Qua một đêm đầy chập chờn, ngày hôm sau tôi vẫn dậy sớm đi làm bình thường, chỉ là tâm trạng thì không được ổn định cho lắm nên động một chút lại làm sai công việc, cộng thêm ngày hôm qua nghỉ không xin phép khiến cho lão quản lý được đà quở trách.
- Vũ Tình, chỗ này cô xếp không đúng rồi đây này, đáng lẽ ra bột giặt được xếp lên kệ đồ dùng trong gia đình chứ, sao cô lại có thể xếp ngang hàng với sữa như thế hả? Giọng nói của quản lý rất lớn, tôi nghe xong cũng giật mình thoát khỏi suy nghĩ miên man chạy dài trong đầu, chân tay có một chút luống cuống.
- Dạ, tôi xin lỗi, tôi sẽ sắp lại ngay đây.
Quản lý đã không ưa tôi từ trước, lúc nào ông ta cũng hằm hằm với tôi nhưng vì không bắt được lỗi nên phải nhẫn nhịn. Bây giờ tự dưng có cơ hội, sao ông ta có thể bỏ qua cơ chứ. Vì thế mặc kệ cho tôi xuống nước, ông ta vẫn ồm ồm nói.
- Đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô nói lời xin lỗi này rồi hả. Tô Vũ Tình, cô nghe đây, tôi không cần biết trong gia đình cô gặp phải biến cố gì, nhưng một khi cô đã đến cửa hàng làm việc, thì đừng có mà mang công tư lẫn lộn, như thế là không được đâu, biết chưa hả?
Mắng một hồi xối xả, sau khi nhìn thấy tôi cúi gằm mặt xuống không dám ho he nửa lời, quản lý mới hài lòng đi ra ngoài trở về khu vực phòng của mình. Lúc này, Phương cũng từ gian hàng số hai chạy ù sang, khuôn mặt cô ấy nhìn trông đến là ngộ, đôi môi xinh đẹp bĩu ra, mắt thì trợn lên giận dữ nhìn theo cái bóng lưng lùn của lão hói, nói.
- Này, sao cô không đứng lên cãi lại chứ, rõ ràng là hôm qua tôi có xin phép cho cô rồi mà. Với cả cô làm ở đây cũng gần bảy năm rồi, chưa từng nghỉ một ngày nào, giờ nghỉ thì cũng được tính theo ngày phép. Lão ấy là tức cô đợt vừa rồi được bên trên khen thưởng mà lão là cấp trên lại không được ấy. Mẹ kiếp, đúng là loại ghen ăn tức ở, bảo sao ai cũng ghét không ưa một chút nào.
Qủa thật tính lão hói không ai ưa thật, lão cũng không ưa gì Phương, có điều Phương là người cứng rắn mạnh mẽ nên nói thế nào lão cũng kiêng dè đôi chút. Mà tôi thì lại khá là an phận, nên bao nhiêu hậm hực đối với người khác lão đều đổ dồn hết đầu tôi, bởi vì tận sâu trong lòng lão biết, tôi nhất định sẽ không bao giờ cãi lại hay phản kháng. Thứ nhất là vì tôi cần công việc này, thứ 2 chính là làm ở đây thời gian cũng không hẳn là gò bó, đôi khi còn được thưởng doanh số với nhiều thứ như bột giặt hay dầu ăn. Tuy giá cả không nhiều, nhưng đối với tôi thì nó đều là những thứ vô cùng trân quý.
Khẽ lắc đầu, tôi tiếp tục sắp hàng lên trên kệ, mỉm cười nói với Phương.
- Không sao đâu, thật ra cũng là lỗi của tôi mà. Nghỉ chỉ nhờ cô nói lại chứ không trực tiếp liên lạc, bị trách cũng đúng thôi. Không có gì đâu.
- Cái gì mà không có gì. Vũ Tình, cô phải mạnh mẽ lên, cô cứ yếu đuối như thế này thì bảo sao lão ấy ngày nào cũng làm khó cô. Cô phải như tôi đây này, nói cái gì đúng thì mình lắng nghe, chứ nói cái gì là kiểu giận cá chém thớt cố tình, cô cứ bật trả cho tôi. Bật nhiệt tình vào.
Tôi cười khổ. Phương không hiểu tôi nhiều, hoặc nói ra là tôi che chắn quá kĩ nên cô đấy thật không hiểu được tâm tư của tôi như thế nào. Thật ra, tôi không hề gã quản lý này, tôi chỉ là cảm thấy nếu mình im lặng thì sẽ bớt đi được một chút rắc rối mà thôi. Như vậy việc làm của tôi ở đây vẫn giữ được, mà tiền thưởng thành tích thi đua mỗi tháng vẫn có. Thủ đô xô bồ rộng lớn, tôi là người tỉnh lẻ đến làm thuê, không tiền không quan hệ, động vào bọn họ khác gì tự mình đẩy mình xuống hố sâu đâu.
- Tôi biết rồi? Cô đừng lo lắng quá, tôi cũng không phải là trẻ lên ba để mặc người khác muốn làm gì mình thì làm. Đừng nghĩ nhiều, tôi ổn mà.
Phương nghe tôi nói vậy thì ngay lập tức gật đầu, cô ấy thở dài tựa người vào kệ hàng, mắt ngó nghiêng một hồi trước sau xem lão hói đi đâu, đến khi thật sự không nhìn thấy bóng dáng của lão mới đưa tay kéo Lam tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, giọng nói mang theo vài phần dò xét.
- Vũ Tình, hôm Valentine ấy, cái người đàn ông đẹp trai kia quen với cô sao? Người quen của cô à?
Tôi giật mình nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
- Là sao, tôi không hiểu cô đang nói về vấn đề gì nữa? Người ta là khách tới mua hàng, lại còn đi với bạn gái, tôi có gì đâu là quen biết với không quen biết.
- Không quen thật á. Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy anh ta đưa tay vuốt tóc cho cô mà. Còn nữa, cái ánh mắt đó, sao tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy là người kia đau lòng hướng đến cô thế nhỉ?
Trái tim nhảy lên một cái nhói đau đớn, tôi cố gắng lấp liếm xuống sự chột dạ của bản thân mình, lắc đầu giả vờ xua đuổi Phương.
- Được rồi được rồi, cô mấy nay xem phim nhiều quá nên đầu óc cứ toàn tự suy diễn đâu đâu không à? Nói lại nhé, người ta với tôi lần đầu tiên gặp mặt, quen biết cái gì đâu cơ chứ. Với cả làm gì có chuyện vén tóc hộ, chắc lúc ấy cô hoa mắt rồi.
- Tôi không bị cận thị, mắt tôi vẫn còn tốt lắm đấy.
- Tốt gì mà tốt. Lần này cô nên đi khám lại mắt đi, cứ nhìn gà rồi hóa ra cuốc, để người khác nghe được, tôi là phụ nữ có chồng lại mang danh hư hỏng đấy. Với cả người ta giàu có như thế, bạn gái đẹp như vậy, cô nghĩ tôi có diễm phước được kẻ như vậy để ý hay sao?
Mỉm cười với Phương, tôi nói đôi ba lời rồi lại tiếp tục đẩy xe hàng sang kệ khác để xếp cho xong nhanh còn đứng ra thu ngân. Thời gian hơn bảy năm trôi qua, chỉ cần là liên quan đến Dương Thành Nam, cho dù chỉ là nghe thấy tên thôi là bản thân tôi lại chẳng thể kiềm chế nổi. Cho dù là tôi đã lấy chồng, cho dù là chính tôi tàn nhẫn đẩy anh ra xa, nhưng hành động ấy vẫn không thể khiến tôi dối lòng rằng trái tim tôi yêu anh như thế nào. Yêu đến quên đi tất cả, yêu đến mức giá như bây giờ có ai đó nói với tôi mọi chuyện trong nhật kí của mẹ là giả, thì tôi nhất định sẽ bỏ hết tự tôn để chạy đi tìm anh. Tìm anh để nói lời xin lỗi chuyện quá khứ, rồi làm mọi cách để chúng tôi có thể trở về với nhau. Chỉ là sự thật nghiệt ngã quá, nó chẳng khác gì một quả bom ném đến chúng tôi khiến cả tôi và anh đều xương tan thịt nát. Hơn hết nữa là tôi sợ, sợ anh biết được sự thật kia lại cho là tôi dựng chuyện, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét. Nếu vậy thì hãy cứ để tôi là người nói lời chia tay trước, ít ra như vậy bản thân mới cảm thấy mình còn chút tự tôn.
Sau khi nghe tôi nói một tràng, Phương dường như cũng thấy khá hợp lý hay sao ấy, nên cô ấy cũng quyết định không nói gì nữa mà ngay lập tức gật đầu vỗ vai tôi rồi đứng lên.
- Được rồi, thật ra chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, tôi chỉ là hơi tò mò chút thôi. Làm việc đi, tối nay sinh nhật tôi, cô nhớ cho Minh Đức sang nhà tôi nhé. Chiều nay tôi xin nghỉ một buổi nên không đi làm, cô làm xong thì rẽ về nhà trọ của tôi luôn nha.
Tình yêu của Phương với Phong mấy năm nay không sang trọng quà cáp nhưng đứng ở một bên nhìn vào, tôi thật sự cảm thấy ngưỡng mộ bọn họ. Hai người đều đã qua tuổi mơ mộng, tính cách cùng suy nghĩ cùng đều mạnh mẽ, hợp nhau ăn khớp từng chút nên chẳng bao giờ có chuyện cãi nhau hay bất hòa. Đặc biệt là mới đây tôi còn nghe thấy Phương nói bọn họ đã chuyển đến ở chung với nhau rồi, cả hai cũng xác định cưới xin, tiền tiết kiệm đang phấn đấu để mua một căn chung cư nhỏ vừa tiền ở thủ đô.
Vẫn còn nhớ lúc ấy, cô ấy kể với tôi với giọng vừa vui vừa sợ hãi, tôi đã khuyên cô ấy rất nhiều, tôi đưa ra nhiều dẫn chứng thuyết phục hay về sự tin tưởng trong tình yêu. Nói chung, tôi đã làm tốt vai trò của một người tư vấn cho người khác, có điều tôi lại không thể tư vấn cho chính mình rằng phải làm sao thì tôi mới có thể buông bỏ xuống quá khứ, rồi phải đến bao giờ tôi mới có tiền chữa bệnh cho con. Hơn hết chính là, phải làm sao, tôi mới không còn yêu người thiếu niên đó nữa.
Lấy chồng, ngày ngày chăm sóc người đàn ông khác, nuôi con, thời gian thấm thoắt bảy năm giống như một cái chớp mắt. Tôi biết, mình cứ vô hồn như vậy là không đúng, nói theo miệng người đời thì tôi chính là một ả đàn bà trơ trẽn không biết xấu hổ, đã có Hiệp rồi còn mơ tưởng đến người khác. Nhiều lúc, đứng trước ân tình của Hiệp, tôi đã nghĩ hay là mình tiến lên với anh ta đi, dù sao anh ta cũng chăm sóc cho tôi và con rất tốt. Đến với anh ta để anh ta không phải chờ đợi mòn mỏi, ngày ngày đi làm về cũng không cần phải nhìn vẻ mặt u sầu của tôi. Rồi sau này, chúng tôi cùng với nhau làm lụng, tích góp từng chút, thuê một khu nhà tốt hơn, chữa bệnh tim cho con, mang lại cho con một trái tim khỏe mạnh. Tôi đã nghĩ thế đấy....
Chỉ là, khoảnh khắc để Hiệp cúi đầu hôn lên môi của mình, trong tâm trí tôi lại xuất hiện hình bóng của Dương Thành Nam. Anh đứng dưới mưa, nước mắt nước mưa hòa tan vào anh, anh gào thét nói yêu tôi, anh cầu xin tôi, anh quỳ xuống túm lấy tay tôi không cho tôi đi. Rồi những hôm chúng tôi cùng nhau lăn qua lăn lại vào những ngày nghỉ không phải đi học đến tận trưa, tôi nằm bên dưới, nhìn bóng lưng của anh nhấp nhô im bóng trên tường, từng giọt mồ hôi chảy từ trán rơi xuống da thịt của tôi, tan vào với nhau. Những hình ảnh đó, đẹp quá, hạnh phúc quá, chỉ tiếc là nó lại là một điều đầy tội lỗi.
Một tuần trước, Phương có rủ tôi theo dõi một chương trình radio trên đài VOV vào lúc 11 giờ khuya. Bình thường, tôi chẳng muốn nghe những cái tình huống chuyện ướt át như vậy, bởi vì nói thế nào chính bản thân tôi đã từng trải qua nỗi đau, tôi sợ cứ nghe rồi mình lại chìm đắm theo mà buồn tủi. Thế nhưng đêm hôm qua, lúc nói chuyện với Hiệp xong, tôi vì không ngủ được nên thế nào lại mần mò tìm kiếm trên mạng nghe đại một tập. Tôi nghe hết một tiếng rưỡi, có rất nhiều người hỏi, có rất nhiều câu triết lý hay, nhưng tôi lại chỉ nhớ duy nhất có một đoạn ngắn của MC phát thanh viên. Cô ấy nói.
“ Có bao giờ các bạn tự hỏi trên đời này tình yêu có tồn tại kiểu trường thành vĩnh cửu không, hay qua thời gian nó sẽ bào mòn theo năm tháng. Chúng ta yêu một người, yêu đến mức quên đi bản thân là ai, yêu đến mức chỉ cần người đó muốn gì cũng sẽ tìm mọi cách làm cho bằng được, kể cả là trăng sao trên trời cũng sẽ tìm cách hái xuống. Thời gian xa cách dù có bao lâu nhưng trái tim vẫn không thay đổi, cho dù luôn bị đối phương từ chối và đối xử lạnh lùng, cho dù là lời nói cay đắng, thì chúng ta vẫn không oán thán lấy một lời. Tình yêu, hóa ra lại chẳng khác gì một liều thuốc độc, nó có thể khiến cho mỗi người ngọt ngào trong hạnh phúc, thì cũng có thể khiến cho mỗi người đau đến tâm can phế liệt. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, thì khi đau quá, họ cũng sẽ rơi nước mắt mà thôi.”
Đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh với những ánh nắng vàng rải xuống khắp các cung đường ngõ ngách, tôi bần thần chìm đắm vào trong cảm xúc kìm nén của mình, đôi lúc nước mắt không nén được lại chảy xuống một giọt lệ ướt đẫm. Nước mắt, lại là cái thứ vô dụng đó, tôi thật sự chẳng hiểu mình khóc vì điều gì, tại sao cứ phải khóc, khóc có giải quyết được cái gì đâu.
- Vũ Tình, tôi hôm nay lại quên không mang socola cho Minh Đức rồi, chiều nay cô nhớ phải nhắc tôi đấy nhé.
Nước mắt chưa kịp lau, đột nhiên Phương từ chỗ gian hàng chạy lại đứng trước mặt nói một tràng khiến cho tôi không kịp thích ứng, mà cô ấy lúc này có lẽ cũng thấy mí mắt tôi sưng đỏ thì trở nên nghiêm túc đi hẳn.
- Tình, cô sao thế, không khỏe chỗ nào hả? Hay là ở nhà lại có chuyện gì rồi.
Bất lực ập tới, bao nhiêu tủi hờn cùng với cay đắng khiến cho tôi không thể nào chịu đựng được nữa, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Tôi ôm mặt khóc nức nở, Phương vội vàng chạy lại ôm lấy tôi ngồi xuống ghế rồi hỏi.
- Vũ Tình, cô đừng làm tôi sợ, cô gặp phải chuyện gì vậy? Ở nhà Minh Đức lại bị ngất, hay là tiền thuốc không đủ, hay là cái tên Hiệp lại làm khó cô cái gì. Chúng ta là bạn, cô có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp, cô đừng có im lặng rồi tự mình làm khổ mình như thế.
Ngay từ đầu, tôi đã quyết định giấu hết mọi chuyện không cho Phương biết, tôi cũng muốn một mình tự mình đứng lên. Thế nhưng lúc này đứng giữa món tiền lớn như vậy, tôi thật sự quá đau khổ, tôi không thể nào gồng gánh được nữa nên cuối cùng suy nghĩ tính lại một hồi, tôi cũng quyết định kể ra hết cho Phương chuyện ngày hôm qua Hiệp nói. Sổ tiết kiệm chỉ có mấy chục triệu, đó là tiền tôi tích góp để chữa bệnh cho con tôi, nhưng bây giờ tôi lại phải cắn răng lôi nó ra để bồi thường thiệt hại cho người yêu của Dương Thành Nam. Còn 30 triệu của Hiệp trả cho đám người vay nặng lãi, bây giờ tôi thật không biết kiếm ở đâu nữa. Tôi bị dồn vào đường cùng thật rồi...
Vừa nói vừa khóc, Phương siết tay ôm lấy tôi chặt hơn, cô ấy vừa an ủi tôi, nhưng cũng vừa tức tối nói với tôi bằng ngữ điệu không hề nhẹ nhàng.
- Tô Vũ Tình, khổ như vậy sao cô không bỏ đi? Cô cứ nhịn nhục như vậy, sau này anh ta sẽ càng quá đáng hơn nữa đấy. Cái người đã nghiện cờ bạc, chỉ ăn không làm, cô tưởng sẽ thay đổi được sao?
Tôi lắc đầu.
- Ân tình của Hiệp đối với tôi quá lớn. Năm đó, nếu không có anh ta, thì tôi có lẽ thật sự đã chết rồi.
Phương giật mình, cô ấy nhíu mày nhìn tôi, giọng ngờ vực.
- Thật sự nghiêm trọng như vậy sao. Vũ Tình, tôi không hiểu được quá khứ của cô rốt cuộc thế nào. Nhưng mà từ khi quen nhau, tôi cũng biết hai người là vợ chồng, tôi cũng biết Hiệp yêu thương cô, chăm sóc cho hai mẹ con rất tốt. Thế nhưng như vậy thì sao cô lại phải mang ơn cơ chứ. Cô là vợ, con là của hai người, những việc đó là bổn phận của anh ta. Cô...
“ Không phải”. Tôi ngắt lời Phương, mười đầu ngón tay siết chặt in hằn lên da thịt đau nhói, từng lời nói ra nhẹ bẫng như sương, hệt như đã bất lực lắm rồi, mặc kệ số phận muốn đày đọa thế nào cũng được:” Cũng 1 phần là lỗi do tôi. Tôi mải mê đi làm kiếm tiền không có thời gian chăm gia đình, cho nên mới như vậy.”
- Cô đi làm chứ cũng không có đi chơi. Mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết nhé Vũ Tình, cô quá lụy với cuộc hôn nhân không hạnh phúc này rồi. Mình là phụ nữ, phụ nữ độc lập về kinh tế, mình chọn sai thì có quyền chọn lại, chọn đến bao giờ đúng thì thôi.
- Tôi đã sai ngay từ đầu rồi...
Thật ra ý của câu nói này tôi muốn ám chỉ đến việc tình yêu sai trái của tôi dành cho Dương Thành Nam, nhưng vì Phương không biết được nên cô ấy cứ nghĩ tôi đang nói đến Hiệp, nên ngay sau khi nghe xong, cô ấy cũng tức khắc gật đầu chắc nịch.
- Ừ, cô đúng là sai rồi, bây giờ chọn lại vẫn còn kịp đấy. Tô Vũ Tình, cô cũng 26 tuổi rồi, cuối năm 27, chẳng mấy sẽ bám sát đến đầu ba. Cô còn chần chừ, sau này cô muốn thay đổi, thì cũng khó có người đáp ứng được cho cô.
Nói với tôi mấy lời đó, Phương thở dài, sau đấy vì bị quản lý gọi nên chúng tôi cũng không ngồi lâu được nữa. Đến buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, cô ấy đi về, tất cả mọi người thì đi nghỉ nên việc trông cửa hàng giao hết lại cho tôi. Khách hàng ra vào khá đông, một mình bận bịu tính hóa đơn với gói hàng cho khách cũng khiến cho tôi bù lu bù loa rối hết cả chân tay, nên Dương Thành Nam xuất hiện từ lúc nào tôi cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng, khi tôi thanh toán cho vị khách cuối cùng, cũng là lúc bóng dáng cao lớn của người đó tiến lại gần. Anh ung dung đứng đó, hai tay xỏ túi quần, không lên tiếng mà chỉ nhìn tôi, nhất thời lại khiến cho bầu không khí rơi vào im lặng đến nghẹn thở.
Số phận đúng là nghiệt ngã, bảy năm xa cách không hề gặp nhau, đùng một cái hôm kia gặp lại, rồi bây giờ cứ thế liên tục chạm mặt không ngớt. Tôi không dám nhìn người đàn ông đó quá lâu, khó khăn lắm mới mở miệng được, giọng nói đã cố hết sức tỏ ra mình ổn nhưng đâu đó vẫn còn nghe thấy được chút run rẩy.
- Anh muốn mua gì à?
Dương Thành Nam vẫn không trả lời, cái nhìn của anh mang theo rất nhiều cảm xúc không tên chiếu thẳng vào tôi, dừng lại trên khuôn mặt tôi. Ở khoảng cách gần như thế, tôi có thể nhìn kĩ được từng đường nét trên khuôn mặt của anh, nhất là đôi mắt màu đen láy vừa sâu vừa lạnh. Nó giống với Minh Đức quá, nếu thật sự nhìn kĩ vào, có thể thấy được thằng bé giống anh từ đôi mắt, đến cánh mũi dài cao thẳng. Chỉ là con trai tôi mang trong người bệnh tật, từ nhỏ đã phải liên tục lớn lên cùng với những viên thuốc, thành ra da thịt có chút tái xanh, người cũng nhỏ chứ không bụ bẫm như con nhà người khác, nên mọi thứ kia đều cảm thấy mờ nhạt.
- Chocolate.
Mải mê suy nghĩ, giọng nói trầm thấp của Dương Thành Nam cất lên khiến tim tôi run một trận liên hồi, hốc mắt đã sớm đỏ hoe bây giờ lại long lanh nước mắt đến tê dại. Mà anh, thì giây phút ngay sau ấy lại giống như lần trước đưa tay đưa lên dường như là muốn giúp tôi lau đi. Chỉ là được nửa chừng tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, anh mới giật mình thu trở lại, lấy điện thoại ra nghe một lúc. Đầu giây bên kia, tôi đoán có lẽ chính là cô gái tên An Lam, bởi vì nghe giọng nói của anh, quả thật cưng chiều và nhẹ nhàng lắm.
Nói chuyện điện thoại một lúc, Dương Thành Nam đưa tay lên xoa thái dương đầy mệt mỏi, anh hắng giọng trở về dáng vẻ lạnh lùng của ngày thường, nói.
- Phiền cô lấy giúp tôi. Tôi bây giờ đang rất vội, bạn gái tôi đang chờ.
Vẫn luôn biết An Lam là bạn gái của anh, thế nhưng khi nghe chính miệng anh nói mình có người khác, cảm xúc kìm nén của tôi cũng bị đánh vỡ òa. Trong lòng đau nhói như bị người khác cắt từng nhát, tôi miễn cưỡng gật đầu nở một nụ cười, hít một hơi thật dài, xoay người lấy một hộp chocolate nhãn hiệu Đức đưa cho anh. Chỉ là, lúc tôi đưa ra, thì lại nhận được giọng nói lạnh không cảm xúc mang theo vài phàn kìm nén chán ghét của anh.
- Lấy loại khác đi. An Lam không thích loại này.
Đôi đồng tử trong nhát mắt co rút lại, môi tôi run rẩy, hộp chocolate trên tay theo lực cũng bị tôi bóp vỡ đến biến dạng từ lúc nào. Rất nhiều năm về trước, tôi rất thích ăn loại socola này, một tuần Dương Thành Nam sẽ đưa cho cô một hộp. Chúng tôi cùng nhau ngồi vừa ăn xem phim, tôi ở trong lòng của anh lắng nghe từng lời anh thủ thỉ. Bây giờ, tôi vẫn còn nhớ anh có nói rằng tình yêu cũng giống như viên kẹo màu nâu này. Sẽ có lúc mang theo vị đắng, nhưng khi tan ra thì vị ngọt lan tỏa, nuốt xuống rồi sẽ thấy thật đậm đà. Nên sau này giả sử chúng tôi có giận dỗi nhau, hay bất đồng một ý kiến gì, thì cũng đừng vì cái tôi mà buông tay nhau, mà hãy nghĩ chúng tôi đã đi được với nhau ba năm rồi, thì chuyện tương lai chẳng có chuyện gì là khó. Nhưng mà trớ trêu thay, khi dòng dã bảy năm trôi qua đi, giây phút chúng tôi trùng phùng sau một quãng thời gian rất dài, cả hai đều không nhìn nhau quá hai giây, và một lời tử tế cho nhau cũng chẳng có được.
Mỉm cười, tôi lén đưa tay gạt nước mắt, ngước lên hỏi anh.
- Vậy anh có thể cho tôi biết bạn gái anh thích loại này không ạ? Cửa hàng tôi có rất nhiều loại, cũng có loại mới được nhập khẩu từ Pháp về, tuy giá cả hơi đắt một chút nhưng mùi vị dạo gần đây đều được các cặp tình nhân ưa chuộng.
“ Ừm”. Dương Thành Nam nghe tôi giới thiệt thì ngay lập tức gật đầu, tôi cũng chẳng biết là anh nghe rõ hay không, chỉ thấy ngay sau đó anh liền lên tiếng như ra lệnh:” Tiền không thành vấn đề. Cô gói cho tôi loại đó, 99 cái. Nhanh lên chút, tôi không có nhiều thời gian đâu?
Chín mươi chín thanh socola. Chín mươi chín...Trong quá khứ, tôi đã từng nói với anh rằng ước gì có thể ghép 99 thanh thành một bó hoa, và rồi một tuần sau quả nhiên anh cũng mang đến cho tôi thành phẩm mà tôi trong một lần tùy hứng nói đùa.
Khi ấy, tôi 18 tuổi, anh 22 tuổi.
Bây giờ, tôi 26 tuổi, anh 30 tuổi, anh đến cửa hàng tôi làm mua 99 thanh, yêu cầu tôi xếp chúng thành một bó hoa để anh đi tặng bạn gái. Còn gì đau đớn hơn, còn gì trớ trêu hơn không cơ chứ. Anh hận tôi nhiều như thế sao, hận tôi nên đày đọa tôi bằng mọi cách, từ việc bắt tôi phải bồi thường đến việc bắt tôi phải nhớ lại quá khứ mang hàng nghìn vết thương, bắt tôi phải ngước mắt lên nhìn anh làm những hành động thân mật với người khác.
Đi thẳng về phía gian hàng chocolate, tôi cố bình tâm lại cảm xúc, cúi người lấy 99 thanh socola của Pháp, sau đấy trở về quầy thu ngân bắt đầu bận bịu với công việc của mình. Tôi làm rất nhanh, chỉ 30 phút là đã có thể làm xong thành phẩm đưa cho Dương Thành Nam. Anh đưa tay nhận lấy, sau đó lấy tiền thanh toán cho tôi, trước khi quay người vẫn không quên bồi thêm một câu.
- Cô làm nhanh thật đấy. Có điều chắc cô không biết, năm đó tôi phải mất tận những một tuần, chịu đựng bao vết xước mới làm được giống như thế này. Tôi như đứa trẻ được cho kẹo đem nó đến tặng cô, bây giờ nghĩ lại, mẹ kiếp đúng là một hành động ngớ ngẩn.
Nói đoạn anh dừng lại, khóe môi nhếch lên nhìn tôi.
- Tô Vũ Tình, cô nói xem, cô còn nhớ không?
- Tôi...
- À, tôi quên mất. Cô kiếm được người giàu có hơn tôi, sẵn sàng cho cô nhà cao cửa rộng, nên cô cần gì một thằng ranh vắt mũi chưa sạch.
Mỗi lần gặp lại nhau đều để lại cho nhau những ấn tượng không tốt, tôi biết anh rất căm ghét tôi, nên một lời tôi cũng không hé nữa. Có lẽ vì thế càng khiến cho anh hiểu lầm, nghiệt ngã với tôi nhiều hơn.
- Thật tiếc. Nếu cô không vội vàng, nếu cô kiên nhẫn chờ đợi tôi vài năm, thì bây giờ cô đã được ăn sung mặc sướng rồi. Còn nữa, biết đâu cô sẽ được mọi người gọi là bà Dương...
Nói xong, Dương Thành Nam cũng chẳng thèm nán lại thêm một chút nào nữa, anh ngay tức khắc xoay người đi ra khỏi, tiêu sái lái chiếc siêu xe của mình rời đi. Còn lại một mình với những gian hàng rộng lớn, tôi rủ mắt nhìn xuống tờ tiền 500 nghìn mà anh đưa thừa kêu không cần trả lại, cổ họng trong phút chốc lại nghẹn đắng. Số tiền này, anh nói là tiền bo tiền công cho tôi, với anh không là gì, nhưng với tôi nó sẽ phục vụ được hai tuần ăn liên tiếp, tôi sao lại không nhận được cơ chứ.
Tôi còn sĩ diện không? Không, sĩ diện cũng không giúp tôi mài cơm ra ăn được.
Tôi còn liêm sỉ không? Không còn, giống như Dương Thành Nam đã nói, tôi là người đàn bà ác độc không khác gì cầm thú.
Tôi còn tự tôn không? Cũng không nốt, cuộc sống của tôi cực khổ lắm, tôi luôn phải cầu cạnh người khác để mong muốn mình được đứng vững, tôi không mạnh mẽ được như Phương.
Tất cả mọi thứ tôi đều đánh mất hết cả rồi. Duy nhất chỉ có tình yêu của tôi, là vẫn khắc sâu trong đáy lòng. Khắc sâu thật sâu, chỉ duy nhất một mình tôi biết, cũng duy nhất một mình tôi ôm nỗi đau.
Khẽ đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn bầu trời đã ngả về chiều, tôi ngước mắt nhìn lên vùng mây đỏ rực phía sau những tòa nhà cao tầng của khu đô thị thuộc sở hữu của tập đoàn AN DĨNH, đôi môi không tự chủ được vô thức mấp máy thì thầm.
- Tô Vũ Tình, ngay từ đầu mày thật sự đã sai rồi. Quá khứ đã qua, hãy cứ để nó qua đi, đừng ôm trong lòng làm gì nữa?
*** *** ***
Lời tác giả: Nhân vật Vũ Đình Nguyên vẫn chưa xuất hiện đâu, mọi người hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi, tớ sẽ tháo nút thắt từ từ. Trong câu chuyện này, thanh xuân dù có yêu đậm sâu, nhưng xa nhau những bảy năm, có quá nhiều thứ thay đổi, giả sử mọi chuyện không đi theo hướng hai người là anh em, thì cũng không có nghĩa cứ phải quay lại với người cũ thì mới là kết đẹp. Thay vào đó, sao lại không thể nhìn về tương lai, hoặc là mở lòng một chút, Tình sẽ thấy, thật ra cô ấy thích hợp với người khác hơn.
- Vũ Tình, chỗ này cô xếp không đúng rồi đây này, đáng lẽ ra bột giặt được xếp lên kệ đồ dùng trong gia đình chứ, sao cô lại có thể xếp ngang hàng với sữa như thế hả? Giọng nói của quản lý rất lớn, tôi nghe xong cũng giật mình thoát khỏi suy nghĩ miên man chạy dài trong đầu, chân tay có một chút luống cuống.
- Dạ, tôi xin lỗi, tôi sẽ sắp lại ngay đây.
Quản lý đã không ưa tôi từ trước, lúc nào ông ta cũng hằm hằm với tôi nhưng vì không bắt được lỗi nên phải nhẫn nhịn. Bây giờ tự dưng có cơ hội, sao ông ta có thể bỏ qua cơ chứ. Vì thế mặc kệ cho tôi xuống nước, ông ta vẫn ồm ồm nói.
- Đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô nói lời xin lỗi này rồi hả. Tô Vũ Tình, cô nghe đây, tôi không cần biết trong gia đình cô gặp phải biến cố gì, nhưng một khi cô đã đến cửa hàng làm việc, thì đừng có mà mang công tư lẫn lộn, như thế là không được đâu, biết chưa hả?
Mắng một hồi xối xả, sau khi nhìn thấy tôi cúi gằm mặt xuống không dám ho he nửa lời, quản lý mới hài lòng đi ra ngoài trở về khu vực phòng của mình. Lúc này, Phương cũng từ gian hàng số hai chạy ù sang, khuôn mặt cô ấy nhìn trông đến là ngộ, đôi môi xinh đẹp bĩu ra, mắt thì trợn lên giận dữ nhìn theo cái bóng lưng lùn của lão hói, nói.
- Này, sao cô không đứng lên cãi lại chứ, rõ ràng là hôm qua tôi có xin phép cho cô rồi mà. Với cả cô làm ở đây cũng gần bảy năm rồi, chưa từng nghỉ một ngày nào, giờ nghỉ thì cũng được tính theo ngày phép. Lão ấy là tức cô đợt vừa rồi được bên trên khen thưởng mà lão là cấp trên lại không được ấy. Mẹ kiếp, đúng là loại ghen ăn tức ở, bảo sao ai cũng ghét không ưa một chút nào.
Qủa thật tính lão hói không ai ưa thật, lão cũng không ưa gì Phương, có điều Phương là người cứng rắn mạnh mẽ nên nói thế nào lão cũng kiêng dè đôi chút. Mà tôi thì lại khá là an phận, nên bao nhiêu hậm hực đối với người khác lão đều đổ dồn hết đầu tôi, bởi vì tận sâu trong lòng lão biết, tôi nhất định sẽ không bao giờ cãi lại hay phản kháng. Thứ nhất là vì tôi cần công việc này, thứ 2 chính là làm ở đây thời gian cũng không hẳn là gò bó, đôi khi còn được thưởng doanh số với nhiều thứ như bột giặt hay dầu ăn. Tuy giá cả không nhiều, nhưng đối với tôi thì nó đều là những thứ vô cùng trân quý.
Khẽ lắc đầu, tôi tiếp tục sắp hàng lên trên kệ, mỉm cười nói với Phương.
- Không sao đâu, thật ra cũng là lỗi của tôi mà. Nghỉ chỉ nhờ cô nói lại chứ không trực tiếp liên lạc, bị trách cũng đúng thôi. Không có gì đâu.
- Cái gì mà không có gì. Vũ Tình, cô phải mạnh mẽ lên, cô cứ yếu đuối như thế này thì bảo sao lão ấy ngày nào cũng làm khó cô. Cô phải như tôi đây này, nói cái gì đúng thì mình lắng nghe, chứ nói cái gì là kiểu giận cá chém thớt cố tình, cô cứ bật trả cho tôi. Bật nhiệt tình vào.
Tôi cười khổ. Phương không hiểu tôi nhiều, hoặc nói ra là tôi che chắn quá kĩ nên cô đấy thật không hiểu được tâm tư của tôi như thế nào. Thật ra, tôi không hề gã quản lý này, tôi chỉ là cảm thấy nếu mình im lặng thì sẽ bớt đi được một chút rắc rối mà thôi. Như vậy việc làm của tôi ở đây vẫn giữ được, mà tiền thưởng thành tích thi đua mỗi tháng vẫn có. Thủ đô xô bồ rộng lớn, tôi là người tỉnh lẻ đến làm thuê, không tiền không quan hệ, động vào bọn họ khác gì tự mình đẩy mình xuống hố sâu đâu.
- Tôi biết rồi? Cô đừng lo lắng quá, tôi cũng không phải là trẻ lên ba để mặc người khác muốn làm gì mình thì làm. Đừng nghĩ nhiều, tôi ổn mà.
Phương nghe tôi nói vậy thì ngay lập tức gật đầu, cô ấy thở dài tựa người vào kệ hàng, mắt ngó nghiêng một hồi trước sau xem lão hói đi đâu, đến khi thật sự không nhìn thấy bóng dáng của lão mới đưa tay kéo Lam tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, giọng nói mang theo vài phần dò xét.
- Vũ Tình, hôm Valentine ấy, cái người đàn ông đẹp trai kia quen với cô sao? Người quen của cô à?
Tôi giật mình nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
- Là sao, tôi không hiểu cô đang nói về vấn đề gì nữa? Người ta là khách tới mua hàng, lại còn đi với bạn gái, tôi có gì đâu là quen biết với không quen biết.
- Không quen thật á. Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy anh ta đưa tay vuốt tóc cho cô mà. Còn nữa, cái ánh mắt đó, sao tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy là người kia đau lòng hướng đến cô thế nhỉ?
Trái tim nhảy lên một cái nhói đau đớn, tôi cố gắng lấp liếm xuống sự chột dạ của bản thân mình, lắc đầu giả vờ xua đuổi Phương.
- Được rồi được rồi, cô mấy nay xem phim nhiều quá nên đầu óc cứ toàn tự suy diễn đâu đâu không à? Nói lại nhé, người ta với tôi lần đầu tiên gặp mặt, quen biết cái gì đâu cơ chứ. Với cả làm gì có chuyện vén tóc hộ, chắc lúc ấy cô hoa mắt rồi.
- Tôi không bị cận thị, mắt tôi vẫn còn tốt lắm đấy.
- Tốt gì mà tốt. Lần này cô nên đi khám lại mắt đi, cứ nhìn gà rồi hóa ra cuốc, để người khác nghe được, tôi là phụ nữ có chồng lại mang danh hư hỏng đấy. Với cả người ta giàu có như thế, bạn gái đẹp như vậy, cô nghĩ tôi có diễm phước được kẻ như vậy để ý hay sao?
Mỉm cười với Phương, tôi nói đôi ba lời rồi lại tiếp tục đẩy xe hàng sang kệ khác để xếp cho xong nhanh còn đứng ra thu ngân. Thời gian hơn bảy năm trôi qua, chỉ cần là liên quan đến Dương Thành Nam, cho dù chỉ là nghe thấy tên thôi là bản thân tôi lại chẳng thể kiềm chế nổi. Cho dù là tôi đã lấy chồng, cho dù là chính tôi tàn nhẫn đẩy anh ra xa, nhưng hành động ấy vẫn không thể khiến tôi dối lòng rằng trái tim tôi yêu anh như thế nào. Yêu đến quên đi tất cả, yêu đến mức giá như bây giờ có ai đó nói với tôi mọi chuyện trong nhật kí của mẹ là giả, thì tôi nhất định sẽ bỏ hết tự tôn để chạy đi tìm anh. Tìm anh để nói lời xin lỗi chuyện quá khứ, rồi làm mọi cách để chúng tôi có thể trở về với nhau. Chỉ là sự thật nghiệt ngã quá, nó chẳng khác gì một quả bom ném đến chúng tôi khiến cả tôi và anh đều xương tan thịt nát. Hơn hết nữa là tôi sợ, sợ anh biết được sự thật kia lại cho là tôi dựng chuyện, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét. Nếu vậy thì hãy cứ để tôi là người nói lời chia tay trước, ít ra như vậy bản thân mới cảm thấy mình còn chút tự tôn.
Sau khi nghe tôi nói một tràng, Phương dường như cũng thấy khá hợp lý hay sao ấy, nên cô ấy cũng quyết định không nói gì nữa mà ngay lập tức gật đầu vỗ vai tôi rồi đứng lên.
- Được rồi, thật ra chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, tôi chỉ là hơi tò mò chút thôi. Làm việc đi, tối nay sinh nhật tôi, cô nhớ cho Minh Đức sang nhà tôi nhé. Chiều nay tôi xin nghỉ một buổi nên không đi làm, cô làm xong thì rẽ về nhà trọ của tôi luôn nha.
Tình yêu của Phương với Phong mấy năm nay không sang trọng quà cáp nhưng đứng ở một bên nhìn vào, tôi thật sự cảm thấy ngưỡng mộ bọn họ. Hai người đều đã qua tuổi mơ mộng, tính cách cùng suy nghĩ cùng đều mạnh mẽ, hợp nhau ăn khớp từng chút nên chẳng bao giờ có chuyện cãi nhau hay bất hòa. Đặc biệt là mới đây tôi còn nghe thấy Phương nói bọn họ đã chuyển đến ở chung với nhau rồi, cả hai cũng xác định cưới xin, tiền tiết kiệm đang phấn đấu để mua một căn chung cư nhỏ vừa tiền ở thủ đô.
Vẫn còn nhớ lúc ấy, cô ấy kể với tôi với giọng vừa vui vừa sợ hãi, tôi đã khuyên cô ấy rất nhiều, tôi đưa ra nhiều dẫn chứng thuyết phục hay về sự tin tưởng trong tình yêu. Nói chung, tôi đã làm tốt vai trò của một người tư vấn cho người khác, có điều tôi lại không thể tư vấn cho chính mình rằng phải làm sao thì tôi mới có thể buông bỏ xuống quá khứ, rồi phải đến bao giờ tôi mới có tiền chữa bệnh cho con. Hơn hết chính là, phải làm sao, tôi mới không còn yêu người thiếu niên đó nữa.
Lấy chồng, ngày ngày chăm sóc người đàn ông khác, nuôi con, thời gian thấm thoắt bảy năm giống như một cái chớp mắt. Tôi biết, mình cứ vô hồn như vậy là không đúng, nói theo miệng người đời thì tôi chính là một ả đàn bà trơ trẽn không biết xấu hổ, đã có Hiệp rồi còn mơ tưởng đến người khác. Nhiều lúc, đứng trước ân tình của Hiệp, tôi đã nghĩ hay là mình tiến lên với anh ta đi, dù sao anh ta cũng chăm sóc cho tôi và con rất tốt. Đến với anh ta để anh ta không phải chờ đợi mòn mỏi, ngày ngày đi làm về cũng không cần phải nhìn vẻ mặt u sầu của tôi. Rồi sau này, chúng tôi cùng với nhau làm lụng, tích góp từng chút, thuê một khu nhà tốt hơn, chữa bệnh tim cho con, mang lại cho con một trái tim khỏe mạnh. Tôi đã nghĩ thế đấy....
Chỉ là, khoảnh khắc để Hiệp cúi đầu hôn lên môi của mình, trong tâm trí tôi lại xuất hiện hình bóng của Dương Thành Nam. Anh đứng dưới mưa, nước mắt nước mưa hòa tan vào anh, anh gào thét nói yêu tôi, anh cầu xin tôi, anh quỳ xuống túm lấy tay tôi không cho tôi đi. Rồi những hôm chúng tôi cùng nhau lăn qua lăn lại vào những ngày nghỉ không phải đi học đến tận trưa, tôi nằm bên dưới, nhìn bóng lưng của anh nhấp nhô im bóng trên tường, từng giọt mồ hôi chảy từ trán rơi xuống da thịt của tôi, tan vào với nhau. Những hình ảnh đó, đẹp quá, hạnh phúc quá, chỉ tiếc là nó lại là một điều đầy tội lỗi.
Một tuần trước, Phương có rủ tôi theo dõi một chương trình radio trên đài VOV vào lúc 11 giờ khuya. Bình thường, tôi chẳng muốn nghe những cái tình huống chuyện ướt át như vậy, bởi vì nói thế nào chính bản thân tôi đã từng trải qua nỗi đau, tôi sợ cứ nghe rồi mình lại chìm đắm theo mà buồn tủi. Thế nhưng đêm hôm qua, lúc nói chuyện với Hiệp xong, tôi vì không ngủ được nên thế nào lại mần mò tìm kiếm trên mạng nghe đại một tập. Tôi nghe hết một tiếng rưỡi, có rất nhiều người hỏi, có rất nhiều câu triết lý hay, nhưng tôi lại chỉ nhớ duy nhất có một đoạn ngắn của MC phát thanh viên. Cô ấy nói.
“ Có bao giờ các bạn tự hỏi trên đời này tình yêu có tồn tại kiểu trường thành vĩnh cửu không, hay qua thời gian nó sẽ bào mòn theo năm tháng. Chúng ta yêu một người, yêu đến mức quên đi bản thân là ai, yêu đến mức chỉ cần người đó muốn gì cũng sẽ tìm mọi cách làm cho bằng được, kể cả là trăng sao trên trời cũng sẽ tìm cách hái xuống. Thời gian xa cách dù có bao lâu nhưng trái tim vẫn không thay đổi, cho dù luôn bị đối phương từ chối và đối xử lạnh lùng, cho dù là lời nói cay đắng, thì chúng ta vẫn không oán thán lấy một lời. Tình yêu, hóa ra lại chẳng khác gì một liều thuốc độc, nó có thể khiến cho mỗi người ngọt ngào trong hạnh phúc, thì cũng có thể khiến cho mỗi người đau đến tâm can phế liệt. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, thì khi đau quá, họ cũng sẽ rơi nước mắt mà thôi.”
Đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh với những ánh nắng vàng rải xuống khắp các cung đường ngõ ngách, tôi bần thần chìm đắm vào trong cảm xúc kìm nén của mình, đôi lúc nước mắt không nén được lại chảy xuống một giọt lệ ướt đẫm. Nước mắt, lại là cái thứ vô dụng đó, tôi thật sự chẳng hiểu mình khóc vì điều gì, tại sao cứ phải khóc, khóc có giải quyết được cái gì đâu.
- Vũ Tình, tôi hôm nay lại quên không mang socola cho Minh Đức rồi, chiều nay cô nhớ phải nhắc tôi đấy nhé.
Nước mắt chưa kịp lau, đột nhiên Phương từ chỗ gian hàng chạy lại đứng trước mặt nói một tràng khiến cho tôi không kịp thích ứng, mà cô ấy lúc này có lẽ cũng thấy mí mắt tôi sưng đỏ thì trở nên nghiêm túc đi hẳn.
- Tình, cô sao thế, không khỏe chỗ nào hả? Hay là ở nhà lại có chuyện gì rồi.
Bất lực ập tới, bao nhiêu tủi hờn cùng với cay đắng khiến cho tôi không thể nào chịu đựng được nữa, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Tôi ôm mặt khóc nức nở, Phương vội vàng chạy lại ôm lấy tôi ngồi xuống ghế rồi hỏi.
- Vũ Tình, cô đừng làm tôi sợ, cô gặp phải chuyện gì vậy? Ở nhà Minh Đức lại bị ngất, hay là tiền thuốc không đủ, hay là cái tên Hiệp lại làm khó cô cái gì. Chúng ta là bạn, cô có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp, cô đừng có im lặng rồi tự mình làm khổ mình như thế.
Ngay từ đầu, tôi đã quyết định giấu hết mọi chuyện không cho Phương biết, tôi cũng muốn một mình tự mình đứng lên. Thế nhưng lúc này đứng giữa món tiền lớn như vậy, tôi thật sự quá đau khổ, tôi không thể nào gồng gánh được nữa nên cuối cùng suy nghĩ tính lại một hồi, tôi cũng quyết định kể ra hết cho Phương chuyện ngày hôm qua Hiệp nói. Sổ tiết kiệm chỉ có mấy chục triệu, đó là tiền tôi tích góp để chữa bệnh cho con tôi, nhưng bây giờ tôi lại phải cắn răng lôi nó ra để bồi thường thiệt hại cho người yêu của Dương Thành Nam. Còn 30 triệu của Hiệp trả cho đám người vay nặng lãi, bây giờ tôi thật không biết kiếm ở đâu nữa. Tôi bị dồn vào đường cùng thật rồi...
Vừa nói vừa khóc, Phương siết tay ôm lấy tôi chặt hơn, cô ấy vừa an ủi tôi, nhưng cũng vừa tức tối nói với tôi bằng ngữ điệu không hề nhẹ nhàng.
- Tô Vũ Tình, khổ như vậy sao cô không bỏ đi? Cô cứ nhịn nhục như vậy, sau này anh ta sẽ càng quá đáng hơn nữa đấy. Cái người đã nghiện cờ bạc, chỉ ăn không làm, cô tưởng sẽ thay đổi được sao?
Tôi lắc đầu.
- Ân tình của Hiệp đối với tôi quá lớn. Năm đó, nếu không có anh ta, thì tôi có lẽ thật sự đã chết rồi.
Phương giật mình, cô ấy nhíu mày nhìn tôi, giọng ngờ vực.
- Thật sự nghiêm trọng như vậy sao. Vũ Tình, tôi không hiểu được quá khứ của cô rốt cuộc thế nào. Nhưng mà từ khi quen nhau, tôi cũng biết hai người là vợ chồng, tôi cũng biết Hiệp yêu thương cô, chăm sóc cho hai mẹ con rất tốt. Thế nhưng như vậy thì sao cô lại phải mang ơn cơ chứ. Cô là vợ, con là của hai người, những việc đó là bổn phận của anh ta. Cô...
“ Không phải”. Tôi ngắt lời Phương, mười đầu ngón tay siết chặt in hằn lên da thịt đau nhói, từng lời nói ra nhẹ bẫng như sương, hệt như đã bất lực lắm rồi, mặc kệ số phận muốn đày đọa thế nào cũng được:” Cũng 1 phần là lỗi do tôi. Tôi mải mê đi làm kiếm tiền không có thời gian chăm gia đình, cho nên mới như vậy.”
- Cô đi làm chứ cũng không có đi chơi. Mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết nhé Vũ Tình, cô quá lụy với cuộc hôn nhân không hạnh phúc này rồi. Mình là phụ nữ, phụ nữ độc lập về kinh tế, mình chọn sai thì có quyền chọn lại, chọn đến bao giờ đúng thì thôi.
- Tôi đã sai ngay từ đầu rồi...
Thật ra ý của câu nói này tôi muốn ám chỉ đến việc tình yêu sai trái của tôi dành cho Dương Thành Nam, nhưng vì Phương không biết được nên cô ấy cứ nghĩ tôi đang nói đến Hiệp, nên ngay sau khi nghe xong, cô ấy cũng tức khắc gật đầu chắc nịch.
- Ừ, cô đúng là sai rồi, bây giờ chọn lại vẫn còn kịp đấy. Tô Vũ Tình, cô cũng 26 tuổi rồi, cuối năm 27, chẳng mấy sẽ bám sát đến đầu ba. Cô còn chần chừ, sau này cô muốn thay đổi, thì cũng khó có người đáp ứng được cho cô.
Nói với tôi mấy lời đó, Phương thở dài, sau đấy vì bị quản lý gọi nên chúng tôi cũng không ngồi lâu được nữa. Đến buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, cô ấy đi về, tất cả mọi người thì đi nghỉ nên việc trông cửa hàng giao hết lại cho tôi. Khách hàng ra vào khá đông, một mình bận bịu tính hóa đơn với gói hàng cho khách cũng khiến cho tôi bù lu bù loa rối hết cả chân tay, nên Dương Thành Nam xuất hiện từ lúc nào tôi cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng, khi tôi thanh toán cho vị khách cuối cùng, cũng là lúc bóng dáng cao lớn của người đó tiến lại gần. Anh ung dung đứng đó, hai tay xỏ túi quần, không lên tiếng mà chỉ nhìn tôi, nhất thời lại khiến cho bầu không khí rơi vào im lặng đến nghẹn thở.
Số phận đúng là nghiệt ngã, bảy năm xa cách không hề gặp nhau, đùng một cái hôm kia gặp lại, rồi bây giờ cứ thế liên tục chạm mặt không ngớt. Tôi không dám nhìn người đàn ông đó quá lâu, khó khăn lắm mới mở miệng được, giọng nói đã cố hết sức tỏ ra mình ổn nhưng đâu đó vẫn còn nghe thấy được chút run rẩy.
- Anh muốn mua gì à?
Dương Thành Nam vẫn không trả lời, cái nhìn của anh mang theo rất nhiều cảm xúc không tên chiếu thẳng vào tôi, dừng lại trên khuôn mặt tôi. Ở khoảng cách gần như thế, tôi có thể nhìn kĩ được từng đường nét trên khuôn mặt của anh, nhất là đôi mắt màu đen láy vừa sâu vừa lạnh. Nó giống với Minh Đức quá, nếu thật sự nhìn kĩ vào, có thể thấy được thằng bé giống anh từ đôi mắt, đến cánh mũi dài cao thẳng. Chỉ là con trai tôi mang trong người bệnh tật, từ nhỏ đã phải liên tục lớn lên cùng với những viên thuốc, thành ra da thịt có chút tái xanh, người cũng nhỏ chứ không bụ bẫm như con nhà người khác, nên mọi thứ kia đều cảm thấy mờ nhạt.
- Chocolate.
Mải mê suy nghĩ, giọng nói trầm thấp của Dương Thành Nam cất lên khiến tim tôi run một trận liên hồi, hốc mắt đã sớm đỏ hoe bây giờ lại long lanh nước mắt đến tê dại. Mà anh, thì giây phút ngay sau ấy lại giống như lần trước đưa tay đưa lên dường như là muốn giúp tôi lau đi. Chỉ là được nửa chừng tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, anh mới giật mình thu trở lại, lấy điện thoại ra nghe một lúc. Đầu giây bên kia, tôi đoán có lẽ chính là cô gái tên An Lam, bởi vì nghe giọng nói của anh, quả thật cưng chiều và nhẹ nhàng lắm.
Nói chuyện điện thoại một lúc, Dương Thành Nam đưa tay lên xoa thái dương đầy mệt mỏi, anh hắng giọng trở về dáng vẻ lạnh lùng của ngày thường, nói.
- Phiền cô lấy giúp tôi. Tôi bây giờ đang rất vội, bạn gái tôi đang chờ.
Vẫn luôn biết An Lam là bạn gái của anh, thế nhưng khi nghe chính miệng anh nói mình có người khác, cảm xúc kìm nén của tôi cũng bị đánh vỡ òa. Trong lòng đau nhói như bị người khác cắt từng nhát, tôi miễn cưỡng gật đầu nở một nụ cười, hít một hơi thật dài, xoay người lấy một hộp chocolate nhãn hiệu Đức đưa cho anh. Chỉ là, lúc tôi đưa ra, thì lại nhận được giọng nói lạnh không cảm xúc mang theo vài phàn kìm nén chán ghét của anh.
- Lấy loại khác đi. An Lam không thích loại này.
Đôi đồng tử trong nhát mắt co rút lại, môi tôi run rẩy, hộp chocolate trên tay theo lực cũng bị tôi bóp vỡ đến biến dạng từ lúc nào. Rất nhiều năm về trước, tôi rất thích ăn loại socola này, một tuần Dương Thành Nam sẽ đưa cho cô một hộp. Chúng tôi cùng nhau ngồi vừa ăn xem phim, tôi ở trong lòng của anh lắng nghe từng lời anh thủ thỉ. Bây giờ, tôi vẫn còn nhớ anh có nói rằng tình yêu cũng giống như viên kẹo màu nâu này. Sẽ có lúc mang theo vị đắng, nhưng khi tan ra thì vị ngọt lan tỏa, nuốt xuống rồi sẽ thấy thật đậm đà. Nên sau này giả sử chúng tôi có giận dỗi nhau, hay bất đồng một ý kiến gì, thì cũng đừng vì cái tôi mà buông tay nhau, mà hãy nghĩ chúng tôi đã đi được với nhau ba năm rồi, thì chuyện tương lai chẳng có chuyện gì là khó. Nhưng mà trớ trêu thay, khi dòng dã bảy năm trôi qua đi, giây phút chúng tôi trùng phùng sau một quãng thời gian rất dài, cả hai đều không nhìn nhau quá hai giây, và một lời tử tế cho nhau cũng chẳng có được.
Mỉm cười, tôi lén đưa tay gạt nước mắt, ngước lên hỏi anh.
- Vậy anh có thể cho tôi biết bạn gái anh thích loại này không ạ? Cửa hàng tôi có rất nhiều loại, cũng có loại mới được nhập khẩu từ Pháp về, tuy giá cả hơi đắt một chút nhưng mùi vị dạo gần đây đều được các cặp tình nhân ưa chuộng.
“ Ừm”. Dương Thành Nam nghe tôi giới thiệt thì ngay lập tức gật đầu, tôi cũng chẳng biết là anh nghe rõ hay không, chỉ thấy ngay sau đó anh liền lên tiếng như ra lệnh:” Tiền không thành vấn đề. Cô gói cho tôi loại đó, 99 cái. Nhanh lên chút, tôi không có nhiều thời gian đâu?
Chín mươi chín thanh socola. Chín mươi chín...Trong quá khứ, tôi đã từng nói với anh rằng ước gì có thể ghép 99 thanh thành một bó hoa, và rồi một tuần sau quả nhiên anh cũng mang đến cho tôi thành phẩm mà tôi trong một lần tùy hứng nói đùa.
Khi ấy, tôi 18 tuổi, anh 22 tuổi.
Bây giờ, tôi 26 tuổi, anh 30 tuổi, anh đến cửa hàng tôi làm mua 99 thanh, yêu cầu tôi xếp chúng thành một bó hoa để anh đi tặng bạn gái. Còn gì đau đớn hơn, còn gì trớ trêu hơn không cơ chứ. Anh hận tôi nhiều như thế sao, hận tôi nên đày đọa tôi bằng mọi cách, từ việc bắt tôi phải bồi thường đến việc bắt tôi phải nhớ lại quá khứ mang hàng nghìn vết thương, bắt tôi phải ngước mắt lên nhìn anh làm những hành động thân mật với người khác.
Đi thẳng về phía gian hàng chocolate, tôi cố bình tâm lại cảm xúc, cúi người lấy 99 thanh socola của Pháp, sau đấy trở về quầy thu ngân bắt đầu bận bịu với công việc của mình. Tôi làm rất nhanh, chỉ 30 phút là đã có thể làm xong thành phẩm đưa cho Dương Thành Nam. Anh đưa tay nhận lấy, sau đó lấy tiền thanh toán cho tôi, trước khi quay người vẫn không quên bồi thêm một câu.
- Cô làm nhanh thật đấy. Có điều chắc cô không biết, năm đó tôi phải mất tận những một tuần, chịu đựng bao vết xước mới làm được giống như thế này. Tôi như đứa trẻ được cho kẹo đem nó đến tặng cô, bây giờ nghĩ lại, mẹ kiếp đúng là một hành động ngớ ngẩn.
Nói đoạn anh dừng lại, khóe môi nhếch lên nhìn tôi.
- Tô Vũ Tình, cô nói xem, cô còn nhớ không?
- Tôi...
- À, tôi quên mất. Cô kiếm được người giàu có hơn tôi, sẵn sàng cho cô nhà cao cửa rộng, nên cô cần gì một thằng ranh vắt mũi chưa sạch.
Mỗi lần gặp lại nhau đều để lại cho nhau những ấn tượng không tốt, tôi biết anh rất căm ghét tôi, nên một lời tôi cũng không hé nữa. Có lẽ vì thế càng khiến cho anh hiểu lầm, nghiệt ngã với tôi nhiều hơn.
- Thật tiếc. Nếu cô không vội vàng, nếu cô kiên nhẫn chờ đợi tôi vài năm, thì bây giờ cô đã được ăn sung mặc sướng rồi. Còn nữa, biết đâu cô sẽ được mọi người gọi là bà Dương...
Nói xong, Dương Thành Nam cũng chẳng thèm nán lại thêm một chút nào nữa, anh ngay tức khắc xoay người đi ra khỏi, tiêu sái lái chiếc siêu xe của mình rời đi. Còn lại một mình với những gian hàng rộng lớn, tôi rủ mắt nhìn xuống tờ tiền 500 nghìn mà anh đưa thừa kêu không cần trả lại, cổ họng trong phút chốc lại nghẹn đắng. Số tiền này, anh nói là tiền bo tiền công cho tôi, với anh không là gì, nhưng với tôi nó sẽ phục vụ được hai tuần ăn liên tiếp, tôi sao lại không nhận được cơ chứ.
Tôi còn sĩ diện không? Không, sĩ diện cũng không giúp tôi mài cơm ra ăn được.
Tôi còn liêm sỉ không? Không còn, giống như Dương Thành Nam đã nói, tôi là người đàn bà ác độc không khác gì cầm thú.
Tôi còn tự tôn không? Cũng không nốt, cuộc sống của tôi cực khổ lắm, tôi luôn phải cầu cạnh người khác để mong muốn mình được đứng vững, tôi không mạnh mẽ được như Phương.
Tất cả mọi thứ tôi đều đánh mất hết cả rồi. Duy nhất chỉ có tình yêu của tôi, là vẫn khắc sâu trong đáy lòng. Khắc sâu thật sâu, chỉ duy nhất một mình tôi biết, cũng duy nhất một mình tôi ôm nỗi đau.
Khẽ đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn bầu trời đã ngả về chiều, tôi ngước mắt nhìn lên vùng mây đỏ rực phía sau những tòa nhà cao tầng của khu đô thị thuộc sở hữu của tập đoàn AN DĨNH, đôi môi không tự chủ được vô thức mấp máy thì thầm.
- Tô Vũ Tình, ngay từ đầu mày thật sự đã sai rồi. Quá khứ đã qua, hãy cứ để nó qua đi, đừng ôm trong lòng làm gì nữa?
*** *** ***
Lời tác giả: Nhân vật Vũ Đình Nguyên vẫn chưa xuất hiện đâu, mọi người hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi, tớ sẽ tháo nút thắt từ từ. Trong câu chuyện này, thanh xuân dù có yêu đậm sâu, nhưng xa nhau những bảy năm, có quá nhiều thứ thay đổi, giả sử mọi chuyện không đi theo hướng hai người là anh em, thì cũng không có nghĩa cứ phải quay lại với người cũ thì mới là kết đẹp. Thay vào đó, sao lại không thể nhìn về tương lai, hoặc là mở lòng một chút, Tình sẽ thấy, thật ra cô ấy thích hợp với người khác hơn.
Danh sách chương