Chương 170: Sao lại lái xe của Khai Mạc? Lamborghini Veneno chạy giữa trung tâm thành phố, vô số người đi đường lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp lại siêu xe. 

Đây là giấc mơ kiếp sau của không biết bao nhiêu người. 

Đây là hình nền điện thoại hoặc hình nền máy tính của không biết bao nhiêu người. 

Bây giờ, mình lại ngồi trong đó? 

Tô Nhu ngồi ngây ra, đầu óc ngơ ngẩn một lúc. 

Không biết qua bao lâu. 

“Sao anh làm được vậy?”, cô hơi thở dốc, hỏi. 

“Những con ngựa đó sao?”. 

“Phải”. Đến bây giờ Tô Nhu vẫn không thể tin nổi Lâm Chính đã thắng liên tục bảy ván. Anh đã khiến đám con cháu nhà giàu kể cả Khai Mạc thua đến mức táng gia bại sản, không còn đồng nào, còn nợ ngược gần một tỷ. 

Tô Nhu tuyệt đối không tin Lâm Chính dựa vào may mắn. 

Cuộc đua ngựa phía sau đúng là không tưởng tượng được. 

Một con ngựa bị đâm cho mười mấy nhát dao… thế mà vẫn không chết, trái lại chạy về đích. 

Đúng là quá quỷ dị! 

Nếu là bình thường, dù con ngựa đó không chết cũng sẽ phát điên, thậm chí ngã quỵ, chứ không phải hoàn thành cuộc đua mới dừng lại giống như một dũng sĩ như vậy. 

Ngựa không phải người, cũng không có cảm giác sứ mệnh. 

Tô Nhu nghĩ mãi vẫn không hiểu. 

“Lý do rất đơn giản”. 

Lâm Chính đưa tay lên, nói: “Là nhờ cái này”. 

Tô Nhu nhìn kỹ, cực kỳ bất ngờ: “Châm?”. 

“Phải, lúc trước anh đọc được trong sách cổ vài bài khá thú vị về phương pháp châm cứu cổ xưa, anh đã lợi dụng nó để chiến thắng Khai Mạc!”. 

“Cuộc đua thứ nhất, anh cố ý chọn một con ngựa gầy để đám Khai Mạc lơ là, thật ra anh đã lén châm cây kim này lên lưng con ngựa. Hiệu quả của kim này giống như một lượng lớn Adrenalin, giúp con ngựa hưng phấn đến cực hạn, vì vậy nó mới vượt lên dẫn đầu trong nháy mắt”. 

“Cuộc đua thứ hai thì càng đơn giản, lúc anh xem ngựa, nhìn thấy trên thắt lưng của mỗi người cưỡi ngựa đều giắt một con dao. Anh đoán trước Khai Mạc sẽ nửa đường giết ngựa, thế là dùng kim phong tỏa động mạch của con ngựa số hai trước, đồng thời làm tê liệt cảm giác đau của nó. Em đừng thấy con ngựa số hai chảy máu rất ghê, thực ra nó không có cảm giác gì cả, mà năng lực của con ngựa số hai lại cao, nếu không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, nó nhất định sẽ thắng”. 

Lâm Chính ung dung nói. 

Tô Nhu bừng tỉnh. 

Nhưng những điều này không khiến cô kinh ngạc, điều thật sự làm cô kinh ngạc là thuật châm cứu của Lâm Chính. 

“Không ngờ anh chỉ đọc sách mà có được thuật châm cứu lợi hại như vậy?”. 

“Anh nói rồi, anh là thiên tài”. 

“Đợi về Giang Thành, em sẽ đăng ký cho anh, anh thi lấy bằng đi. Với y thuật của anh, thi cái bằng chắc chắn rất dễ dàng. Thi xong chúng ta gom chút tiền mở một y quán, vậy thì sẽ chẳng còn ai nói này nói nọ anh nữa!”, Tô Nhu phấn khởi nói. 

Lâm Chính không biết nên nói gì. 

 Bây giờ tài sản của anh đã là mấy tỷ tệ, còn phải mở y quán kiếm tiền? 

Xe dừng ở trước cửa nhà họ Trương, dẫn đến sự chú ý của không ít người. 

Đã sắp tới thời gian mở tiệc. 

A Bưu đứng canh trước cửa chạy thật nhanh tới, mở cửa xe, khách sáo cười nói: “Cậu Khai, vất vả rồi, mau vào bên này!”. 

Nhưng cửa vừa mở, người bước ra lại là Lâm Chính. 

A Bưu sững sờ. 

“Lâm… Lâm Chính?”. 

“Ồ? Anh biết tôi à? Lạ thật, Trương Tinh Vũ anh còn không biết mà lại biết đến tôi, đúng là thú vị”, Lâm Chính cười nói. 

“Sao cậu lại bước ra từ xe của cậu Khai? Có phải cậu tự ý trộm xe của cậu Khai về đây không?”, A Bưu quát lên. 

“Cậu Khai? Anh chắc là xe của cậu Khai chứ?”. 

“Không phải xe của cậu Khai, chẳng lẽ là xe của tên nghèo kiết nhà cậu? Huống hồ, xe của cậu Khai rất dễ nhận ra, Veneno bản đặt riêng. Tôi cũng nhớ rõ biển số xe của cậu ấy, chắc chắn không sai được. Nói, có phải cậu trộm xe của cậu Khai không? Mau trả lại xe cho cậu Khai đi, mau!”, A Bưu giận dữ nói, sau đó lao tới cướp chìa khóa của Lâm Chính. 

“Dừng tay…”. 

Tô Nhu vô cùng sốt ruột. 

Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, báo cảnh sát tại chỗ. 

Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát tới nơi. 

“Là ai cướp giật?”. 

“Đồng chí cảnh sát, là anh ta. Anh ta cướp xe của tôi, chìa khóa xe còn ở trên tay anh ta”, Lâm Chính chỉ vào A Bưu, nói. 

“Anh có thể chứng minh xe này là của anh không?”, cảnh sát liếc nhìn anh, hỏi. 

“Đương nhiên, thủ tục đầy đủ ở trong xe, vừa mới sang tên!”. 

Lâm Chính lấy thủ tục ra. 

Cảnh sát xem lướt qua, sau đó liếc nhìn A Bưu, vẫy tay: “Đưa về điều tra”. 

“Vâng”. 

Nói xong, bọn họ lập tức đưa A Bưu lên xe. 

“A? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện này là sao?”. 

A Bưu kinh hãi, vội vàng la lên. 

Nhưng không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Bưu đã bị đưa đi. 


Chuyện này nhanh chóng được lan truyền. 

Trong phòng, Tô Quảng vẫn đang an ủi Trương Tinh Vũ. 

Rầm! Rầm! Rầm! 

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa thúc giục vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện