8h30 sáng, đồng hồ báo thức của Trương Tử Hề đúng giờ vang lên, Trương Tử Hề bị đánh thức, cô không kiên nhẫn "ưm" một tiếng, sau đó vươn ra cánh tay, đụng đến di động trên đầu giường, trực tiếp tắt đi báo thức, mơ hồ "hừ hừ" hai tiếng, lại tiếp tục ôm Chu Tư Y ngủ.

Chu Tư Y cũng bị đánh thức, nàng nửa tỉnh nửa mơ, lúc này nàng chỉ có hai cảm giác, xúc cả mấm nhuyễn trắng mịn cùng hương vị dễ ngửi giống như xạ hương. Tỉnh lại, Chu Tư Y cảm thấy hảo hạnh phúc.

Dưới tấm chăn trắng noãn, hai người đều không có mặc quần áo, tối hôm qua điên cuồng biểu đạt tình yêu với đối phương, thật sự là mệt chết đi, hơn nữa Trương Tử Hề nói lỏa ngủ là khỏe mạnh nhất, cho nên cũng không thèm mặc áo ngủ vào.

Chu Tư Y sớm đã quen cùng Trương Tử Hề ở chung, cũng sẽ không giống như trước kia, thẹn thùng đỏ mặt, nàng gặp Trương Tử Hề trực tiếp tắt báo thức ngủ tiếp, trong lòng có một ít đau đớn. Gần đây ở Vu thị, hai người mà Trương Tử Hề tín nhiệm nhất là Trương Tử Mộng và Đan Lam Phong cũng không ở, y theo tính cách của Trương Tử Hề, khẳng định là đem tất cả sự vụ đều lãm lên người.

Cộng thêm việc Trương Tử Hề buổi tối ở nhà, dính nàng càng chặt, cơ hồ là hàng đêm sênh ca. Chu Tư Y cũng biết Trương Tử Hề vất vả, nàng hy vọng cô có thể hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng Trương Tử Hề lại quá bướng bỉnh quá cố chấp, sau khi chị ấy khiêu khích, mình liền nhịn không được cùng chị ấy rơi vào đêm xuân.

Chu Tư Y nằm trong lòng Trương Tử Hề, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Hề điềm tĩnh ngủ yên, trầm mê một hồi, Trương Tử Hề mặc kệ khi nào, đều là nữ nhân xinh đẹp như thế. Trầm mê qua đi, Chu Tư Y thầm than, Trương Tử Hề thời điểm này hẳn là mệt, bình thường đều là đồng hồ vừa vang cô liền rời giường, tâm nàng tràn đầy đau tích, lại thầm oán Trương Tử Hề: Nhìn chị còn dám hàng đêm sênh ca nữa không, mệt chết chị, mặt chị gầy đi rồi đó.

Không đành lòng đánh thức Trương Tử Hề, vì thế Chu Tư Y lại thoải mái oa vào lòng Trương Tử Hề, ngửi mùi thơm làm sao cũng sẽ không chán kia, hạnh phúc mỉm cười, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, mở đồng hồ báo thức không chỉ có Trương Tử Hề, một lát sau di động của Chu Tư Y cũng vang lên.

"Ưm...... Ưm......" Trương Tử Hề cau mày, mơ hồ "hừ" vài tiếng, bộ dáng thật không kiên nhẫn. Chu Tư Y bịđánh thức, nghe thấy Trương Tử Hề hừ hừ, trước tiên nghĩ đến chính là trăm ngàn lần không cần đánh thức Trương Tử Hề, chạy nhanh phiên thân, thoát ly vòng tay của Trương Tử Hề, đụng đến di động tắt đi chuông báo.

Tắt đi chuông báo huyên náo, Chu Tư Y vừa thầm hô một hơi, lại không nghĩ rằng Trương Tử Hề cảm giác được "gối ôm" trong lòng biến mất, bất mãn lại"hừ hừ" hai tiếng, ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, hoàn toàn dựa vào trực giác, tới gần Chu Tư Y, sau đó lại ôm chặt lấy nàng, cả người gắt gao dán sát vào lưng Chu Tư Y.

Chu Tư Y kìm lòng không đậu thẳng lưng một chút, bởi vì hai người đều là thản nhiên tương đối, cho nên Trương Tử Hề nhất thiếp đi lên, cảm giác mềm nhẵn ấm áp này, làm cho Chu Tư Y không chỉ ngứa lưng, mà còn ngứa tâm.

Cảm giác như vậy khiến Chu Tư Y lập tức thanh tỉnh, nàng lẳng lặng ngồi bất động, âm thầm hô hấp vài cái, áp chế dục vọng trong lòng, thật cẩn thận lấy tay Trương Tử Hề đang đặt trên lưng mình ra, động tác nhẹ nhàng dời ra ngoài.

Lại không nghĩ rằng, Chu Tư Y vừa ngồi xuống, Trương Tử Hề cảm giác được Chu Tư Y rời đi mình ôm ấp, liền xích lại gần, cô mơ mơ hồ hồ gặp Chu Tư Y tưởng xuống giường, lại đem thân mình dời qua, hoàn trụ thắt lưng Chu Tư Y không cho nàng đi, miệng còn nỉ non nói:"Y nhi, đừng rời giường, chúng ta ngủ, tiếp tục ngủ."

Chu Tư Y đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hiện tại biết mệt mỏi rồi sao, tối hôm qua chị đã làm gì hả. Lúc này Trương Tử Hề giống như một đứa trẻ không chịu lớn, vì thế nàng không tự giác dùng ngữ khí để hống tiểu hài tử nói với cô:"Hề, chị ngủ tiếp đi, em có hẹn với đám người Thái Trác Nghiên, phải đi ra ngoài."

Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói, đột nhiên mở mắt, cô có điểm bất mãn nhíu nhíu mày, hiện nay thời gian cô và Chu Tư Y có thể ở cùng nhau cũng chỉ có buổi tối, ban ngày Trương Tử Hề đi làm, còn Chu Tư Y liền cùng ba vị bằng hữu cùng một chỗ, ngay cả cơm trưa đều không có bồi cô ăn, cô bất mãn, cô ghen tị!

Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề tỉnh dậy, xem cô nhăn mặt, liền biết Trương Tử Hề suy nghĩ cái gì, Trương Tử Hề đối nàng giữ lấy rất mạnh, nàng vẫn biết. Chu Tư Y từng nghe nói, trong tình yêu, có đôi khi một người chiếm hữu quá mạnh mẽ, sẽ làm đối phương cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nàng lại không thấy mệt, cảm giác được cô cần ngược lại làm cho nàng phi thường hạnh phúc.

Mềm nhẹ vuốt ve mặt Trương Tử Hề, Chu Tư Y muốn vuốt giãn mi tâm của cô, muốn xoá đi bất mãn trong lòng cô: "Hề, em phải đi ra ngoài, em và bọn họ đã bày ra những bước cuối cùng rồi, rất nhanh là có thể hoàn thành."

Trương Tử Hề nghe nói như thế, mày thật sự bị Chu Tư Y vuốt lên, cô bắt lấy tay Chu Tư Y, nắm một hồi, cũng ngồi dậy, Chu Tư Y xuất môn, cô cũng vô tâm tình ngủ tiếp, hơn nữa Trương Tử Mộng và Đan Lam Phong mà cô tín nhiệm nhất cũng không ở, Vu thị xác thực còn có chút sự vụ chờ cô đi để ý.

Hai người rửa mặt xong, cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau đi ra garage, nhưng mà lại không giống như trước đây, đi đến cùng một chiếc xe, mà là mỗi người một xe. Trương Tử Hề lái vẫn là Ferrari bản FXX, mà Chu Tư Y lái là Aston Martin Trương Tử Hề đã từng dùng qua,.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy ra ngoài, Trương Tử Hề ngừng xe, chờ đợi Chu Tư Y cùng mình song song. Chu Tư Y cũng ngừng xe, sau đó hai người tướng vọng mỉm cười, tiếp theo nói một câu: "Hề, tối gặp."

Trương Tử Hề cũng mỉm cười đáp lại: "Ừ, tối gặp, Y nhi."

Tiếp theo Chu Tư Y chạy trước, Trương Tử Hề gắt gao đi theo Chu Tư Y, cô xem Chu Tư Y lái xe thật sự vững vàng, trong lòng có chút cảm giác mạn diệu, cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Chu Tư Y đã tiến nhập cảnh giới bình thản, nhưng cảm tình của hai người cũng không nhạt nhoà, mà là càng ngày càng sâu sắc. Cảm tình càng sâu ngược lại càng bình thản, Trương Tử Hề cảm giác được một hương vị tên là tướng phu thê.

Lộ khẩu phía trước, Chu Tư Y quẹo một hướng, Trương Tử Hề hoàn toàn tương phản. Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Chu Tư Y quẹo xe, trong lòng âm thầm nói:"Y nhi, em hãy mau trưởng thành đi. Em hẳn là sẽ càng thêm tự tin."

Công ty tân tổ kiến, Trương Tử Hề không có nhúng tay, cô hoàn toàn giao cho Chu Tư Y và ba vị bằng hữu của nàng đi hoàn thành, bởi vì cô thủy chung nhớ kỹ một câu, Trương Nghiêm Đình đã từng nói với cô:"Nói thì dễ, làm mới khó."

Gần tới Vu thị, Trương Tử Hề tựa hồ nghĩ tới cái gì, thả chậm tốc độ, nhìn xem thời gian, nhíu mày suy tư. Đợi tới ngã tư, cô rốt cuộc hạ quyết định, dứt khoát quẹo về hướng bên kia, ngược lại với phương hướng đi đến Vu thị, hiện tại cô muốn đi gặp một người, hoàn thành một chuyện, lấy được một lợi thế rất trọng yếu.

Trương Tử Hề lái xe ra nội thành, tiến nhập ngoại ô, trải qua một đoạn đường rất thưa thớt,tới một căn biệt thự. Dừng xe, bấm kèn một cái, cửa sắt một lát sau liền mở ra.

Trương Tử Hề dừng xe ở trang viên, liền có một nữ dong khoảng năm mươi tuổi chào đón, kêu Trương Tử Hề một tiếng: "Đại tiểu thư."

Trương Tử Hề gật gật đầu hỏi:"Chú tôi đâu?"

Nữ dong đáp:"Như thường lệ, lão gia đang ở hậu viện vẽ tranh."

Nơi này là địa phương Trương Nghiêm Văn đang ở, Trương Tử Hề cũng không phải lần đầu tiên đến đây, cho nên nơi này cô cũng không xa lạ, nữ dong không cần chỉ dẫn, cô liền nương theo con đường quen thuộc mà đi đến hậu viện.

Tiến vào hậu viện, Trương Tử Hề xa xa liền thấy Trương Nghiêm Văn ngồi đối diện hồ cá, trước mặt bày một cái giá vẽ, hắn đang cẩn thận nghiêm túc vẽ tranh.

Trương Tử Hề không có lên tiếng, lẳng lặng đi qua, mà Trương Nghiêm Văn tựa hồ là đang đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không có phát giác Trương Tử Hề đã đến. Tiếp cận một chút, Trương Tử Hề thấy tranh sơn dầu đã gần hoàn thành, mặt trên họa một nữ nhân, vi diệu vi kiều.

Nữ nhân trong bức hoạ, Trương Tử Hề rất quen thuộc, Trương Nghiêm Văn họa đúng là mẫu thân của cô, Vu Vận Nhiễm. Trương Tử Hề trạm định ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn bức họa, trong lòng trầm ngâm, người vẽ tranh nhất định là dùng hết toàn bộ tâm tư, bằng không như thế nào có thể họa đến mức mỹ lệ sinh động như vậy.

Lại nhìn Trương Nghiêm Văn hết sức chăm chú, Trương Tử Hề hơi nhíu nhíu mày, mỗi lần cô đến, Trương Nghiêm Văn đều là đang vẽ tranh, hơn nữa nội dung chưa từng thay đổi, vĩnh viễn đều là mẫu thân của mình. Cô thầm nghĩ: Trương Nghiêm Văn có lẽ vẫn sẽ tiếp tục vẽ tranh, mãi cho đến khi hắn chết đi.

Trương Tử Hề đợi Trương Nghiêm Văn buông bút, thấy Trương Nghiêm Văn nhìn bức họa sững sờ, mới kêu lên:"Chú."

Trương Nghiêm Văn nghe được thanh âm, xoay người lại, ánh mắt mê man lúc nhìn Trương Tử Hề, một lát sau mới tự giễu lắc đầu, sau đó mỉm cười hỏi Trương Tử Hề:"Hôm nay sao con rảnh rỗi đến xem lão nhân ta đây?"

Mục đích lần này của Trương Tử Hề là nhờ Trương Nghiêm Văn giúp đỡ, trong lòng rất tự tin Trương Nghiêm Văn hẳn là sẽ đáp ứng yêu cầu, sự tự tin kia là đến từ nữ nhân mà cô và Trương Nghiêm Văn đều yêu, mẫu thân của cô, Vu Vận Nhiễm. Vì thế cô cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề:"Chú, kỳ thật lần này con đến, là có chút chuyện muốn mời ngài hỗ trợ."

Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, một chút cũng không kinh ngạc, như trước bình tĩnh, giống như hắn đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy. Hắn mỉm cười nhìn Trương Tử Hề, trong ánh mắt có một tia sủng nịch, nói:"Ừ, không vội, tiến vào buồng trong rồi nói sau."

Trương Nghiêm Văn nói xong, xoay người nhìn bức hoạ mà hắn vừa hoàn thành một cái, mới nói với Trương Tử Hề:"Đi thôi."

Trương Nghiêm Văn đi trước một bước,Trương Tử Hề cũng đem ánh mắt nhìn thoáng qua bức họa, đuổi kịp Trương Nghiêm Văn cước bộ. Cô xem bóng dáng Trương Nghiêm Văn trải dài, trong lòng nghĩ Trương Nghiêm Văn hẳn là có thể đoán được mình muốn hắn giúp cái gì, dù sao mọi người mà cô sử dụng đều là Trương Nghiêm Văn cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện