Chương 171: Trả hết tiền lại ngay

Trương Tinh Vũ nhíu mày, Tô Quảng ra mở cửa, lại thấy Trương Tiểu Yến đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mừng rỡ: “Chị! Chị! Nhà chị phát tài rồi!”. 

“Phát tài? Phát tài gì?”, Trương Tinh Vũ ngây ngẩn. 

“Nghe nói con gái nhà chị trèo cao cậu Khai, người ta tặng luôn chiếc xe yêu quý của mình cho nhà chị. Chiếc xe mấy chục triệu tệ đấy, chậc chậc, nhà chị sắp lên như diều gặp gió rồi!”. 

“Cái gì?”. 

Trương Tinh Vũ ngây ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, vội kéo Tô Quảng chạy ra ngoài. 

“Chị, chị đợi đã!”, Trương Tiểu Yến vội đuổi theo. 

Hóa ra chuyện này đã bị người khác hiểu sai rồi? 

Nhưng nghĩ cũng phải, đang yên đang lành, vì sao xe của cậu Khai lại biến thành của Lâm Chính? 

Lâm Chính cướp? Hay là trộm? 

Không có khả năng đó. 

Cách duy nhất có thể giải thích là cậu Khai tặng cho. 

Dù gì ai cũng biết cậu Khai đã thèm muốn Tô Nhu từ lâu. 

Tô Nhu nghe những lời đàm tiếu của bọn họ, suýt chút nữa tức nổ phổi. 

Còn Lâm Chính thì lại bình thản uống trà. 

“Lâm Chính, anh không giải thích với bọn họ sao?”, Tô Nhu tức giận nói. 

“Giải thích rồi bọn họ có tin không?”. 

“Nhưng mà…”. 

“Đừng để tâm những lời người khác nói, sống tốt cuộc sống của mình là được”, Lâm Chính uống trà, nói. 

Tô Nhu phiền muộn. 

Trương Tinh Vũ vội vã chạy tới. 

“Xe đâu rồi?”. 

“Đỗ ở ngoài cửa”, Tô Nhu ngơ ngác. 

Trương Tinh Vũ vội vàng chạy ra ngoài, lát sau lại kêu lên đầy ngạc nhiên. 

“Chị, cuộc sống tốt đẹp của chị tới rồi!”, Trương Tiểu Yến ở cạnh vội nói. 

“Phải, sau này cậu Khai là con rể nhà cô, cô cũng xem như nở mày nở mặt”. 

“Tôi nghe nói cậu Khai rất quý trọng chiếc xe này, coi như châu báu. Cậu ta lại tặng chiếc xe quý giá như vậy cho nhà cô, thế có khác nào đưa sính lễ?”. 

“Em thấy chuyện này sắp thành rồi, chị, đến lúc đó đừng quên mời em uống rượu mừng…”. 

Người nhà họ Trương ở xung quanh nhao nhao nịnh nọt, ai nấy đều cười tươi rói. 

Ngay cả Trương Ái Khởi cũng đứng trong đám đông đó. 

Lúc trước, bọn họ còn mặt nặng mày nhẹ, châm biếm giễu cợt Trương Tinh Vũ, bây giờ lại thân thiết đến mức không thể thân hơn, sự trái ngược này quả thật khiến người ta cảm khái. 

Trương Tinh Vũ vô cùng hưởng thụ, cười híp mắt xua tay: “Không có gì, không có gì, đến lúc đó thì cùng đến uống rượu mừng”. 

Tô Nhu ở trong nhà nghe thấy, phổi sắp nổ tung. 

“Mặc kệ bọn họ nói”. 

Lâm Chính vẫn bình tĩnh. 

Lúc này, Thành Bình đột nhiên đi tới. 

“Hai người đi theo tôi, ông ngoại muốn gặp hai người!”. 

“Chuyện gì vậy?”. 

Tô Nhu không hiểu ra sao. 

“Đi theo tôi là biết!”. 

Thành Bình cười híp mắt, nói. 

Tim Tô Nhu đánh thịch một tiếng, cảm giác không ổn lắm. 

Hai người đi theo Thành Bình rời khỏi đại sảnh, đi tới khu nhà ở giữa. 

Đó là nơi ở của ông cụ Trương, bình thường ngoài bà cụ ra, những người khác đều không được tùy tiện vào trong. 

Nhà họ Trương có quy tắc nghiêm ngặt, ông cụ cũng rất cứng nhắc, một số quy định cứng nhắc thời xưa cũng được ông cụ đưa vào gia quy. 

Sau khi vào phòng. 

Ông cụ ngồi một mình trên ghế thái sư ở phòng khách, đang uống trà. 

Lần này coi như là lần thứ hai Lâm Chính gặp ông cụ. 

Lần đầu là sau khi kết hôn trả lễ, anh đã gặp ông cụ một lần. 

Tuy ông cụ râu tóc đã bạc phơ, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần không tệ. 

Thấy hai người đi vào, ông cụ đặt tách trà xuống, nghiêm túc quát lên: “Hai đứa quỳ xuống!”. 

Tô Nhu không chịu đựng nổi uy thế của ông cụ, sợ đến mức hai chân nhũn ra, quỳ xuống đất. 

“Ông ngoại…”, cô cúi thấp đầu, vô cùng hoảng hốt. 

Nhưng Lâm Chính lại đứng thẳng tắp, lạnh lùng thờ ơ. 

“Lâm Chính, cậu không quỳ?”, Trương Trung Hoa nhíu mày. 

Lâm Chính im lặng một lúc, gật gù, sau đó hạ hai đầu gối quỳ lạy ông cụ, nói: “Cháu rể Lâm Chính chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”. 

Ông cụ sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc lại tức giận quát: “Lâm Chính! Cậu bớt xảo quyệt, tôi không bảo cậu chúc thọ! Bây giờ cậu vẫn không biết mình sai ở đâu sao?”. 


“Xem ra Thành Bình đã kể mọi chuyện với ông rồi?”. 

“May là Thành Bình đã kể mọi chuyện với tôi, nếu không, nhà họ Trương chúng ta sẽ gặp rắc rối to!”, trên mặt ông cụ Trương không có biểu cảm gì, nói: “Lâm Chính, nghe rõ đây, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, cậu hãy trả lại tất cả số tiền cậu kiếm được cho họ ngay! Xe, nhà, thẻ và giấy nợ cái nào nên trả thì trả, cái nào nên xé thì xé, mau thanh toán hết với bọn họ ngay lập tức, hiểu chưa?”. 

Ông ta vừa dứt lời, Tô Nhu kinh ngạc há hốc miệng. 

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện