[Diệp Lệ San đương nhiên cũng biết, chỉ cần nói ra sự tồn tại của Đồ Lan, thì tội của Đồ Mộ Mộ trong mắt An Quân sẽ càng thêm nặng. Chào đón cô ta chắc chắn sẽ là một chuỗi dịch vụ từ báo cảnh sát, điều tra, đến ngồi tù. Nhưng chỉ cần có thể bảo vệ được Đỗ Thao, hy sinh một đứa con gái như Đồ Mộ Mộ thì có là gì.]
[Diệp Lệ San thật tâm cho rằng việc sinh ra Đồ Mộ Mộ, cho cô ta một mạng sống đã là ân huệ trời ban. Bảo vệ em trai vốn là việc cô ta nên làm, không có gì phải ấm ức cả.]
Người An gia nghe những điều này trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Diệp Lệ San càng thêm chán ghét.
Tuy cả nhà Đồ Mộ Mộ đều không phải thứ tốt lành gì, bản thân cô ta sắp tới có phải chịu trừng phạt gì cũng là đáng đời, là tự làm tự chịu.
Nhưng Diệp Lệ San, với tư cách là một người mẹ, một bát nước bưng không phẳng thì thôi đi, đằng này lại thiên vị con trai, coi rẻ con gái một cách trắng trợn như vậy, còn không cho rằng mình có vấn đề gì. Con người như vậy thật sự khiến người khác ghê tởm.
Bùi Ngọc Ngưng, với tư cách là một người mẹ khác có mặt ở đây, càng không thể nào hiểu nổi loại người như Diệp Lệ San.
Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện thiên kim thật và giả của An Linh và Thu Niệm, bà phát hiện ra rằng dù là An Linh, người không cùng huyết thống nhưng do bà một tay nuôi nấng, hay là Thu Niệm, con gái ruột nhưng đã xa cách hai mươi mấy năm, bất kể phải từ bỏ người nào, cũng đều như cắt đi một miếng thịt của bà.
Nhưng Diệp Lệ San thì sao? Con trai con gái đều là con ruột, đều lớn lên bên cạnh bà ta, sao bà ta có thể làm như vậy được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây không còn là chuyện thiên vị hay không nữa, trái tim của bà ta một chút cũng chưa bao giờ đặt trên người Đồ Mộ Mộ!
Diệp Lệ San lại không biết suy nghĩ của An gia, vẫn còn tự cho rằng mình đã nghĩ ra một cách hay.
Bà ta phớt lờ những giọt nước mắt và ánh mắt tràn đầy đau khổ của Đồ Mộ Mộ, tiếp tục đề nghị với An Quân.
"Tôi biết miếng ngọc bội của Đồ Mộ Mộ từ đâu mà có. Cậu vẫn luôn tìm chủ nhân của miếng ngọc bội đó đúng không? Chỉ cần cậu đồng ý buông tha cho Đỗ Thao nhà chúng tôi, không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào của nó, tôi sẽ nói cho cậu biết người đó là ai!”
Trong mắt Diệp Lệ San tràn đầy mong đợi, bà ta cảm thấy An Quân chắc chắn sẽ không từ chối đề nghị này.
Dù sao thì Đồ Mộ Mộ, một kẻ mạo danh, chỉ dựa vào thân phận giả đó mà đã có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, còn lừa được nhiều tiền đến thế, đủ để chứng minh người đã cứu anh quan trọng đến nhường nào trong lòng An Quân.
Đặc biệt là vừa nãy khi An gia nói muốn báo cảnh sát, An Quân còn là người đầu tiên ra ngăn cản. Bây giờ bà ta chẳng qua chỉ muốn An Quân buông tha cho một kẻ không quan trọng gì là Đỗ Thao mà thôi, anh không có lý do gì để từ chối.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Diệp Lệ San cảm thấy An Quân chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức, sau đó sẽ truy hỏi bà ta người đó rốt cuộc là ai. Tha cho một tòng phạm đối với An gia bọn họ cũng chẳng có ảnh hưởng gì, không phải sao?
Dù sao thì kẻ lừa đảo là Đồ Mộ Mộ và gã đàn ông hoang kia, có Đồ Mộ Mộ ở lại cho An gia trút giận là được rồi, bà ta và con trai thì có trách nhiệm gì đâu.
[Diệp Lệ San thật tâm cho rằng việc sinh ra Đồ Mộ Mộ, cho cô ta một mạng sống đã là ân huệ trời ban. Bảo vệ em trai vốn là việc cô ta nên làm, không có gì phải ấm ức cả.]
Người An gia nghe những điều này trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Diệp Lệ San càng thêm chán ghét.
Tuy cả nhà Đồ Mộ Mộ đều không phải thứ tốt lành gì, bản thân cô ta sắp tới có phải chịu trừng phạt gì cũng là đáng đời, là tự làm tự chịu.
Nhưng Diệp Lệ San, với tư cách là một người mẹ, một bát nước bưng không phẳng thì thôi đi, đằng này lại thiên vị con trai, coi rẻ con gái một cách trắng trợn như vậy, còn không cho rằng mình có vấn đề gì. Con người như vậy thật sự khiến người khác ghê tởm.
Bùi Ngọc Ngưng, với tư cách là một người mẹ khác có mặt ở đây, càng không thể nào hiểu nổi loại người như Diệp Lệ San.
Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện thiên kim thật và giả của An Linh và Thu Niệm, bà phát hiện ra rằng dù là An Linh, người không cùng huyết thống nhưng do bà một tay nuôi nấng, hay là Thu Niệm, con gái ruột nhưng đã xa cách hai mươi mấy năm, bất kể phải từ bỏ người nào, cũng đều như cắt đi một miếng thịt của bà.
Nhưng Diệp Lệ San thì sao? Con trai con gái đều là con ruột, đều lớn lên bên cạnh bà ta, sao bà ta có thể làm như vậy được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây không còn là chuyện thiên vị hay không nữa, trái tim của bà ta một chút cũng chưa bao giờ đặt trên người Đồ Mộ Mộ!
Diệp Lệ San lại không biết suy nghĩ của An gia, vẫn còn tự cho rằng mình đã nghĩ ra một cách hay.
Bà ta phớt lờ những giọt nước mắt và ánh mắt tràn đầy đau khổ của Đồ Mộ Mộ, tiếp tục đề nghị với An Quân.
"Tôi biết miếng ngọc bội của Đồ Mộ Mộ từ đâu mà có. Cậu vẫn luôn tìm chủ nhân của miếng ngọc bội đó đúng không? Chỉ cần cậu đồng ý buông tha cho Đỗ Thao nhà chúng tôi, không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào của nó, tôi sẽ nói cho cậu biết người đó là ai!”
Trong mắt Diệp Lệ San tràn đầy mong đợi, bà ta cảm thấy An Quân chắc chắn sẽ không từ chối đề nghị này.
Dù sao thì Đồ Mộ Mộ, một kẻ mạo danh, chỉ dựa vào thân phận giả đó mà đã có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, còn lừa được nhiều tiền đến thế, đủ để chứng minh người đã cứu anh quan trọng đến nhường nào trong lòng An Quân.
Đặc biệt là vừa nãy khi An gia nói muốn báo cảnh sát, An Quân còn là người đầu tiên ra ngăn cản. Bây giờ bà ta chẳng qua chỉ muốn An Quân buông tha cho một kẻ không quan trọng gì là Đỗ Thao mà thôi, anh không có lý do gì để từ chối.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Diệp Lệ San cảm thấy An Quân chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức, sau đó sẽ truy hỏi bà ta người đó rốt cuộc là ai. Tha cho một tòng phạm đối với An gia bọn họ cũng chẳng có ảnh hưởng gì, không phải sao?
Dù sao thì kẻ lừa đảo là Đồ Mộ Mộ và gã đàn ông hoang kia, có Đồ Mộ Mộ ở lại cho An gia trút giận là được rồi, bà ta và con trai thì có trách nhiệm gì đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương