Giây tiếp theo, hơi thở của Vệ Độ Ảnh càng thêm áp lực, như chịu phải kích thích gì đó, anh bước chân dài vượt lên trước Khương Dĩ Nha một bước, ép cô sát vào cửa, khớp ngón tay nắm chặt vang lên răng rắc: “Tôi ra ngoài xem những người khác.”
Không phải chứ? Sao lại muốn ra ngoài?
Khương Dĩ Nha buồn bực, nhưng không rảnh nghĩ nhiều, vươn tay nắm lấy anh.
Bàn tay hữu lực của thiếu niên chạm vào da thịt lòng bàn tay cô, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp, Khương Dĩ Nha như bị bỏng, hơi buông lỏng ngón tay, nhưng rất nhanh lại nắm chặt hơn.
Hương vị phong phú xộc thẳng vào cơ thể, rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ lại mang đến vị giác mãnh liệt, cơ thể hư nhược như được lấp đầy bằng một cảm xúc có thực.
Sự rung cảm mỹ diệu trong khoảnh khắc này phát huy đến mức tận cùng, khiến da đầu người tê dại, trong não nháy mắt nổ tung vô số đóa pháo hoa rực rỡ.
Dị năng Mị Ma, lấy cảm xúc làm thức ăn, phương pháp ăn duy nhất chính là tiếp xúc da thịt với người khác phái.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nếu không thể ăn no, sẽ bị cơn đói giày vò phát điên, trở thành một con quái vật phóng đãng, không biết kiềm chế, chỉ biết “ăn cơm”.
Khương Dĩ Nha không thể tưởng tượng đó sẽ là bộ dạng gì.
Cô không muốn biến thành quái vật.
Dù là bản năng cầu sinh của cơ thể, hay là khát vọng muốn giữ lý trí và tôn nghiêm, đều khiến cô làm ra những hành vi chưa từng có.
Một cái nắm tay buông lỏng, hai người biến thành tư thế nắm tay.
Động tác mở cửa bước ra ngoài của Vệ Độ Ảnh liền cứng đờ tại chỗ, đôi mắt đen láy chợt co rút lại thành một điểm rồi cực nhanh mở to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nỗi phiền muộn và uất ức tan biến bởi cái nắm tay này, anh không thể tin được mình thực sự bị cô chủ động chạm vào, sợ tất cả chỉ là sự an ủi buồn cười do anh tự nghĩ ra.
Nghĩ vậy, khóe môi Vệ Độ Ảnh khẽ nhếch lên.
Anh lập tức muốn rụt tay về.
Sao lại có thể như vậy?
“Đừng…… Đừng đi mà……” Khương Dĩ Nha dùng sức nắm lấy tay anh, đuôi giọng run rẩy kéo dài, nghe có vẻ đáng thương, nhưng lại như đang oán giận anh không phối hợp.
Cô vừa nếm được hương vị cay độc sộc thẳng lên mũi, có chút giống như bún bò Huế thêm thật nhiều ớt, nóng hổi, đối với một người sắp c.h.ế.t đói mà nói, ngon đến phát khóc!
Sợ anh thật sự bỏ đi, Khương Dĩ Nha có chút sốt ruột nắm tay anh bắt đầu giải thích ý đồ của mình: “Cảm ơn anh lúc trước đã cứu em, em một mình ở phòng ngủ còn tưởng mình sắp chết, cái đó…… Anh làm sao biết em ở trong phòng ngủ?”
Vệ Độ Ảnh khi bị giữ chặt lại lần nữa đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, anh vẫn bất động để Khương Dĩ Nha nắm tay, cô hỏi gì liền đáp nấy: “Nghe bạn cùng phòng của em nói.”
Khương Dĩ Nha lại hiểu theo một ý khác.
Cô nghĩ là bạn cùng phòng nhờ anh đến.
Bọn họ hẳn là không quen biết nhau, nhưng Vệ Độ Ảnh vẫn nguyện ý giúp đỡ, vậy thì xem ra anh là người tốt bụng.
“Cảm ơn anh nha Vệ Độ Ảnh, anh tốt thật. Sau đó còn cứu em một lần nữa, phản ứng của anh nhanh thật, tay chân hình như cũng rất lợi hại.” Khương Dĩ Nha lại nếm được vị hơi ngọt.
Lén l.i.ế.m môi, cô vẫn chưa no, muốn nắm tay thêm một lát nữa.
Cô cẩn thận đánh giá vẻ mặt đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện