo cáo phân tích số liệu về tình hình liên lạc điện thoại của những người ở Phòng Công thương. Kết quả cho thấy, trước khi vụ án xảy ra, việc liên lạc điện thoại của từng người của Phòng Công thương bao gồm Lâm Tiểu Phong đều không có gì bất thường cả. Hắn cũng không liên lạc với đối tượng khả nghi nào, chứng tỏ hắn ta không có đồng bọn. Kết luận duy nhất có thể rút ra từ trong đó là Diêu Giang và Châu Mộng Vũ chắc chắn có mối quan hệ bất chính với nhau, tuy nhiên điểm này dường như chẳng có liên quan gì đến vụ án cả."

Cao Đông nhận lấy báo cáo phân tích, ánh mắt hướng đến phần nội dung có liên quan đến Lâm Tiểu Phong. Kết quả phân tích số liệu cho thấy hắn liên lạc điện thoại nhiều nhất với Vương Hồng Dân, ngoài ra không hề có dấu hiệu bất thường, cũng không thấy liên lạc điện thoại với đối tượng khả nghi nào cả. Những tin nhắn đã gửi càng chứng tỏ hắn không hề có đồng bọn.

Trương Nhất Ngang nói tiếp: "Về tình trạng bảo trì của chiếc xe Buick, chúng tôi đã hỏi lại những người có liên quan ở Phòng Công thương, họ bảo chiếc Buick được mua tại cửa hàng 4S[2] trong thành phố vào năm kia với danh nghĩa của Phòng Công thương, và thường được bảo trì ở đó luôn. Bình thường họ rất ít khi dùng chiếc Buick mà hay dùng chiếc xe khác, chỉ khi nào có nhiều người thì mới dùng đến chiếc Buick, ví dụ như chuyến du lịch lần này. Từ khi được mua cho đến nay, đầu năm ngoái nó đã va vào vành đai xanh một lần và sau đó được sửa chữa ở cửa hàng 4S. Và hơn 2 tuần trước khi xảy ra vụ án, chiếc xe đó được đậu cách Phòng Công thương không xa, vào sáng hôm sau thì phát hiện kẻ nào đó đã dùng vật nhọn viết đầy trên thân xe dòng chữ: "Phòng Công thương khốn kiếp". Vì chuyến du lịch đã cố định thời gian và cần dùng đến chiếc xe này nên hôm đó Lâm Tiểu Phong đã lái nó vào nội thành để sơn lại toàn bộ thân xe. 3 ngày trước khi vụ án xảy ra, Lâm Tiểu Phong đã đến lái xe về."

Cao Đông hơi trầm ngâm rồi vội nói: "Đã xác minh chuyện này chưa?"

"Nghe nói chiếc xe bị người ta viết dòng chữ "Phòng Công thương khốn kiếp" đã khiến Vương Hồng Dân và Diêu Giang rất tức tối và còn báo cả cảnh sát nữa. Tất nhiên việc này được kẻ nào đó nhân lúc đêm khuya lén lút thực hiện nên chắc chắn không thể điều tra ra được. Hơn nữa cũng chẳng có gì là to tát cả, đó chỉ là trò chơi khăm mà thôi, vì thế đồn cảnh sát đã không bận tâm cho lắm. Cân nhắc đến chuyện bảy người đi du lịch mà trong Phòng lại không còn chiếc xe lớn nào nữa, nếu dùng hai chiếc thì hơi phiền phức, vì thế trong ngày đó Vương Hồng Dân đã bảo Lâm Tiểu Phong đem xe đi sơn lại."

"Cậu đã xác nhận chiếc xe được sơn lại tại cửa hàng 4S chưa?"

Trương Nhất Ngang lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng nếu muốn xác nhận thì rất đơn giản, ngày mai hỏi rõ cửa hàng 4S đó ở đâu rồi gọi điện thoại đến là được."

Cao Đông ngẫm nghĩ, nói: "Tốt. Trước khi vụ án xảy ra chiếc xe đã bị người ta phá hoại rồi được sơn lại, điểm này rất khả nghi. Tôi ngờ là nó có liên quan đến việc chiếc xe bị biến mất trong trạm nghỉ."

Trương Nhất Ngang không hiểu: "Nhưng chúng ta rõ ràng là đã nhìn thấy chiếc Buick trên màn hình theo dõi rất bình thường mà, hơn nữa việc sơn lại màu xe và việc chiếc xe biến mất thì có liên quan gì chứ?"

Cao Đông không trả lời được, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Để tôi suy nghĩ lại đã. Ngày mai cậu nhớ xác minh chuyện sơn lại màu xe với cửa hàng 4S đấy nhé. Ngoài ra, lúc chiếc xe bị người ta viết bậy lên, Phòng Công thương có báo cảnh sát, cậu hãy liên hệ đồn cảnh sát lấy hình chụp chiếc xe lúc đó lại, kiểm tra xem chữ viết ghi trên thân xe có giống với nét chữ của Lâm Tiểu Phong hay không."

Trương Nhất Ngang liền đáp: "Tôi hiểu rồi, nếu chữ viết giống với nét chữ của Lâm Tiểu Phong, như thế chứng tỏ thủ phạm là hắn, và nhân cơ hội đi sơn lại xe này hắn đã làm gì đó nhằm chuẩn bị cho việc qua mặt các thiết bị giám sát sau này của chiếc Buick. Đúng rồi, trước đó hắn có mở tiệm sửa xe nên nếu hắn muốn làm gì đó thì quá dễ dàng. Ừm, chỉ cần làm rõ điểm này, toàn bộ quá trình gây án sẽ có thể được xác minh, báo cáo cũng thực tế đáng tin hơn. Được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi điều tra."

"À..." Trương Nhất Ngang chuẩn bị đi thì Cao Đông gọi lại: "Chẳng phải các cậu đã tiếp xúc với nhiều người ở Phòng Công thương rồi sao, bọn họ có biết chuyện lần này là án gϊếŧ người chứ không phải tai nạn giao thông không?"

"Ừm... có thể thấy một số người đã nghe phong thanh gì đó rồi nhưng bọn họ không nhắc đến. Tôi nghĩ bọn họ biết chuyện nhạy cảm này nếu bị lan truyền ra ngoài thì chính phủ sẽ gây rắc rối cho họ."

"Tinh thần của thân nhân các nạn nhân thế nào?"

"Lạc Tuệ Tuệ vợ của Vương Hồng Dân tỏ ra rất lý tính. Tôi thấy thái độ của cô ta rất lạnh lùng. Tôi cũng đã hỏi thăm những người khác và họ đều trả lời tính cách của cô ta lúc nào cũng vậy. Ngoài ra chính quyền huyện cũng đã gặp thân nhân của mấy người Diêu Giang để thương lượng, mỗi nạn nhân sẽ được bồi thường khoảng mấy trăm ngàn, nhưng hôm nay bọn họ không bằng lòng nên đã tìm gặp Sở Công thương Huyện đòi được phân chia tài sản của công ty Đại Kim. Họ bảo rằng công ty Đại Kim bình thường được họ phụ trách quản lý, và lúc còn sống Vương Hồng Dân có hứa lợi nhuận hằng năm sẽ được chia cho bọn họ theo tỉ lệ. Lạc Tuệ Tuệ thẳng thừng từ chối, còn đến lấy con dấu và tất cả các báo cáo tài chính của công ty Đại Kim đi. Ý của Sở Công thương là người đại diện pháp luật của công ty Đại Kim là Lạc Tuệ Tuệ nên họ không có quyền can thiệp được. Dù sao thì những dây dưa về lợi ích bên trong rất phức tạp, bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện. Nghe nói sau khi bàn bạc với chính phủ huyện và Sở Công thương, Lạc Tuệ Tuệ đã đồng ý trích một phần tiền từ ngân sách của công ty Đại Kim để chia cho những người kia, con số cụ thể thì bọn họ thương lượng riêng với nhau."

Cao Đông gật đầu: "Chỉ cần không làm ầm ĩ là được, áp chế rồi thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện