Không ngờ đều bị Vệ Độ Ảnh cất vào ba lô.
Ngoài những thứ liếc mắt là có thể thấy, khe hở ba lô còn nhét không ít thứ khác, thậm chí cả đồ dùng vệ sinh của con gái cũng có.
Khương Dĩ Nha hoàn toàn ngây người.
Đây mà gọi là tiện tay lấy một ít à?
Vệ Độ Ảnh hơi nghiêng đầu đi, ngón tay mất tự nhiên nắm lấy quai ba lô: “Em cũng có thể để ba lô ở chỗ anh, anh giúp em giữ, đợi khi nào cần em lại đến…… tìm anh.”
“Vậy có phiền phức lắm không?” Khương Dĩ Nha có chút động lòng.
Như vậy, chẳng phải cô sẽ có rất nhiều cơ hội đến ăn cơm sao?
“Không phiền phức.” Vệ Độ Ảnh đưa điện thoại di động từ trong ba lô ra, đưa cho cô: "Anh luôn ở đây.”
Khương Dĩ Nha bị thuyết phục.
“Anh sẽ không tức giận nha?” Cô lại muốn cho mình một sự đảm bảo, ngón tay đã ngọ nguậy muốn vươn ra.
Vệ Độ Ảnh nghe hỏi thì sững người, giọng nói kỳ lạ: “Em cảm thấy…… tính anh rất tệ sao?”
Khương Dĩ Nha còn chưa kịp trả lời, một bàn tay thon dài khác đã mạnh mẽ chen vào giữa hai người, cầm lấy điện thoại.
“Đưa điện thoại cho tôi đi.” Cố Túng bỏ điện thoại di động vào hộp, rồi nhìn về phía ba lô: "Cái này cũng muốn mang về sao?”
Tuy là hỏi, nhưng cũng không có ý trưng cầu, một tay kéo khóa ba lô lên, sau đó nhẹ nhàng xách ba lô lên.
“Hai người quen biết sao?” Vệ Độ Ảnh mím chặt môi, giữa lông mày nhíu lại.
Giọng Cố Túng từ phía trước truyền đến: “Em không đi sao?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đi!” Khương Dĩ Nha theo bản năng lên tiếng.
Nhưng lại không nỡ bỏ qua món điểm tâm nhỏ đang ở ngay bên miệng.
Cô liếc nhìn bóng dáng Cố Túng, nhanh chóng nắm lấy ba đầu ngón tay của Vệ Độ Ảnh quơ quơ lên xuống: “Cảm ơn.”
Ngay khi tay bị buông ra, bàn tay của Vệ Độ Ảnh đang dừng lại giữa không trung lại duỗi ra phía ngoài, dường như muốn bắt lấy những sợi tóc bay bổng của thiếu nữ, nhưng rồi lại thôi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn trơ mắt nhìn cô chạy xa.
Cố Túng đi rất nhanh, lợi thế chân dài của anh trong khoảnh khắc này vô cùng rõ ràng, dù hai tay anh đều cầm những đồ vật nặng trĩu.
Anh đã bắt đầu hối hận vì mình đã cố ý đến đây một chuyến.
Chỉ là lấy cái điện thoại, bọn họ đang làm cái gì vậy?
Diễn Romeo và Juliet à? Tái hiện Sự sáng tạo của Adam?
Chỉ là một cái điện thoại thôi mà, cần thiết phải làm như trao đổi nhẫn nghiêm túc vậy sao?
Cố Túng càng đi càng nhanh.
Chẳng mấy chốc, phía sau truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần.
Chân của Cố Túng vừa bước ra đột nhiên chậm lại, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
“Anh…… Anh đi nhanh quá.” Khương Dĩ Nha có chút thở hổn hển nắm lấy vạt áo anh.
Bước chân Cố Túng khẽ khựng lại không thể nhận ra: “Không phải là em trì hoãn quá lâu sao?”
Đuổi kịp người phía sau, Khương Dĩ Nha liền buông tay ra, đồng thời sửa lại lời anh: “Không có, em chỉ nói một câu thôi.”
“Ồ.” Giọng Cố Túng lạnh nhạt hơn hẳn: "Vậy em nên rèn luyện thân thể đi, bằng không ra ngoài sẽ biến thành đồ ăn cho xác sống đấy.”
Khương Dĩ Nha hơi mở to hai mắt, giống như không tin những lời này là từ miệng anh nói ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện