Bước ra khỏi cửa, Từ Hiểu vẫn chai mặt mà lẽo đẽo theo anh. Lập Tân đột ngột dừng lại trừng mắt với cô giọng nói có chút đe dọa lạnh đến đáng sợ.
Lập Tân: Trong lúc tôi đang còn kiềm chế được thì tốt nhất cô nên biến ra chỗ khác bằng không trong phòng này lại xuất hiện một cái xác.
Từ Hiểu nghe được người run bật lên, những lời nói này như sát muối vào trái tim cô nhưng Lập Tân sẽ làm điều đó thật khi cô còn ở đây. Khuôn mặt có chút tái đi, cô ta dậm chân một cái rồi chạy ra khỏi phòng một cách nhanh nhẹn.
Sau khi Từ Hiểu đi mất dạng, Lập Tân liền lấy lại trạng thái ban đầu trên môi cười mỉm rồi bước đến phòng bên cạnh. Lập Tân mở cửa đi thẳng vào trong.
Lập Tân: Bạch Yên đi ăn cơm thôi.
Vừa nói dứt câu, mặt anh lại tối sầm lại vì không thấy người đâu cả. Đúng lúc, Đàm Húc vừa đi tới anh liền cao giọng tức giận nói.
Lập Tân: Người đâu? Đàm Húc vừa đi xử lý công chuyện về chưa hiểu tình hình ra sao nghe thấy tiếng Lập Tân liền giật mình, liếc khẽ mắt vào phòng không thấy một bóng người lúc này Đàm Húc cũng hiểu ra vấn đề, cúi gầm mặt xuống giọng có chút run run.
Đàm Húc: Tôi không biết cô ấy đã rời đi lúc nào.
Cơn thịnh nộ phút chốc lên tới não mắt căng ra như muốn ăn tươi nuốt sống người bên cạnh. Kiềm chế cơn giận, Lập Tân liền đi nhanh xuống phòng ăn vẫn trống trơn không thấy một bóng người. Anh không biết cô đã đi đâu trong khi đó sáng cô đã đến công ty giờ đến tung tích cũng không thấy, anh có một chút lo lắng.
Lập Tân: Tìm khắp mọi ngóc ngách của công ty cho tôi, phải tìm được Bạch Yên về đây.
Đàm Húc sững sờ cũng có chút sợ hãi khi giọng nói đầy tức giận của Lập Tân, anh khẽ lui người về phía sau và đi làm nhiệm vụ.
Lập Tân nhanh chóng điện cho Bạch Yên, sau bao nhiêu cuộc gọi cũng chỉ nhận lại được dòng chữ" thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được". Lập Tân liền nắm chặt chiếc điện thoại trên tay khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, anh gọi gấp về nhà.
Thím Thẩm: Cậu chủ có gì căn dặn ạ
Lập Tân không khỏi vội vàng đầu giây bên kia vừa bấc máy đã truyền lên một giọng lạnh lùng.
Lập Tân: Bạch Yên có ở nhà không.
Nhắc đến Bạch Yên, Thím Thẩm tỏ vẻ ra ngây ngô, hai vợ chồng nhà này đi tìm nhau à. Bạch Yên vừa rời ra khỏi nhà tìm anh giờ anh điện về tìm cô thím Thẩm bất giác lắc đầu.
Thím Thẩm: Không phải tiểu thư đã ra ngoài từ sáng rồi sao, cô ấy bảo đến công ty tìm cậu chủ mà. Mà tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?
Lập Tân miệng cứng lại, không trả lời câu hỏi của thím Thẩm mà lập tức tắt máy. Trong lòng anh như rối bời lên, cô có thể đi đâu được chứ. Ba anh đang ở Trung Quốc giờ cô lại mất tiêu không rõ tung tích điện cũng không được càng khiến anh thêm lo lắng.
Đàm Húc liền chạy vội đến cúi khẽ đầu.
Đàm Húc: Đã tìm hết công ty rồi ạ. Không thấy cô Bạch đâu.
Lập Tân vừa nghe xong liền đập mạnh tay vào tường cái điện thoại anh cầm trên tay cũng muốn vỡ tung ra. Giọng càng ngày càng lạnh.
Lập Tân: Dù có phải lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm ra cô ấy.
Đi được quãng đường khá xa, Bạch Yên đã dần thấm mệt, bụng vừa đói vừa mệt cô ngồi thụp xuống ghế đá được đặt ở vệ đường. Dù đi khá xa nhưng ngồi đây cô vẫn có thể thấy tòa công ty của anh cao đồ sộ, nhìn tầng cao nhất ánh mắt cô lại lia lên chút buồn bã.
Một chiếc xe hiệu Porsche lao đến, cô cũng chẳng còn sức để để ý xung quanh. Đột nhiên một người đàn ông cao ráo bước đến trước mặt cô, cũng theo phản xạ cô ngước mắt lên nhìn.
Dĩ Khiêm: Sao em lại ngồi đây?
Cô khẽ lắc đầu như không muốn trả lời lý do tại sao, cô liền hỏi ngược lại anh.
Bạch Yên: Sao anh lại ở đây?
Vừa khéo Dĩ Khiêm vừa đi ký hợp đồng ở gần đây, đang trên đường về nhà thì gặp cô loạng choạng ngồi thụp xuống ghế, anh không khỏi lo lắng cho cô nên đã dừng xe.
Dĩ Khiêm: Anh vừa đi ký hợp đồng xong đúng lúc gặp em.
Bạch Yên nhẹ gật đầu, cô dần dần thấm mệt đến cả ngồi mà cũng không vững. Dĩ Khiêm phản xạ nhanh liền nắm lấy tay cô giọng không ngừng lo lắng.
Dĩ Khiêm: Em sao vậy, người em nóng quá.
Nắm lấy tay cô anh liền biết nhiệt độ cơ thể không được bình thường, không nghĩ ngợi nhiều Dĩ Khiêm liền khum người xuống bế cô lên.
Dĩ Khiêm: Cố chịu một chút anh đưa em đi bệnh viện.
Dù cô có chút chóng mặt nhưng cô vẫn còn ý thức được mọi chuyện, thấy anh đang bế sốc cô lên liền khẽ nói.
Bạch Yên: Em không sao, em có thể tự đi được anh thả em xuống đi.
Dĩ Khiêm có chút cau mày quát lớn.
Dĩ Khiêm: Em đừng ương đứng còn không vững thì sao anh cho em xuống được.
Anh liền bế cô vào trong xe hơi, để cô nằm ghế sau sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Mặt Bạch Yên đỏ ửng lên cô cảm thấy mạch đập rất nhanh, say sẩm cả mặt mày, Dĩ Khiêm nhìn cô không ngừng lo lắng chán cô nóng cũng phải lên 39°C. Dĩ Khiêm liền lật đật lên xe chạy đi.
Lập Tân: Trong lúc tôi đang còn kiềm chế được thì tốt nhất cô nên biến ra chỗ khác bằng không trong phòng này lại xuất hiện một cái xác.
Từ Hiểu nghe được người run bật lên, những lời nói này như sát muối vào trái tim cô nhưng Lập Tân sẽ làm điều đó thật khi cô còn ở đây. Khuôn mặt có chút tái đi, cô ta dậm chân một cái rồi chạy ra khỏi phòng một cách nhanh nhẹn.
Sau khi Từ Hiểu đi mất dạng, Lập Tân liền lấy lại trạng thái ban đầu trên môi cười mỉm rồi bước đến phòng bên cạnh. Lập Tân mở cửa đi thẳng vào trong.
Lập Tân: Bạch Yên đi ăn cơm thôi.
Vừa nói dứt câu, mặt anh lại tối sầm lại vì không thấy người đâu cả. Đúng lúc, Đàm Húc vừa đi tới anh liền cao giọng tức giận nói.
Lập Tân: Người đâu? Đàm Húc vừa đi xử lý công chuyện về chưa hiểu tình hình ra sao nghe thấy tiếng Lập Tân liền giật mình, liếc khẽ mắt vào phòng không thấy một bóng người lúc này Đàm Húc cũng hiểu ra vấn đề, cúi gầm mặt xuống giọng có chút run run.
Đàm Húc: Tôi không biết cô ấy đã rời đi lúc nào.
Cơn thịnh nộ phút chốc lên tới não mắt căng ra như muốn ăn tươi nuốt sống người bên cạnh. Kiềm chế cơn giận, Lập Tân liền đi nhanh xuống phòng ăn vẫn trống trơn không thấy một bóng người. Anh không biết cô đã đi đâu trong khi đó sáng cô đã đến công ty giờ đến tung tích cũng không thấy, anh có một chút lo lắng.
Lập Tân: Tìm khắp mọi ngóc ngách của công ty cho tôi, phải tìm được Bạch Yên về đây.
Đàm Húc sững sờ cũng có chút sợ hãi khi giọng nói đầy tức giận của Lập Tân, anh khẽ lui người về phía sau và đi làm nhiệm vụ.
Lập Tân nhanh chóng điện cho Bạch Yên, sau bao nhiêu cuộc gọi cũng chỉ nhận lại được dòng chữ" thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được". Lập Tân liền nắm chặt chiếc điện thoại trên tay khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, anh gọi gấp về nhà.
Thím Thẩm: Cậu chủ có gì căn dặn ạ
Lập Tân không khỏi vội vàng đầu giây bên kia vừa bấc máy đã truyền lên một giọng lạnh lùng.
Lập Tân: Bạch Yên có ở nhà không.
Nhắc đến Bạch Yên, Thím Thẩm tỏ vẻ ra ngây ngô, hai vợ chồng nhà này đi tìm nhau à. Bạch Yên vừa rời ra khỏi nhà tìm anh giờ anh điện về tìm cô thím Thẩm bất giác lắc đầu.
Thím Thẩm: Không phải tiểu thư đã ra ngoài từ sáng rồi sao, cô ấy bảo đến công ty tìm cậu chủ mà. Mà tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?
Lập Tân miệng cứng lại, không trả lời câu hỏi của thím Thẩm mà lập tức tắt máy. Trong lòng anh như rối bời lên, cô có thể đi đâu được chứ. Ba anh đang ở Trung Quốc giờ cô lại mất tiêu không rõ tung tích điện cũng không được càng khiến anh thêm lo lắng.
Đàm Húc liền chạy vội đến cúi khẽ đầu.
Đàm Húc: Đã tìm hết công ty rồi ạ. Không thấy cô Bạch đâu.
Lập Tân vừa nghe xong liền đập mạnh tay vào tường cái điện thoại anh cầm trên tay cũng muốn vỡ tung ra. Giọng càng ngày càng lạnh.
Lập Tân: Dù có phải lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm ra cô ấy.
Đi được quãng đường khá xa, Bạch Yên đã dần thấm mệt, bụng vừa đói vừa mệt cô ngồi thụp xuống ghế đá được đặt ở vệ đường. Dù đi khá xa nhưng ngồi đây cô vẫn có thể thấy tòa công ty của anh cao đồ sộ, nhìn tầng cao nhất ánh mắt cô lại lia lên chút buồn bã.
Một chiếc xe hiệu Porsche lao đến, cô cũng chẳng còn sức để để ý xung quanh. Đột nhiên một người đàn ông cao ráo bước đến trước mặt cô, cũng theo phản xạ cô ngước mắt lên nhìn.
Dĩ Khiêm: Sao em lại ngồi đây?
Cô khẽ lắc đầu như không muốn trả lời lý do tại sao, cô liền hỏi ngược lại anh.
Bạch Yên: Sao anh lại ở đây?
Vừa khéo Dĩ Khiêm vừa đi ký hợp đồng ở gần đây, đang trên đường về nhà thì gặp cô loạng choạng ngồi thụp xuống ghế, anh không khỏi lo lắng cho cô nên đã dừng xe.
Dĩ Khiêm: Anh vừa đi ký hợp đồng xong đúng lúc gặp em.
Bạch Yên nhẹ gật đầu, cô dần dần thấm mệt đến cả ngồi mà cũng không vững. Dĩ Khiêm phản xạ nhanh liền nắm lấy tay cô giọng không ngừng lo lắng.
Dĩ Khiêm: Em sao vậy, người em nóng quá.
Nắm lấy tay cô anh liền biết nhiệt độ cơ thể không được bình thường, không nghĩ ngợi nhiều Dĩ Khiêm liền khum người xuống bế cô lên.
Dĩ Khiêm: Cố chịu một chút anh đưa em đi bệnh viện.
Dù cô có chút chóng mặt nhưng cô vẫn còn ý thức được mọi chuyện, thấy anh đang bế sốc cô lên liền khẽ nói.
Bạch Yên: Em không sao, em có thể tự đi được anh thả em xuống đi.
Dĩ Khiêm có chút cau mày quát lớn.
Dĩ Khiêm: Em đừng ương đứng còn không vững thì sao anh cho em xuống được.
Anh liền bế cô vào trong xe hơi, để cô nằm ghế sau sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Mặt Bạch Yên đỏ ửng lên cô cảm thấy mạch đập rất nhanh, say sẩm cả mặt mày, Dĩ Khiêm nhìn cô không ngừng lo lắng chán cô nóng cũng phải lên 39°C. Dĩ Khiêm liền lật đật lên xe chạy đi.
Danh sách chương