Nhưng hội trưởng tao nhã vẫn mỉm cười, ánh mắt lướt qua đôi chân tay mảnh khảnh của cô: “Chỉ cần một người tùy tiện cũng có thể đẩy em ra đi chịu chết, mà em thì chẳng làm được gì.”
Khương Dĩ Nha như mèo xù lông lùi lại một bước, hai mắt trừng lớn.
“Em thậm chí còn không biết tức giận.” Cố Túng hơi nghiêng đầu, hàm ý sâu xa, cặp kính gọng dài áp sát vào má anh, mang theo cảm giác lạnh lẽo kim loại: "Anh nói chẳng lẽ không đúng sao?”
Anh nói hết câu này đến câu khác, mỗi câu đều nhẹ bẫng, nhưng lại mang theo gai nhọn.
Khương Dĩ Nha mím chặt môi đỏ, cảm thấy kẻ xấu lớn nhất hôm nay chính là người trước mắt này: “Đúng vậy, anh giỏi nhất là chọc em tức giận!”
Bị nói một hồi, thành ra bao nhiêu món ngon mà Khương Dĩ Nha không được ăn.
Nói xong, cô liền bước nhanh hơn về phía trước, lúc đi ngang qua Cố Túng còn cố ý hậm hực hừ một tiếng.
Cố Túng có cảm giác như bị mèo con vươn móng vuốt cào nhẹ một cái.
Anh muốn kéo cô gái lại, nhưng vì hai tay đều đang cầm đồ nên đành thôi.
Sau khi giao hộp giấy và mấy chiếc điện thoại khác bên trong cho thư ký, Cố Túng cầm điện thoại của Khương Dĩ Nha, tự mình cắm sạc giúp cô.
Có lẽ do vô tình chạm phải nút nguồn, điện thoại vừa cắm sạc liền sáng lên.
Chờ hình ảnh khởi động chạy xong, một bức ảnh gia đình xuất hiện trên màn hình chờ.
Trong ảnh, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đứng ở giữa, cười đặc biệt rạng rỡ.
Nếu là trước kia, Cố Túng có lẽ chỉ khinh thường tắt màn hình đi, thầm chê một tiếng “ngốc thật”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lần này, anh lại đặc biệt ngắm nhìn một lúc lâu, thậm chí nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Dĩ Nha.
Đó là một buổi chiều nắng đẹp, anh tình cờ đi ngang qua dưới lầu ký túc xá nữ, thấy có khá đông người tụ tập.
Ban đầu Cố Túng tưởng có chuyện gì xảy ra, sau đó hỏi cô quản lý ký túc xá mới biết chỉ là một cô gái trong tòa nhà bị đau bụng, cha mẹ đến đón về nhà.
Cố Túng chỉ cảm thấy thật khó tin.
Nhưng đó lại là sự thật.
Cha mẹ cô gái gác lại công việc, vội vàng lái xe đến đón con về. Cả hai người đều lộ rõ vẻ lo lắng, quan tâm hỏi han, mang theo canh nóng, áo khoác dày, túi chườm ấm, còn có cả một chú chó biết pha trò cho cô vui.
Đúng nghĩa là cả nhà cùng đi.
Ngay cả bạn cùng phòng của cô gái cũng xuống tiễn.
Kể cả cô quản lý ký túc xá, nhắc đến cô gái cũng tỏ vẻ quan tâm, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đang yên đang lành sao lại bị bệnh thế nhỉ?”
Đó mà là bệnh sao?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cố Túng, người đến cả việc phát sốt cũng quen tự mình chịu đựng, thầm đặt câu hỏi trong lòng.
Chẳng phải cha mẹ nên là những người khắt khe, lạnh lùng sao?
Họ sẽ ép buộc con cái mình phải tuân theo mọi yêu cầu, nói cho con biết rằng thế giới này kẻ yếu không thể tồn tại, ngày qua ngày, rèn luyện con thành một cỗ máy thực hiện mệnh lệnh hoàn hảo, một món hàng ưu tú đắt giá, để đạt được những ước mơ mà cả đời họ không thể thực hiện.
Cố Túng nhìn một lát rồi bỏ đi.
Anh không tài nào hiểu nổi những bậc cha mẹ nuông chiều con cái như vậy sẽ tạo ra một kẻ yếu đuối đến mức nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện