Cho nên, với tâm thái cố chấp đó, làm sao cô ta có thể chủ động thành khẩn, tự chặt đứt đường lui duy nhất của mình được.
Nhưng bây giờ, Đồ Mộ Mộ lại muốn nói ra sự thật?
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, Đồ Mộ Mộ đã không chút do dự tiếp tục mở miệng.
"Miếng ngọc bội đó là tôi trộm của chị họ tôi, chị ấy tên là Đồ Lan.”
"Chị ấy đến nhà tôi năm 16 tuổi. Trước đó chị ấy vẫn luôn ở quê, chính là một thôn nhỏ dưới thị trấn Hoài Lâm, nơi anh tỉnh lại lúc trước. Chị ấy mới đến được một năm thì cha tôi mất, mẹ tôi liền đuổi chị ấy đi.”
"Những chuyện khác các người tự mình điều tra đi, dù sao tôi cũng không biết sau đó chị ấy đã đi đâu.”
[Cô ta vậy mà thật sự chủ động nói ra... hơn nữa hoàn toàn không nói dối.]
[Đồ Lan đúng là bị đuổi đi năm 17 tuổi. Diệp Lệ San thật sự vẫn luôn có bộ mặt đó. Năm đó bà ta cũng nói chồng mình là bị Đồ Lan khắc chết, còn nói Đồ Lan có tay có chân, đã có thể tự nuôi sống mình rồi, đừng có mặt dày như kẻ ăn mày mà ăn bám nhà người khác nữa.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Sau đó họ liền mất tin tức của Đồ Lan. Chủ yếu là vì họ một chút cũng không quan tâm, nên tự nhiên cũng không biết gì về tung tích của Đồ Lan sau này.]
Người An gia nghe xong chỉ cảm thấy nắm đ.ấ.m đều cứng lại.
Tại sao trên đời này lại có người như Diệp Lệ San? Rõ ràng người chồng đầu tiên của bà ta c.h.ế.t hoàn toàn là vì bà ta, sự thật đã rành rành như vậy mà bà ta vẫn có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu một Đồ Lan không hề liên quan.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hơn nữa, sau khi đuổi một Đồ Lan chưa thành niên đi, bà ta lại hoàn toàn không quan tâm đến cuộc sống sau này của cô ấy sẽ ra sao. Đây đâu phải là chuyện một người thím nên làm?
[Diệp Lệ San tuy miệng gọi Đồ Lan là kẻ ăn mày, nhưng trong lòng bà ta biết rất rõ, sự việc vốn không phải như bà ta nói là Đồ Lan ăn bám nhà họ. Gia đình họ Đồ vốn rất nghèo, là nhờ cha của Đồ Lan đi làm thuê để chu cấp cho em trai mình đi học, mới cung cấp ra được một sinh viên như Đồ Hồng. Nhưng sau đó cha mẹ của Đồ Lan qua đời vì một tai nạn công trình, tiền bồi thường tai nạn đều ở trong tay ông bà nội của Đồ Lan. Hai ông bà vốn định giữ lại số tiền đó để nuôi nấng Đồ Lan và chi trả học phí cho cô sau này, nhưng hai người già rốt cuộc tuổi cao sức yếu, không chịu nổi, đã lần lượt qua đời trước khi Đồ Lan thành niên.]
[Ông nội của Đồ Lan trước khi qua đời đã cố ý gọi Đồ Hồng về để phó thác Đồ Lan cho ông ta, cũng giao lại số tiền bồi thường còn lại cho Đồ Hồng, bảo ông ta nuôi nấng Đồ Lan đến khi thành niên rồi giao lại tiền cho cô. Ý tốt của ông cụ có lẽ là vậy, dù sao Đồ Hồng đang phát triển ở thành phố lớn, nếu có thể giúp đỡ Đồ Lan một chút, thì cơ hội học hành và công việc sau này của cháu gái sẽ tốt hơn ở quê nhiều. Còn về việc Đồ Hồng nghĩ thế nào thì đã không thể biết được nữa, dù sao cuối cùng ông ta cũng qua đời trước khi Đồ Lan thành niên, và số tiền này toàn bộ rơi vào túi của Diệp Lệ San.]
[Cho nên Diệp Lệ San không chỉ nuốt trọn tiền bồi thường của cha mẹ Đồ Lan, mà còn đuổi Đồ Lan ra đường để tự sinh tự diệt.]
Người An gia: Nắm đ.ấ.m càng cứng hơn...
Nhưng bây giờ, Đồ Mộ Mộ lại muốn nói ra sự thật?
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, Đồ Mộ Mộ đã không chút do dự tiếp tục mở miệng.
"Miếng ngọc bội đó là tôi trộm của chị họ tôi, chị ấy tên là Đồ Lan.”
"Chị ấy đến nhà tôi năm 16 tuổi. Trước đó chị ấy vẫn luôn ở quê, chính là một thôn nhỏ dưới thị trấn Hoài Lâm, nơi anh tỉnh lại lúc trước. Chị ấy mới đến được một năm thì cha tôi mất, mẹ tôi liền đuổi chị ấy đi.”
"Những chuyện khác các người tự mình điều tra đi, dù sao tôi cũng không biết sau đó chị ấy đã đi đâu.”
[Cô ta vậy mà thật sự chủ động nói ra... hơn nữa hoàn toàn không nói dối.]
[Đồ Lan đúng là bị đuổi đi năm 17 tuổi. Diệp Lệ San thật sự vẫn luôn có bộ mặt đó. Năm đó bà ta cũng nói chồng mình là bị Đồ Lan khắc chết, còn nói Đồ Lan có tay có chân, đã có thể tự nuôi sống mình rồi, đừng có mặt dày như kẻ ăn mày mà ăn bám nhà người khác nữa.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Sau đó họ liền mất tin tức của Đồ Lan. Chủ yếu là vì họ một chút cũng không quan tâm, nên tự nhiên cũng không biết gì về tung tích của Đồ Lan sau này.]
Người An gia nghe xong chỉ cảm thấy nắm đ.ấ.m đều cứng lại.
Tại sao trên đời này lại có người như Diệp Lệ San? Rõ ràng người chồng đầu tiên của bà ta c.h.ế.t hoàn toàn là vì bà ta, sự thật đã rành rành như vậy mà bà ta vẫn có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu một Đồ Lan không hề liên quan.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hơn nữa, sau khi đuổi một Đồ Lan chưa thành niên đi, bà ta lại hoàn toàn không quan tâm đến cuộc sống sau này của cô ấy sẽ ra sao. Đây đâu phải là chuyện một người thím nên làm?
[Diệp Lệ San tuy miệng gọi Đồ Lan là kẻ ăn mày, nhưng trong lòng bà ta biết rất rõ, sự việc vốn không phải như bà ta nói là Đồ Lan ăn bám nhà họ. Gia đình họ Đồ vốn rất nghèo, là nhờ cha của Đồ Lan đi làm thuê để chu cấp cho em trai mình đi học, mới cung cấp ra được một sinh viên như Đồ Hồng. Nhưng sau đó cha mẹ của Đồ Lan qua đời vì một tai nạn công trình, tiền bồi thường tai nạn đều ở trong tay ông bà nội của Đồ Lan. Hai ông bà vốn định giữ lại số tiền đó để nuôi nấng Đồ Lan và chi trả học phí cho cô sau này, nhưng hai người già rốt cuộc tuổi cao sức yếu, không chịu nổi, đã lần lượt qua đời trước khi Đồ Lan thành niên.]
[Ông nội của Đồ Lan trước khi qua đời đã cố ý gọi Đồ Hồng về để phó thác Đồ Lan cho ông ta, cũng giao lại số tiền bồi thường còn lại cho Đồ Hồng, bảo ông ta nuôi nấng Đồ Lan đến khi thành niên rồi giao lại tiền cho cô. Ý tốt của ông cụ có lẽ là vậy, dù sao Đồ Hồng đang phát triển ở thành phố lớn, nếu có thể giúp đỡ Đồ Lan một chút, thì cơ hội học hành và công việc sau này của cháu gái sẽ tốt hơn ở quê nhiều. Còn về việc Đồ Hồng nghĩ thế nào thì đã không thể biết được nữa, dù sao cuối cùng ông ta cũng qua đời trước khi Đồ Lan thành niên, và số tiền này toàn bộ rơi vào túi của Diệp Lệ San.]
[Cho nên Diệp Lệ San không chỉ nuốt trọn tiền bồi thường của cha mẹ Đồ Lan, mà còn đuổi Đồ Lan ra đường để tự sinh tự diệt.]
Người An gia: Nắm đ.ấ.m càng cứng hơn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương