Nhắm mắt lại, cô cố gắng kết nối và thăm dò lực lượng đang tồn tại trong cơ thể……
Mọi người đều biết, xác sống mạt thế không còn là một đề tài mới mẻ, tương ứng phim ảnh, kịch và tiểu thuyết cũng đã quá nhiều, trong bối cảnh này, con người thường sẽ tiến hóa ra dị năng.
Vừa hay, sau cơn sốt cao, cô tình cờ có được dị năng.
Nhưng dị năng…… lại là Mị Ma.
Khương Dĩ Nha muốn tuyệt vọng luôn, tùy tiện cho cô cái dị năng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thông thường nào đó còn hơn!
Cô không chỉ không có được năng lực tự bảo vệ mình, mà còn thêm một hạng suy yếu.
Cơn đói khát muốn mạng kia chính là do dị năng Mị Ma mang lại, một chút cũng không phải chỉ đơn giản ăn chút đồ ăn bình thường là có thể giảm bớt.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Khương Dĩ Nha đã không tự chủ được đảo quanh những người xung quanh.
Cuối cùng như bị một sức hút nào đó, ánh mắt cô dừng lại trên người Vệ Độ Ảnh.
Thực ra không khó tìm anh, trong đám người Khương Dĩ Nha thậm chí liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.
Như một thanh trường đao đã vào vỏ, nội liễm trầm ổn.
Chỉ cần chú ý đến, liền rất khó bỏ qua anh.
Những ký ức mơ hồ và những va chạm đột ngột bị kích hoạt.
Trong lúc hôn mê, cô vẫn luôn cho rằng những cảm giác trấn an, thỏa mãn và dựa dẫm đó là đến từ bạn trai ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cô hình như đã nghĩ sai rồi.
Khương Dĩ Nha vô ý thức l.i.ế.m môi, đôi mắt ửng hồng lén nhìn Vệ Độ Ảnh vài lần.
Đến trung tâm hoạt động rồi, anh không cùng những người khác đi tìm kiếm người sống sót, mà giống như cô, ở lại trong phòng, dựa người vào góc gần cửa nhất, chiếc rìu cứu hỏa dựng bên chân.
Khương Dĩ Nha không hiểu vì sao anh đứng xa như vậy, còn không ngồi xuống.
Người hoàn toàn không có khái niệm gì về mạt thế như cô, một chút cũng không biết rằng chỉ có đứng ở vị trí đó, Vệ Độ Ảnh mới có thể nắm giữ quyền chủ động.
Dù người xông vào cửa là côn đồ hay xác sống, anh đều có thể ra tay đầu tiên, bảo vệ tốt những người trong phòng.
Dưới sự thôi thúc của cơn đói cồn cào, Khương Dĩ Nha gạt bỏ những tạp niệm khác, tiến về phía Vệ Độ Ảnh.
Những thành kiến và nỗi sợ hãi đã tồn tại lâu nay khiến Khương Dĩ Nha không quá tình nguyện, cô chậm rãi di chuyển, vô cùng cẩn thận.
Thỉnh thoảng lại phải liếc nhìn anh một cái.
Khi cô lại lén nhìn, và đột nhiên đối diện với ánh mắt của đối phương, tim Khương Dĩ Nha đột nhiên run lên, suýt chút nữa kêu thành tiếng!
Vệ Độ Ảnh không biết từ khi nào đã nhìn sang, lặng lẽ không tiếng động nhìn chằm chằm cô.
Vốn dĩ đã có tật giật mình, lại bị bắt gặp ngay, Khương Dĩ Nha theo bản năng lùi lại hai bước về phía bên cạnh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Một bước lùi này, lại càng đến gần cửa hơn.
Vệ Độ Ảnh nhíu mày theo động tác của cô, vốn là không có biểu cảm gì trên mặt, đường cong càng thêm sắc bén, tầm mắt thẳng tắp nhìn xuống mũi chân cô.
Khương Dĩ Nha cứng đờ tại chỗ hoàn toàn không dám động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bích trong sự giày vò của cơn đói và căng thẳng trở nên trắng bệch.
Mọi người đều biết, xác sống mạt thế không còn là một đề tài mới mẻ, tương ứng phim ảnh, kịch và tiểu thuyết cũng đã quá nhiều, trong bối cảnh này, con người thường sẽ tiến hóa ra dị năng.
Vừa hay, sau cơn sốt cao, cô tình cờ có được dị năng.
Nhưng dị năng…… lại là Mị Ma.
Khương Dĩ Nha muốn tuyệt vọng luôn, tùy tiện cho cô cái dị năng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thông thường nào đó còn hơn!
Cô không chỉ không có được năng lực tự bảo vệ mình, mà còn thêm một hạng suy yếu.
Cơn đói khát muốn mạng kia chính là do dị năng Mị Ma mang lại, một chút cũng không phải chỉ đơn giản ăn chút đồ ăn bình thường là có thể giảm bớt.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Khương Dĩ Nha đã không tự chủ được đảo quanh những người xung quanh.
Cuối cùng như bị một sức hút nào đó, ánh mắt cô dừng lại trên người Vệ Độ Ảnh.
Thực ra không khó tìm anh, trong đám người Khương Dĩ Nha thậm chí liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.
Như một thanh trường đao đã vào vỏ, nội liễm trầm ổn.
Chỉ cần chú ý đến, liền rất khó bỏ qua anh.
Những ký ức mơ hồ và những va chạm đột ngột bị kích hoạt.
Trong lúc hôn mê, cô vẫn luôn cho rằng những cảm giác trấn an, thỏa mãn và dựa dẫm đó là đến từ bạn trai ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cô hình như đã nghĩ sai rồi.
Khương Dĩ Nha vô ý thức l.i.ế.m môi, đôi mắt ửng hồng lén nhìn Vệ Độ Ảnh vài lần.
Đến trung tâm hoạt động rồi, anh không cùng những người khác đi tìm kiếm người sống sót, mà giống như cô, ở lại trong phòng, dựa người vào góc gần cửa nhất, chiếc rìu cứu hỏa dựng bên chân.
Khương Dĩ Nha không hiểu vì sao anh đứng xa như vậy, còn không ngồi xuống.
Người hoàn toàn không có khái niệm gì về mạt thế như cô, một chút cũng không biết rằng chỉ có đứng ở vị trí đó, Vệ Độ Ảnh mới có thể nắm giữ quyền chủ động.
Dù người xông vào cửa là côn đồ hay xác sống, anh đều có thể ra tay đầu tiên, bảo vệ tốt những người trong phòng.
Dưới sự thôi thúc của cơn đói cồn cào, Khương Dĩ Nha gạt bỏ những tạp niệm khác, tiến về phía Vệ Độ Ảnh.
Những thành kiến và nỗi sợ hãi đã tồn tại lâu nay khiến Khương Dĩ Nha không quá tình nguyện, cô chậm rãi di chuyển, vô cùng cẩn thận.
Thỉnh thoảng lại phải liếc nhìn anh một cái.
Khi cô lại lén nhìn, và đột nhiên đối diện với ánh mắt của đối phương, tim Khương Dĩ Nha đột nhiên run lên, suýt chút nữa kêu thành tiếng!
Vệ Độ Ảnh không biết từ khi nào đã nhìn sang, lặng lẽ không tiếng động nhìn chằm chằm cô.
Vốn dĩ đã có tật giật mình, lại bị bắt gặp ngay, Khương Dĩ Nha theo bản năng lùi lại hai bước về phía bên cạnh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Một bước lùi này, lại càng đến gần cửa hơn.
Vệ Độ Ảnh nhíu mày theo động tác của cô, vốn là không có biểu cảm gì trên mặt, đường cong càng thêm sắc bén, tầm mắt thẳng tắp nhìn xuống mũi chân cô.
Khương Dĩ Nha cứng đờ tại chỗ hoàn toàn không dám động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bích trong sự giày vò của cơn đói và căng thẳng trở nên trắng bệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương