Cách học viện Thế Khải không xa, có địa phương chuyên môn cho thuê phòng, mà khách thuê chủ yếu đều là sinh viên trong học viện, mỗi gian phòng không lớn, nhưng đủ để hai người ở cùng nhau, điều này được sinh viên hết sức hoan nghênh, vì nó"cung cấp" cuộc sống vợ chồng cho những ai muốn thể nghiệm.

Đương nhiên, nơi này trừ bỏ học sinh, còn có rất nhiều vợ chồng là giáo viên, Tô Vân Trì tuy rằng độc thân, nhưng hắn cũng có thuê một gian phòng. Hắn rất bề bộn, ngay cả một chiếc xe hơi đều không có, mỗi ngày đều là đi bộ qua lại. Cho nên vẫn không ai biết, hắn là đại thiếu gia tập đoàn Tô thị đứng hàng thứ ba cả nước trong ngành sản xuất thương phẩm siêu thị.

So sánh với tỷ tỷ hắn là Tô Lâm, hắn không hút thuốc lá cũng không uống rượu, sinh hoạt cá nhân cũng rất bảo thủ, hai người họ giống như đều bị sinh nhầm giới tính vậy, có lẽ đổi cho nhau sẽ thích hợp hơn.

Một mình im lặng ngồi ở thư phòng, trước mặt bày ra bút ký bản, muốn soạn bài cho ngày mai, lại một chữ cũng gõ không được, từ khi lấy được phần tư liệu kia của Chu Tư Y, tâm hắn liền không thể bình tĩnh trở lại, thường xuyên nghĩ đến cô gái tương tự tiểu công chúa trong cảm nhận của hắn, trong lòng tiếc hận không thôi.

Kỳ thật Tô Vân Trì cũng không phải thanh niên ngốc nghếch thiên chân hồn nhiên, ở xã hội lăn lộn nhiều năm hắn đã sớm nghe hết các loại chuyện xấu xa, cũng chưa từng để ý qua, nhưng việc này phát sinh ở trên người Chu Tư Y, hắn không cách có nào không thèm đi để ý, bởi vì hắn luôn đem Chu Tư Y cùng công chúa trong cảm nhận liên tưởng cùng một chỗ(bách nam thầm kín?), trong lòng hắn nghĩ đến đó thì không thể thoải mái.

Lúc này lại nhớ tới Chu Tư Y, hắn bỗng dưng đối Chu Tư Y có một cỗ oán hận rất sâu, tựa hồ là Chu Tư Y làm bẩn hình tượng công chúa trong lòng hắn vậy. Nhưng là hắn lại quên, hắn chưa bao giờ chân chính đi chứng thực, cũng rất không công bằng mà nhận định chuyện này. Thậm chí hắn xem nhẹ, cho dù là Chu Tư Y thật sự làm ra chuyện xấu xa như hắn suy nghĩ, Chu Tư Y là cam tâm tình nguyện tham mộ hư vinh, vẫn là không thể nề hà.

Thật tự nhiên nghĩ tới nàng công chúa cao ngạo rất nhiều năm không thấy đó, Tô Vân Trì ngẩng đầu thở dài một hơi, không biết cô ấy hiện tại thế nào, có biết mình vì cô ấy mà hoàn toàn thoát ly thương giới, chỉ làm một giáo sư đại học bình thường. Còn người duy nhất hữu hảo với công chúa, là tỷ tỷ Tô Lâm của hắn, Tô Vân Trì lại thật sâu thở dài một hơi, tỷ tỷ của hắn hiện tại sống ra sao?

Tô Vân Trì không thể lý giải, vì cái gì con người ta khi gặp biến cố y hệt, phương pháp ứng đối lại khác xa đến thế, công chúa và tỷ tỷ Tô Lâm, các nàng đều đã trải qua việc phụ thân ngoại tình, mẫu thân mất sớm, nhưng công chúa lại trở nên không thể xâm phạm, mà tỷ tỷ Tô Lâm của hắn lại biến thành hoa hồ điệp/gái hồng lâu, so sánh tương đối, hoàn toàn là hai loại cực đoan bất đồng. Để cho hắn không thể lý giải là, hai người thoạt nhìn tính cách cùng hành vi hoàn toàn đi ngược lại, lại trở thành bằng hữu tốt nhất của nhau.

Tô Vân Trì cùng Tô Lâm, thật ra từ nhỏ cảm tình đã vô cùng tốt, nhưng là từ sau khi Tô Lâm biến thành bướm hoa, tình cảm tỷ đệ thâm hậu vẫn là sinh ra vết ngăn, Tô Vân Trì không thể thuyết phục Tô Lâm, cuối cùng hai tỷ đệ chậm rãi xa cách, đã ba năm không có liên hệ qua, lúc này Tô Vân Trì đột nhiên rất tưởng niệm Tô Lâm.

Không biết có phải là hai tỷ đệ tâm linh tương thông không, thời điểm Tô Vân Trì đang tưởng niệm Tô Lâm thì Tô Lâm đột nhiên gọi điện cho hắn...... Nhìn dãy số đã ba năm nhưng chưa từng quên chớp động trên màn hình, Tô Vân Trì giật mình, ngơ ngác nhìn, lại quên đi lấy điện thoại.

Di động vang thật lâu sau, rốt cuộc thì dừng lại, Tô Vân Trì muốn bắt máy, nhìn nó, suy nghĩ một chút, đang muốn bát trở về, di động lại một lần nữa vang lên, dãy số vẫn là dãy số vừa rồi.

Lúc này đây Tô Vân Trì rất nhanh liền tiếp điện thoại, không đợi đối phương mở miệng, hắn trước hết kêu một tiếng:"Chị."

Một tiếng xưng hô hồi lâu chưa từng xuất hiện, tựa hồ đều đánh trúng bộ phận mềm mại nhất dưới đáy lòng cả hai,cả hai nhất thời im lặng, hồi lâu sau mới nghe Tô Lâm đáp lại:"Ừ, Vân Trì."

Ba năm đều nhớ kỹ đối phương, lại chưa bao giờ chủ động liên hệ đối phương, xác nhận có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hai người lại nhất thời không biết nói cái gì cho phải, lại trầm mặc một đoạn thời gian, mới nghe được Tô Lâm nói:"Vân Trì,chị hiện tại về Tô thị làm."

Nghe nói như thế, Tô Vân Trì ngây ra một lúc, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Tô Lâm sẽ quay về Tô thị, qua một hồi mới chần chờ hỏi:"Chị, chị...... Đã tha thứ cho cha rồi sao?"

Hỏi xong, Tô Vân Trì trong lòng có điểm khẩn trương chờ đợi Tô Lâm trả lời, nhưng Tô Lâm cũng là tị mà không đáp, thay đổi chủ đề:"Vân Trì, em có nghĩ tới khi nào thì trở về Tô thị hay không, dù sao em mới là người nối nghiệp thích hợp nhất của Tô thị."

Tô Vân Trì nghe vậy, tự nhiên nghĩ đến lúc ấy, vì sao mình phải cố ý rời khỏi Tô thị, làm một giáo sư đại học, đơn giản là vì một câu của người kia thôi. Đối với vấn đề này, hắn cùng Tô Lâm giống nhau, tị mà không đáp, ngược lại hỏi:"Chị, Tử Hề gần nhất được không?"

"Vân Trì, Tử Hề em ấy......" Tô Lâm dường như có cái gì muốn nói với Tô Vân Trì, ngữ khí có chút thâm trầm, nhưng vừa mới nói một nửa lại do dự, tạm dừng một hồi lâu mới tiếp tục nói:"Tử Hề em ấy giống như trước đây...... Tốt lắm."

Thế gian này không có đoạn cảm tình nào có thể vượt qua thời gian và không gian, hai tỷ đệ vốn cảm tình vô cùng tốt sau ba năm chưa từng liên hệ, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi mới lạ, hai người đối thoại rất đơn giản, đơn giản giống như hai người xa lạ vừa gặp mặt.

Treo điện thoại, Tô Vân Trì buông xuống di động, có điểm mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngẩng nhìn trần nhà, trong lòng phiền muộn vô cùng, có điểm hỗn độn nghĩ Trương Tử Hề, nghĩ Tô Lâm, còn có ngẫu nhiên nhớ tới Chu Tư Y, trong đó nghĩ đến nhiều nhất vẫn là nữ tử chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn,Trương Tử Hề.

......

......

Từ sau lúc Vu thị họp thường niên, Trương Tử Hề liền bắt đầu bận rộn lên, Vu Hướng Ân đem rất nhiều sự vụ đều giao cho Trương Tử Hề xử lý, hắn như là một đạo sư, mỗi khi xử lý xong một sự vụ, hắn đều rất cẩn thận mà vạch ra địa phương Trương Tử Hề mắc sai lầm, khen ngợi địa phương Trương Tử Hề làm chính xác, chỉ điểm cô cách xử lý như thế nào là tốt nhất, tư thế kia giống như là đang bồi dưỡng người thừa kế, chính mình thì chuẩn bị về hưu vậy.

Sau buổi họp định mệnh đó, tất cả các viên công của Vu thị tuy rằng ở mặt ngoài không có đối Trương Tử Hề "giọng khách át giọng chủ" biểu hiện ra cái gì, nhưng lại ngầm truyền đi rất nhiều lời đồn đãi. Họ nói cô vong ân phụ nghĩa, vừa về Vu thị đã nghĩ đem nguyên lão Vu Hướng Ân đuổi đi, nói cô cùng Trương Nghiêm Đình năm đó cưỡng chế thu mua Vu thị là cá mè một lứa, lãnh huyết vô tình.

Cả ngày chỉ sử dụng thang máy độc lập, cả ngày chỉ đứng trong văn phòng, cực nhỏ ở công ty đi lại Trương Tử Hề cũng không có nghe đến mấy lời đồn đãi này, vẫn là Trương Tử Mộng mang theo tức giận nói ra trước mặt cô, cô mới biết được còn có chuyện như vậy. Nhìn Trương Tử Mộng tức giận giống như là chính nàng bị giội nước bẩn, Trương Tử Hề bỗng dưng cảm thấy có chút buồn cười, lời đồn đãi xuất hiện, cô đã sớm dự đoán được, nhưng cô không để ý, không sao cả cười nhẹ, sau đó cười lạnh với Trương Tử Mộng:"Không cần để ý, xã hội này chính là như vậy,bọn họ không có năng lực chân chính, bởi vì ghen tị hoặc là bất mãn hiện trạng của chúng ta mới nhàm chán ở sau lưng nói huyên thuyên...... Cô có thể giúp tôi nhớ kỹ những con người này, về sau giảm biên chế sẽ không cần phiền toái chuẩn bị danh sách nữa rồi."

Mặc dù ở Vu thị công tác so với phía trước bận rộn rất nhiều, nhưng là gần nhất Trương Tử Hề lại trở nên thiển miên, không biết có phải là có nhiều chuyện giấu trong lòng không, cô luôn thức giấc lúc nửa đêm, sau đó không hề dấu hiệu liền cảm thấy áp lực. Sáng nay cũng như thế, mới 5h cô đã tỉnh dậy, mở to mắt, trong lòng ôm Chu Tư Y, rất là khó hiểu nghĩ, vì cái gì lại đột ngột thức giấc, rõ ràng tối hôm qua cô còn cùng Chu Tư Y cộng phó vu sơn vài hồi, rõ ràng mệt chết đi, cho tới bây giờ còn có thể cảm nhận được cánh tay đau nhức......

Tiếp theo, Trương Tử Hề hơi cúi đầu nhìn trong lòng ngủ say Chu Tư Y, như nàng như con mèo nhỏ đáng yêu, nhẹ tay khẽ vuốt mái tóc dài đen mềm của nàng, thương tiếc thở dài, tiểu thiên hạ gần đây sợ là mệt muốn chết đi......

Từ lần đó hai người náo loạn, tuy rằng ở mặt ngoài hai người tựa hồ đều quên, nhưng Trương Tử Hề biết mình cự tuyệt đã thương tổn tâm của tiểu thiên hạ, cô không biết đi trấn an như thế nào, chỉ có thể so với trước kia càng thêm sủng nịch nàng, như trước không thể xác định Chu Tư Y có yêu mình hay không, Trương Tử Hề không biết vì sao lại có nhiều ý niệm nổi lên trong đầu như thế, đều nói có tình yêu mới có tình dục, không có tình yêu thì có thể lăn sàng đan sao? Nếu có thể, vậy liền thử xem đi.

Vì thế Trương Tử Hề phát hiện dục vọng của mình với Chu Tư Y càng lúc càng lớn, mà Chu Tư Y cũng chưa bao giờ từng trên giường cự tuyệt cô, mỗi lần làm tình cô cũng thật đầu nhập, cuộc sống chưa bao giờ mỹ mãn đến thế, không phải Trương Tử Hề không hiểu thương tiếc, mà là rất nhiều thời điểm ngay cả chính cô đều không thể kiềm chế.

Nhưng mà, đằng sau sự mỹ mãn ấy, hai người đều cực độ bất an, đều như gặp phải tận thế, trước khi chết phóng túng chính mình đi hưởng thụ tốt đẹp.

Nhịn không được nhẹ nhàng hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn Chu Tư Y theo thói quen mà chu lên, Trương Tử Hề sủng nịch nở nụ cười, nhưng sau khi rời đi đôi môi kia, trong lòng lập tức mất mát, vì thế cô nhẹ nhàng ôm đầu Chu Tư Y, đem miệng mình thiếp thượng miệng nàng, cứ như vậy ôm ấp thân mình mềm mại của nàng, mở to mắt lẳng lặng chờ đợi người trong lòng tỉnh lại.

Trước kia ngủ nướng đều là Trương Tử Hề, mà gần nhất tựa hồ đổi lại thành Chu Tư Y, Trương Tử Hề canh thời gian không sai biệt lắm, liền vươn đầu lưỡi, khẽ liếm môi nàng, không ngừng làm nụ hôn thêm sâu, đây là phương thức cô thích nhất, hơn nữa còn là hữu hiệu nhất để đánh thức Chu Tư Y.

"Ưm......" Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Chu Tư Y đầu tiên là nhíu mày khinh ngâm một tiếng, sau đó thì mơ mơ màng màng đáp lại nụ hôn kia, phản ứng kịp, lại lập tức đỏ mặt, lăng lăng nhìn Trương Tử Hề quyến rũ cười khanh khách, lần nào cũng là như thế.

Trương Tử Hề chờ Chu Tư Y tỉnh lại, liền rời khỏi giường, tìm được áo ngủ giúp nàng mặc vào, sau đó nắm tay nàng tiến vào phòng tắm, ngay cả kem đánh răng đều giúp nàng nặn ra. Sau đó thừa lúc Chu Tư Y rửa mặt, cô đi ra ngoài giúp nàng chuẩn bị quần áo, vì nàng nhất kiện nhất kiện mặc vào, bản thân mới đi rửa mặt.

Chu Tư Y không biết Trương Tử Hề là thật tâm làm như vậy hay chỉ là vì bù lại phía trước cự tuyệt mình, nàng không hiểu, vì sao đã nói yêu nàng, cô vẫn không chịu đem thân thể hoàn toàn giao cho nàng. Cho dù Trương Tử Hề không nói rõ nguyên nhân, điều đó thuyết minh, cái gọi là bất đắc dĩ kia có tồn tại, hay là...... Nàng không đáng được cô trả giá?

Trương Tử Hề lái xe đưa Chu Tư Y đến trường học, thật sâu hôn nàng một hồi lâu mới phóng nàng xuống xe. Lúc Chu Tư Y vừa bước vào khuôn viên trường học, liền mẫn cảm phát giác hôm nay thật không tầm thường, bởi vì nàng phát hiện, luôn có người ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn nàng bằng cặp mắt quái dị, trong đó có tìm tòi nghiên cứu cũng có hèn mọn. Trong lòng nghi hoặc, nàng bất động thanh sắc đi vào phòng học, lại phát hiện vừa mới vào cửa, cà phòng vốn huyên náo đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt toàn bộ tập trung đến trên người nàng, sau đó rất nhiều người quay đầu đi, cùng người bên cạnh nhẹ giọng đàm luận cái gì, trong lúc đó còn quay đầu lại xem nàng.

Tình huống như vậy Chu Tư Y cũng không xa lạ, nàng trước kia đã từng bị đối đãi kiểu đó rồi, nàng khẽ nhíu mày đi về phía sau. Mà Thái Trác Hân ba người khi Chu Tư Y vừa xuất hiện thì vẫn nhìn nàng, chờ Chu Tư Y dường như không có việc gì ngồi xuống, Thái Trác Hân liền nhịn không được mở miệng nói:"Tư Y, cậu......" Nhưng là vừa mở miệng, Thái Trác Hân lại đột nhiên tạm dừng, bộ dáng muốn nói lại không biết nên nói như thế nào cho phải.

Chu Tư Y buông ba lô, cảm thụ được ánh mắt mù mịt bốn phía, quay đầu nhìn về phía ba người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Thái Trác Nghiên, chú ý biểu tình của nàng, hỏi:"Sao lại thế này?"

Thái Trác Nghiên không thể so với Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi, nàng cảm thấy lời nên nói liền nói trắng ra, tuyệt đối sẽ không đi lòng vòng, trên mặt nàng cũng không có nhiều lắm biểu tình, tựa như đang nói chuyện thường ngày, rất lãnh tĩnh mà kể ra:"Sáng sớm đi ra ký túc xá, chợt nghe đến rất nhiều người đều nói...... Nghe đồn cậu là cô nhi, mà hết thảy hàng hiệu cậu mặc trên người, thậm chí ngay cả học phí, đều là đến từ người đang bao dưỡng cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện