Ở chung nhiều năm, Tô Lâm rất hiểu biết Trương Tử Mộng; bởi vì hiểu biết, cho nên lý giải; bởi vì lý giải, cho nên có thể cảm nhận được Trương Tử Mộng kháng cự. Trương Tử Mộng đưa rayêu cầuphải rời khỏi bệnh viện, Tô Lâm không có ngăn trở.

Tô Lâm nghĩ lại, trước kia cô cũng có thể đoán đượcý tưởng của Trương Tử Mộng, nhưng chưa bao giờ nhanh như bây giờ. Cô hiểu hết thảy là vì cô dụng tâm, so với trước kia càng nhiều.

Tuy rằng giải phẫu xong là có thểrời đi ngay, nhưng bệnh viện vẫn muốn bệnh nhân chú ý, không thể làm động tác quá mạnh, khi thuốc tê dần dần mất đi hiệu lực, Trương Tử Mộng lại bắt đầu cảm thấy không khoẻ. Bất quá may mắn là, dọc theo đường đi Tô Lâm tri kỷ nâng niu cùng cẩn thận chiếu cố, hơn nữa đi ra bệnh viện liền kêu xe taxi trực tiếp tới khách sạn, sau đó còn có thang máy.

Trở lại phòng, Tô Lâm liền giúp đỡ Trương Tử Mộng nằm xuống giường, cũng cẩn thận giúp nàng đắp chăn. Trương Tử Mộng suốt một đườngvẫn chưa nói gì, bởi vì hiện tại trong lòng nàng thật hỗn loạn, trừ bỏ giải phẫu, những lời Tô Lâm nói ở bệnh viện đã mê hoặc nàng.

Tô Lâm hầu hạ Trương Tử Mộng nằm xuống, lẳng lặng ngồi lên giường nhìn Trương Tử Mộng, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu gì, lại đứng dậy, xốc túi xách lên tìm tìm kiếm kiếm. Chỉ chốc lát, Tô Lâm cầm một tấm ảnh ngồi trở lại bên giường, nhìn ảnh chụp kia, mềm nhẹ nói với Trương Tử Mộng: "Mộng Mộng, hiệu quả sau giải phẫu tốt ghê."

Hiệu quả tốt? Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói,nàng nghi hoặc làm sao côbiết, quay đầu thấy Tô Lâm cầm gì đó trong tay, đột nhiên có dự cảm xấu, nhăn mặt hỏi:"Tô tỷ, chị xem cái gì vậy?"

"Ảnh chụp sau giải phẫu a." Tô Lâm đương nhiên đáp.

Giải phẫu vá màng trinh rất đơn giản, thời gian cũng ngắn, sau khi hoàn thành là có thể trực tiếp nhìn thấy hiệu quả. Khi giải phẫu Trương Tử Mộng chỉ bị gây tê, toàn bộ quá trình nàng vẫn là thanh tỉnh, kỳ thật nàng càng hy vọng mình ngủ say, bởi vì quá trình kia đối nàng mà nói quả thật là dày vò,là vũ nhục.

Trên dao giải phẫu có gắn camera siêu nhỏ, Lacy làm xong, còn y theo quy củ, chuyển màn hình qua cho Trương Tử Mộng xem. Lúc ấy Trương Tử Mộng cũng không có cẩn thận nhìn,Lacy vừa mới chuyển qua, nàng liền xoay đầu đi, gắt gao nhắm hai mắt lại, tuy rằng trên màn hình là một bộ phận của thân thể nàng, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng vẫn là thật sâu chán ghét cùng bài xích.

Mà Tô Lâm cầm trên tay đúng là hình chụp từ màn hình, đây là quy củ của bệnh viện, bác sĩ không giữ lại nhưng bọn họ vẫn lưu lại bản copy cho bệnh nhân.

Khi Lacy hỏi Tô Lâm mối quan hệ của hai người, Tô Lâm đáp thật sự chắc chắn, Trương Tử Mộng biết tiếng Anh, cũng chưa bao giờ phản bác, cho nên Lacy liền nhận định hai người là một đôi thân mật khăng khít, tương thân tương ái, thời điểm nàng công đạo Tô Lâm những điều nên chú ý sau khi phẫu thuật, cũng đã giao tấm hình cùng dược vật giao cho Tô Lâm.

Trương Tử Mộng nghe xong, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, nàng thẹn quá thành giận quát:"Tô Lâm! Không cho phép xem! Đưa đây cho tôi."

Tô Lâm bị Trương Tử Mộng nhất rống làm cho kinh sợ, đây là lần đầu tiên Trương Tử Mộng kêu tên đầy đủ của cô, Tô Lâm vẫn đều biết, Trương Tử Hề chỉ cần sinh khí nhất định là sẽ kêu họ lẫn tên của cô, lúc này cô thiếu chút nữa phân không rõ trước mắt là Trương Tử Mộng hay là Trương Tử Hề, trong lòng kinh tủng, thầm than quả nhiên là tỷ muội, ngay cả phương thức tức giận đều giống nhau như đúc.

Trương Tử Mộng gặp Tô Lâm không chỉ không giao hình cho mình, còn nhìn mình sững sờ,Trương Tử Mộng xấu hổ, muốn đoạt lại ảnh chụp tu nhân kia, nàng nghiêng đi thân mình, muốn khởi động. Tô Lâm vừa vặn phản ứng kịp thời, cô kinh ngạc một chút, vội vàng cúi người ôm Trương Tử Mộng, miệng còn lo lắng nói:"Mộng Mộng, đừng đứng lên, đừng đứng lên...... Tôi sai lầm rồi, tôi không xem, cái này trả lại cho em, em trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, hảo hảo nằm."

Trương Tử Mộng tùy ý Tô Lâm ôm, rút tấm ảnh từ tay Tô Lâm ra, sau đó cũng không dám nhìn, chỉ dám lật xuống đặt trên giường.Tô Lâm sợ Trương Tử Mộng lộn xộn làm đau chỗ kín, cũng không dám lập tức buông ra nàng, hơn nữa càng ôm càng chặt.

Cầm lại ảnh chụp, Trương Tử Mộng bình tĩnh một chút, Tô Lâm càng ôm càng chặt, Trương Tử Mộng không phải cỏ cây, cũng có thể cảm giác được Tô Lâm quan tâm nàng, vì thế tức giận liền tiêu, chỉ còn lại có xấu hổ.

"Tô tỷ, buông tôi ra." Trương Tử Mộng nhíu nhíu mày, thanh âm tuy rằng vẫn bình thản, nhưng không còn lãnh ý như vừa rồi.

Tô Lâm không có lập tức buông nàng ra,trước tiên là thả lỏng tạm dừng một hồi, chờ xác định Trương Tử Mộng thật sự sẽ không lộn xộn, mới chính thức buông tay ra, đứng dậy.

Trương Tử Mộng hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lâm, sau đó cầm ảnh chụp xoay người sang chỗ khác nằm, lưu cho Tô Lâm mộtcái bóng lưng.

Tô Lâm cũng không dám trêu chọc Trương Tử Mộng nữa, cô chỉ nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng mà âm thầm may mắn, hoàn hảo Trương Tử Mộng không biết, kỳ thật ảnh chụp không chỉ có một tấm, cô vẫn còn giữ mấy tấm, bằng không thật đúng là sợ khuyên Trương Tử Mộngkhông nổi, đồng thời Tô Lâm âm thầm quyết định, số ảnh chụp còn lạimình nhất định phải giấu kín, tuyệt đối không thể để Trương Tử Mộng biết.

Một lát sau, Tô Lâm tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, nhìn bóng lưng Trương Tử Mộngnhẹ nói:"Mộng Mộng, tôi đi ra ngoài một chút, em ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, trăm ngàn lần đừng lộn xộn, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói sau, biết không?"

Tô Lâm nói xong thì đợi một hồi, nhưng Trương Tử Mộng cũng không có trả lời, đoán rằng nàng có lẽ đang ngủ, vì thế cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Trương Tử Mộng mở to mắt, không giống sự suy đoán của Tô Lâm là đang ngủ, nàng nghe thấy Tô Lâm nói đi ra ngoài, đột nhiên cũng rất muốn hỏi cô đi nơi nào, tuy rằng đối mặt Tô Lâm rất xấu hổ, nhưng nàng biết trong lòng vẫn là rất muốn Tô Lâm có thể ở cùng mình. Nàng bởi vì thật sự ngượng ngùng mà xoay người sang chỗ khác, cho nên vẫn không trả lời, chờ nàng rốt cuộc nhịn không được muốn hỏi, xoay người lại thì chỉ nhìn thấy Tô Lâm vừa vặn ra khỏi phòng.

Nằm đó ngây người một hồi lâu, Trương Tử Mộng mới sâu kín thở dài một hơi, sau đó nhớ tới ảnh chụp, nhịn không được tò mò Tô Lâm rốt cuộc nhìn thấy gì, vì thế đem ra xem xét, vừa thấy, gương mặt Trương Tử Mộng lại đỏ bừng lên.

Trương Tử Mộng ngượng ngùng nhìn ảnh chụp có độ phân giải cao, hiệu quả tốt lắm, nếu không phải bên trên còn loáng thoáng có thể nhìn thấy sợi chỉ mỏng như tóc, cho dù là chính nàng cũng không nhận được thiệt giả.

Nàng đột nhiên cảm thấy châm chọc, nữ nhân Trương gia bị đãi ngộ bất công và nhục nhã,cũng chỉ là vì một tầng lá mỏng dễ phá, dễ vá.

Hỗn loạn suy tư một trận, Trương Tử Mộng mơ mơ màng màng ngủ say. Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu, bởi vì ở địa phươngxa lạ Trương Tử Mộng bình thường có vẻ thiển miên, cho nên nàng bị tiếng mở cửa rất nhỏ đánh thức, nàng híp mắt xem, bởi vì phòng không đóng cửa, nàng có thể nhìn thấy một chút tình cảnh trongphòng khách, chỉ thấy Tô Lâm hai tay đều dẫn theo gói to đi vào phòng khách, sau đó Trương Tử Mộng bị tường chặn ngang tầm mắt.

Qua không lâu, Tô Lâm bưng một cái bàn đến, phóng tớicạnh đầu giường.

Giờ phút này Trương Tử Mộng cũng không biết mình là xuất phát từ tâm tư gì, nàng thế nhưng lại giả bộ ngủ, nàng có thể cảm thấyTô Lâm tiêu sái đến gần, nàng cũng biết Tô Lâm đầu tiên là ở bên giường ngồi hồi lâu, đặt tay lên tránnàng một chút,khi lấy ra mới nhẹ nhàng kêu lên:"Mộng Mộng, Mộng Mộng...... Đứng lên ăn chút gì đi."

"Hả?" Diễn trò diễn nguyên bộ, Trương Tử Mộng giả vờ như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nửa híp mắt nhìn Tô Lâm, nghi hoặc "hả" một tiếng.

Tô Lâm tựa hồ là sợmình thanh âm quá lớn, kinh hách đến mỹ nhân vừa mới tỉnh ngủ, cực kỳ mềm nhẹ nói:"Mộng Mộng, đứng lên ăn chút gì được không?"

Trương Tử Mộng gật gật đầu, Tô Lâm cẩn thận nâng nàng ngồi dậy, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn ăn, có một bátcháo trắng rau xanh, còn có đủ loại hoa quả sạch đã được gọt xong.

Tô Lâm bưng bát cháo lên, một bên nhẹ nhàng thử độ nóng của cháo, một bên giải thích với Trương Tử Mộng:"Em vừa làm giải phẫu xong, chỉ có thể ăn chút thức ăn nhẹ, cháo trắng rau xanh là tốt nhất, hơn nữamấy ngày này em cũng không thể uống nước, cho nên tôi mua nước hoa quả trở về cho em giải khát."

Trương Tử Mộng có thể đoán được vì sao mình không thể uống nước, là vì giảm bớt lượng nước tiểu, có lẽ Tô Lâm tránh cho mình xấu hổ, cho nên cũng không có nói rõ. Lại nhìn Tô Lâm đang thổi cháo, Trương Tử Mộng biết ở M quốc muốn tìm đến thức ăn của bổn quốc cũng không dễ dàng, nàng nhìn đồng hồ cổ thức treo trên tường, mới phát giác Tô Lâm đã đi ra ngoài hai giờ.

Tô Lâm múc một muỗng cháo, phóng tới bên miệng thổi nguội, cẩn thận đưa tới khoé miệng Trương Tử Mộng, ôn nhu cười nói:"Mộng Mộng, thử xem, hương vị hẳn là không tệ, tôi nghe nói quán cháo đó ở M quốc đã mở hơn mười năm."

Trương Tử Mộng sâu kín nhìn Tô Lâm, trán nàng vẫn còn chảy mồ hôi, Trương Tử Mộng không tự chủ được lại nghĩ tới Tô Lâm ở bệnh viện cùng Lacy đối thoại, trầm mặc một hồi, Trương Tử Mộng mở miệng ra, hàm trụ muỗng cháo kia, độ nóng vừa phải, nhập miệng liền cảm thấy mùi vị thanh đạm của rau xanh, có một chút trong veo, có một chút lo lắng, lòng nàng cũng ấm lên theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện